XtGem Forum catalog

Em vẫn chờ anh

Posted at 27/09/2015

783 Views

Cô sẽ không tin những lời giả trá đó đâu. Anh sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy… Nhưng chiếc nhẫn như một thứ ương bướng, ngang tang cứ phản bác lại niềm tin nơi cô.
Lâu thật lâu sau đó, cô mới có thể gượng thân xác cử động, một tay cầm chiếc nhẫn - minh chứng cho tình yêu của anh và cô, một tay xách hộp đựng cơm cuộn - một minh chững nữa cho tình yêu của cô dành cho anh.
Công viên tầm trưa ít người qua lại, bãi cỏ mênh mông được gió vờn nhẹ mướt mát. Anh ngồi đó, ánh nhìn mông lung diệu vợi lướt trên mặt hồ phẳng lặng, sống lưng thuôn dài trông thật cô liêu lại cũng thật cuốn hút, chân duỗi dài ép ngả nghiêng những cọng cỏ mơn mởn.
Lệ Na buông mình xuống cạnh anh, Vĩnh Uy ngoảnh nhìn cô, đôi mắt bừng lên tia sáng lay động. “Em cũng lề mề gớm.”Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn xuống hộp cơm màu vàng bằng nhựa dẻo.
Nhấc nắp mở ra, bên trong tỏa ra mùi thơm ngầy ngậy của gạo dẻo kết hợp với hương vị đậm đà của các món thịt nhiều dinh dưỡng và củ quả thanh mát. “Xem tài nghệ của em nào.”Anh cắn một miếng cơm cuộn hình tròn có màu trắng bao quanh màu xanh vàng.Ngẫm ngợi một hồi rồi gật gù khen được. Cô cứ mặc anh ăn hết miếng này đến miếng khác. Cho đến khi Vĩnh Uy thấy hơi lạ, Na vẫn im lặng nãy giờ.
“Sao em không ăn?”
“Em không đói.”Cô lặp lại câu nói hôm trước của anh.
Anh bỏ dở cuộn cơm trứng xuống, nhìn cô thắc mắc: “Em sao vậy?”
Lệ Na đưa ánh mắt buồn thảm xuống ngón áp út đã từng đeo nhẫn của anh, ở đó giờ chỉ có ngón tay dài trống huơ. “Nhẫn của anh đâu?”
Bàn tay phải của anh chợt tê cứng lại, mạch máu và gân xanh nổi phập phồng, đến giờ Uy mới biết chiếc nhẫn đã không cánh mà bay. Bất ngờ, lung túng, anh ậm ờ trả lời: “À… chắc lúc tắm anh tháo ra, quên không đeo lại.”
Cô chẳng nói gì, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn giờ buông ra, thả nó rơi trước mặt anh, mép nhẫn đã in hằn thành một đường vòng đỏ lừ trong lòng bàn tay cô.
Nỗi kinh sợ bủa vây lấy anh, mồ hôi bắt đầu rịn lấm tấm. “Em…”
Na buông tiếng lạnh lung: “Tôi chỉ hỏi một câu nữa thôi, đêm hôm trước nữa anh ở đâu?”
Sững người, lặng ngắt, im lìm. Điều anh lo sợ cuối cùng đã tới, toàn thân như có một lớp giá băng bao phủ. Chỉ có thể gắng gượng vớt vát: “Không như em nghĩ đâu!”
Lệ Na hét váng lên: “Thế thì là sao hả?” Cô những muốn phủ nhận tất cả, những muốn tin anh, những muốn hy vọng mọi chuyện không như cô nghĩ.Nhưng thái độ của anh khiến cô càng lúc càng thấy phẫn uất, tổn thương.Càng lúc càng thấy tuyệt vọng.
“Em bình tĩnh nghe anh nói đã!” Vĩnh Uy nắm chặt tay cô nhưng Lệ Na giật mạnh ra.
Cô vùng đứng dậy. Anh cũng đứng lên theo.
Na như muốn điên lên, cô muốn gào thét cho vơi bớt nỗi tức giận: “Có không hả? Tôi hỏi anh, anh và cô ta có chuyện đó không hả?”Tiếng hét cứ vang vọng, vang vọng xáo động cả mặt hồ yên tĩnh.
Vĩnh Uy thẫn thờ một hồi rồi đáp: “Anh… cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Em tin anh được không, anh không hề muốn thế. Thực sự, anh không hiểu nổi…”
Lời nói của anh thực sự đã nhấn chìm cô rồi, hết rồi, thực sự hết thật rồi, chỉ còn lại nỗi chua xót đắng nghẹn cả lòng này. Lệ Na thấy mình vừa ngu ngốc, vừa đáng thương hại. Dường như có một cơn song dữ đã cuốn phăng tất cả đi mất. Lẽ sống, hy vọng, tình cảm đã vỡ tan như bong bóng mưa…
Anh sợ khi thấy biểu hiện của cô lúc này, khuôn mặt nhợt nhạt lạnh căm như hóa đá, nét bi ai hằn sâu trên đôi môi tím tái. Thà rằng cô gào thét, rủa xả và bứt tung mọi cảm xúc của mình thì anh còn thấy dễ chịu hơn.
Vĩnh Uy giữ chặt hai vai cô.“Em biết rõ là anh chỉ yêu em mà, đúng không?Cô ta chẳng là gì cả!”
Lệ Na nhướng đôi mắt trống rỗng nhìn anh.“Vì sao hả?”
Anh se sắt nhìn cô, lồng ngực đập mạnh.
Na nói tiếp: “Vì sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy, vì sao hả? Tôi là cái gì đây? Sắp cưới tôi rồi mà… anh có thể lên giường với người đàn bà khác được…” giọng nghẹn lại khi nói đến câu ấy, cô gạt mạnh tay anh ra. Lùi xa, lùi xa dần. Rút mạnh chiếc nhẫn kim cương khỏi ngón áp út, ném trả về phía anh. “Đồ tồi!” Rồi lao mình đi trong nỗi uất hận cùng cực.
“Đừng! Em…” anh muốn với lấy, muốn giữ chặt cô lại để xoa dịu nhưng bóng dáng Lệ Na mỗi lúc một vuột xa, cứ heo hút khuất dần khiến tim anh tan nát.
Khi bão tố đã vùi dập tơi tả không một chút xót thương xong, lắng cặn lại chỉ còn là nỗi hoang tàn, trống hoác cho tâm hồn. Na cứ thả bước chân vô định trên mặt đá vỉa hè, hai tay xoa nhẹ bờ vai hơi run nhẹ vì cơn gió đêm. Cô muốn tận hưởng một chút khí trời để làm dịu đi nỗi đau cứ âm ỉ, âm ỉ mãi.Không muốn nghĩ gì nữa, càng nghĩ chỉ càng thấy bản thân thê thảm hơn.
Thấy cô tản bộ đằng kia, cách quán một đoạn, anh liền dừng xe lại. Rảo bước theo những bước chân của Na, anh cứ chầm chậm giữ một khoảng cách nhất định, vừa không muốn làm cô kinh động lại những muốn sát gần hơn.
Na đi trước, anh theo sau, họ cứ vòng quanh như vậy cho đến khi cô nhận ra tiếng bước chân và sải đi nhanh hơn. Anh cũng gấp gáp vội theo.
Ngay trước cửa quán, anh giữ chặt lấy cánh tay cô.
Lệ Na kêu lên: “Buông ra!” Cô dùng sức giằng ra nhưng không thể thoát nổi cánh tay như gọng kìm của anh.
“Anh xin lỗi!”Lời nói của anh chất đầy tha thiết.
Tôi không cần.Anh đi đi.Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”
“Anh sai rồi. Anh biết có nói gì em cũng không tin, chỉ xin em bỏ qua cho anh… Một lần này thôi.” Vĩnh Uy hạ mình cầu khẩn sự dung thứ từ cô, anh biết mình đã mang lại tổn thương quá lớn cho cô rồi.
“Anh đã hứa sẽ không để tôi phải khóc nữa!” Lệ Na nói trong cơn tủi hờn nghẹn lời.
“Tha thứ cho anh!”Anh chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết xin cô tha thứ.
Nhưng Lệ Na vẫn không lay chuyển: “Không. Tôi không thể tha thứ cho sự phản bội này được.Chúng ta chấm hết thôi.Nhũng gì anh mang đến cho tôi, tình cảm hay vật chất tôi đều trả lại hết cho anh. Con vẫn là con chung, anh có thể đến thăm nó nếu muốn. Nhưng chúng ta thì… không.” Con gái khi yêu có thể đam mê cuồng say, dốc hết mọi tâm can nhưng một khi đã từ bỏ thì cũng quyết liệt không kém.
Sự ghét bỏ của cô khiến anh như muốn phát điên.“Chúng ta yêu nhau, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.Đừng đối xử với anh như vậy!”
“Tôi không thể tha thứ được!” Lệ Na vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay anh, lao vào trong đóng sập cửa lại. Dựa mình lên cánh cửa, Na bật lên tiếng thổn thức, anh có biết la cô cũng đang đau đớn đến thế nào không.
Anh cũng cúi đầu u uất dựa trên cánh cửa, tay khua đập ngắt quãng. Giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Mở cửa ra đi em! Đừng như vậy mà, làm ơn… cho anh thêm một cơ hội nữa…”
Chỉ cách nhau một bức ngăn mà tưởng như mênh mông muôn nẻo, hai trái tim cùng quặn thắt sôi sục. Lệ Na bưng kín hai tai, cô không muốn nghe gì hết, không muốn nghe gì hết. Làm ơn hãy để cô yên!
“Anh sẽ không đi đâu hết, cho đến khi em tha thứ cho anh…” Vĩnh Uy thể hiện sự quyết tâm cao độ qua tiếng nói trầm khàn, anh đã xác định rồi, đã gây ra lỗi lầm quá lớn thì phải đền bù bằng sự chân thành xứng đáng để xin lấy sự bao dung từ cô, dò có phải làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.
Đêm đã khuya, tiếng côn trùng rả rích từ hàng cây phía xa vọng lại, đèn bên trong đã tắt, có lẽ cô đã không còn đó nữa.Nhưng anh vẫn thì thầm tiếng được tiếng mất.
Và trong cảnh u tịch ấy, anh khuỵu gối quỳ xuống.Thể diện ư, có là gì đâu nếu như sẽ phải mất em.Sự cao ngạo, tôn nghiêm được tạo dựng dày công bấy lâu nay còn đâu.Tất cả đều được đem ra đánh đổi ngay lúc này để cứu vớt lấy hạnh phúc đang tuột khỏi tầm với.
Tự nhạo báng bản thân, sống từng này tuổi đầu tưởng rằng đã tu đủ độ chín, không ngờ vẫn tự chuốc lấy bẽ bàng.
Anh quỳ đó, trong màn đêm im ắng trước cửa quán, sống lưng thẳng đuỗn cứng đờ, chân tê rần mất cảm giác.Thời gian ảo não trôi từng khắc, từng khắc một. Chỉ mình anh tại đây, với sự cô quạnh hiu hắt, từng hạt phân tử không khí như cô lại và có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Lại lâu thật lâu trôi qua, chẳng biết là giữa đêm, hay gần sang nữa. Anh đã mất hết khái niệm về thời gian rồi.
Và cơn mưa ào xuống như trêu ngươi thêm vào nỗi sầu ai của long người. Mưa như trút, mưa xối xả liên mien, mưa dai dẳng bất tận. Mưa như chưa từng được mưa.Mưa cho bõ những ngày nắng ráo.
Mưa vùi dập ướt sũng thân hình anh, nước ngấm qua làn áo thấm vào da thịt buốt lạnh. Nhưng cơn lạnh ngoài da chẳng thấm thía, bõ bèn gì…
Tảng sáng, trời đông vẫn nhập nhằng mù mịt bởi cơn mưa rả rich chưa dứt. Những người trong quán đã thức dậy để bắt đầu một ngày mới. Nhưng họ ngỡ ngàng và không biết phải làm sao với con người kiêu hãnh đang quỳ ngoài kia. Đã mấy lần Mỹ Hà dang ô che cho anh và mở lời khuyên hãy đứng dậy đi nhưng Vĩnh Uy đều gạt ra...