Điều Bí Mật
Posted at 27/09/2015
695 Views
Đáp lại mẹ một tiếng rồi mới đứng dậy đi ra cửa.
- Chà, nhiều sương quá! - Đại thốt lên khi ra tới cổng.
Đợi Huyền nổ máy rồi mới vào nhưng dường như Huyền không có ý định về ngay. Cô đứng nhìn anh, lúc này đang ngẩng đầu nhìn màn sương đêm giăng xuống. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Đại giản dị với bộ đồ thể thao nhưng vẫn đẹp một cách ma mị, khiến người khác không thể rời mắt được. Huyền đứng ngây ra, kể cả những câu định nói cũng quên sạch.
- Về nhanh đi em, trời còn lạnh đấy - Đại khẽ nhắc. Huyền không để ý tới lời nhắc của anh mà hỏi lại:
- Anh nghĩ sao về lời đề nghị của mẹ anh lúc nãy.
- Ờ, hả, mẹ anh nói gì nhỉ? - Đại gãi gãi đầu.
- Khi nay anh không tập trung à? - Ánh mắt Huyền tràn đầy thất vọng.
- Ừ, anh đang mải nghĩ chuyện khác - Đại nhún vai.
- Một cô gái nào đó sao?
- Em nghĩ vậy à? - Đại mỉm cười trước câu hỏi đầy ghen tuông đó.
- Em không nghĩ còn việc gì khiến anh mất tập trung tới mức như thế ngoài những cô gái trẻ đẹp. Có rất nhiều mà, đúng không?
- Nếu là trước đây, thì chắc chắn là em sai, thứ anh ít phải bận tâm nhất, chính là phụ nữ. À, ngoại trừ mẹ và chị gái anh.
- Vậy bây giờ thì sao?
- À, ừ, đúng là chuyện liên quan tới phụ nữ. Mẹ anh đang bắt anh lấy vợ mà, ha ha, đúng là nhức đầu thật đó.
- Anh đã nghĩ đến điều đó một cách nghiêm túc chưa?
- Có chứ. Anh đã nghĩ rất nhiều là đằng khác. Từ lúc mẹ anh bắt đầu ốm, anh đã nghĩ tới chuyện đó. Mẹ ốm làm anh rất sợ hãi, chỉ sợ một lúc nào đó sự việc tệ hơn sẽ xảy ra. Anh sẽ vô cùng ân hận nếu còn tiếp tục sống ích kỷ nữa.
Bản thân mình không bao giờ có thể biết được còn có thể sống với những người thân được bao lâu, về thăm cha mẹ được bao nhiêu lần. Anh muốn bố mẹ yên lòng, không phải lo lắng gì cho anh nữa.
- Lấy em đi - Huyền đột ngột xoay người đối diện với anh, dõng dạc đề nghị.
Đại nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghiêm túc của Huyền, không biết phải nói thế nào với cô gái bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ này. Đúng là trước đây anh đã có ý định làm theo lời bố mẹ, tiến tới hôn nhân với cô. Nhưng có một người, vào thời khắc quyết định nhất đã thay đổi toàn bộ những tính toán của anh.
Bây giờ, anh muốn lấy cô gái anh yêu, chứ không phải một cô gái ngoan ngoãn gật đầu với cuộc hôn nhân này và tự lừa dối mình rằng chỉ cần có hôn nhân thì sớm muộn gì cũng phát sinh tình cảm.
- Với anh thì lấy cô gái nào cũng vậy thôi mà, đúng không?
- Không, khác chứ, không có cô gái nào giống cô gái nào cả - Đại xua tay.
- Một người có thể chăm sóc cho con gái anh, có thể hiếu thuận với bố mẹ anh, có thể chung thủy và đi cùng anh hết cuộc đời này. Không phải anh chỉ cần như vậy thôi sao?
- Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con gái anh. Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy cũng sẽ không chăm sóc bố mẹ anh tốt. Và nếu cô ấy không yêu anh, liệu cô ấy có chung thủy cả đời được không?
- Đại nghiêm túc nhìn cô, lúc này anh không dám có thái độ cười cợt nữa.
- Nhưng em yêu anh…
- Em yêu anh, vì cái gì?
- Không vì cái gì cả, tình cảm thực sự thì chẳng cần vì cái gì cũng có thể nảy sinh. Em đã thích anh từ khi chúng ta còn nhỏ, cùng sinh hoạt trong nhà văn hóa của phường. Khi đó anh là Liên đội trưởng, còn em chỉ là một cô nhóc bình thường, luôn đứng từ xa len lén nhìn anh chơi đùa cùng đám con trai. Và cho tới giờ, tình cảm đó của em vẫn không thay đổi.
- Em không phải không biết tính cách của anh…
- Em biết, tất nhiên rất biết. Anh luôn được rất nhiều những cô gái xuất chúng vây quanh, điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi anh kết hôn. Nhưng em có thể chấp nhận điều đó, anh có thể ngoại tình, miễn là không bao giờ anh bỏ rơi gia đình là được - Huyền vươn tay ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào vai Đại, nói như thì thầm.
- Em nghĩ như vậy? - Đại không đẩy cô ra, chỉ thở dài hỏi lại.
- Đúng, em nghĩ như vậy, vì em biết sẽ chẳng có cô gái nào thực sự giành được trái tim anh.
- Nghe này… Anh sẽ không lấy một cô gái có thể bình thản mà nói rằng: “Lấy em rồi, anh vẫn có thể ngoại tình”. Dù có thể anh không yêu cô gái đó, nhưng nếu cô ta chấp nhận bỏ cuộc ngay khi chưa bắt đầu, thì cô gái ấy không đủ khả năng làm hậu phương cho anh. Dù có thể anh sẽ ngoại tình đấy, nhưng nếu người anh lấy không hề tỏ ra ghen tuông với chuyện đó thì anh sẽ thất vọng lắm.
Đại khẽ nói rồi kéo tay Huyền đang ôm mình xuống và đứng lùi lại một chút.
- Em có thể hiểu là anh đang từ chối em?
- Em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng anh muốn em biết điều này, dù cho trước đây anh có hàng trăm cô gái, dù anh có yêu hay không yêu bao nhiêu người, nhưng nếu anh quyết định lập gia đình thì anh sẽ tuyệt đối chung thủy với vợ mình! Tuyệt đối! Đó là quyết định của anh, và anh là người nói được thì làm được. Em cứ tin như vậy đi.
Huyền nhìn anh, đôi mắt không những không thất vọng mà còn xuất hiện ý cười:
- Tuyệt, có lẽ em đã chọn đúng người rồi nhỉ? Anh càng thế này, em càng muốn làm vợ của anh. Em sẽ cố gắng…
- Em cố gắng cái gì chứ? - Đại ngơ ngác nhìn cô.
- Cố gắng để một lúc nào đó, anh phải mở lời cầu hôn với em - Huyền cười, nhón chân hôn lên má anh một cái thật nhanh, sau đó cô chạy xe đi luôn.
Đại nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới đi vào trong nhà.
Phải tới mấy phút sau, từ sau một gốc cây lớn ở bên kia đường, một thân hình mới bước ra. Lúc này cô mới có thể bình tĩnh lại sao khi chứng kiến một cảnh cầu hôn kỳ lạ.
Huyền - cô gái ấy thật mạnh mẽ.
Và anh, chàng trai mà cô yêu, hình như không có ý định từ chối một cuộc hôn nhân tốt thế này. Dù những lời sau đó họ nói với nhau rất nhỏ, nhưng ít nhất thì cô đã thấy họ ôm và hôn tạm biệt nhau.
Từ đầu, họ vốn đã là một đôi thật đẹp!
Chương 43: Em làm anh đau đấy
Đại gật đầu mỉm cười cảm ơn người phục vụ vừa lịch sự mở cửa cho mình, sau đó đưa mắt tìm kiếm một vòng. Quán cà phê Lily có một không gian rất đẹp nhìn ra hồ Tây. Nơi này là chỗ ưa thích của Đại mỗi khi anh muốn ngồi một mình. Một ly cà phê đen đặc sánh và chát chúa với vị đắng gắt vô cùng khó chịu, vài bản nhạc thính phòng kén người nghe, không gian chỉ có màu cà phê và màu trắng, tất cả những điều đó làm cho Lily Cafe này trở nên khác biệt.
Từ khi phát hiện ra nó, Đại chưa từng đưa ai tới đây uống cà phê cùng, kể cả là người anh từng tin tưởng nhất như Nhật Lệ. Anh cho phép nó trở thành một góc của riêng anh. Nhưng hôm nay lại khác, anh đã hẹn một người ở đây.
Khi Đại nhìn thấy cô ngồi ở một góc xa, đúng cái bàn mà anh vẫn thường ngồi, anh chợt nghĩ: “Không phải có duyên tới mức ấy chứ?”. Chiếc bàn đó ở sát góc tường, từ đây anh có thể phóng tầm mắt ra ngoài hồ mà không sợ bị những tán cây che khuất. Linh đang ngồi chống tay lên cằm, quay mặt nhìn ra bên ngoài. Ly mocktail Cinderella trên bàn dường như chưa được động tới chút nào. Ở góc này, Đại không thể thấy rõ toàn bộ gương mặt cô, nhưng cái dáng vẻ lơ đễnh của cô cũng làm anh không thể rời mắt đi được.
Đại sững lại trong vài giây trước vẻ tĩnh lặng đó, rồi anh cất bước, chậm rãi tiến về phía cô. Khi anh đứng trước mặt cô, Linh mới quay vào. Đại mỉm cười hỏi:
- Chắc em đợi anh lâu quá phải không? Xin lỗi nhé, cuộc họp dài và tệ hơn anh tưởng.
Dù anh đã cố gắng che giấu bằng một nụ cười nhưng Linh có thể thấy rõ sự mệt mỏi và căng thẳng của anh qua đôi mắt đen sẫm kia.
- Đừng nhìn anh bằng đôi mắt thương hại đó, em làm anh đau đấy!
Rồi như đọc được suy nghĩ của cô, Đại lắc đầu, nụ cười càng cứng nhắc hơn.
- Anh không nên làm cuộc sống của mình quá mất cân bằng như thế. Nó sẽ làm cho anh lúc nào cũng mỏi mệt và sẽ sớm trở thành một ông già thôi - Linh nói.
- Anh muốn nghỉ hưu khi bốn mươi tuổi để nghiên cứu vài thứ, vì vậy khi còn sung sức, anh không muốn mất thời gian vào những thứ vô ích - Đại đáp rồi quay sang cô nhân viên đang đứng đợi gọi đồ uống.
- Như mọi khi nhé!
Cô gái không còn xa lạ với vị khách đẹp trai này nữa nên mỉm cười rời đi. Lần nào tới đây, Đại cũng chỉ gọi thứ đồ uống duy nhất: Cà phê đen.
- Gia đình không phải là thứ gì đó vô ích - Linh phản bác - Có thể anh chưa nếm trải nỗi đau thật sự của việc mất đi người thân, nên anh coi sự tồn tại của gia đình là điều hiển nhiên không cần quan tâm…
- Em nói y như Nhật Lệ vậy - Đại không hề tỏ ra phật lòng trước những lời nhận xét của Linh - Sao anh không nhận ra từ sớm là em và Lệ có rất nhiều điểm giống nhau nhỉ?
- Được rồi, em đợi anh nửa buổi chiều ở đây không phải để nói chuyện phiếm đâu. Anh hẹn em có việc gì sao? - Linh cảm thấy bối rối với ánh nhìn chăm chú của Đại nên cuối cùng cô cũng phải nhượng bộ, chuyển hướng câu chuyện.
- Anh đã xin lỗi rồi mà. Hôm nay anh hẹn em là có chuyện nghiêm túc đó… - Đại nghiêm nghị nói.
Linh không nói gì. Cô nhân viên đã mang cà phê ra cho Đại. Đại để yên cho cà phê trong phin chảy xuống chiếc cốc nhỏ rồi nhìn thẳng vào vẻ mặt chờ đợi của Linh, thở ra một hơi dài:
- Anh muốn hỏi chuyện về Nhật Lệ.
- Em cũng đoán thế.
- Mấy ngày nay anh cũng bận, lại thêm việc phải xử lý cái nhà bị cháy nên không có thời gian đi gặp em. Lâm nói đã tìm em mấy lần nhưng em không gặp, đúng không?
- Em không muốn thấy mặt anh ta - Linh đáp một câu lạnh tanh.
- Thực tình, cũng do Lâm nó sốt ruột thúc giục nên anh mới phải chạy đi tìm em thế này. Nếu là anh hỏi thì em có thể dễ dàng nói chuyện hơn, đúng không?
- Vậy ra anh muốn hỏi về chị Nhật Lệ chỉ là do em trai anh nhờ thôi sao?
- Anh không có ý đó. Anh từng là một người bạn thân của cô ấy, anh cũng rất muốn biết hiện tại cô ấy ra sao. Hơn nữa anh định hỏi em một chuyện khác nữa, nhưng chuyện về Nhật Lệ vẫn quan trọng hơn.
- Anh tự nhận anh là bạn thân của chị Lệ, vậy anh nghĩ thế nào?
- Anh không thích bị hỏi ngược đâu - Đại thốt lên
- Em chỉ muốn nghe quan điểm của anh.
- Khi đó anh đi công tác về thì Nhật Lệ đã bỏ đi, không một lá đơn xin thôi việc, không một tin nhắn để lại, cô ấy giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi thành phố này. Anh đã hỏi bác Hiền và về quê em, nhưng Nhật Lệ cũng không về quê. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nếu cô ấy đi chữa bệnh như đã nói thì thực sự là không cần phải giấu giếm như thế.
Đại im lặng nhìn Linh, dù đang nhìn vào ly mocktail trước mặt, nhưng anh biết cô đang nghe rất chăm chú...