XtGem Forum catalog

Điều Bí Mật

Posted at 27/09/2015

675 Views



Vừa quay về, cô đã vội xin lỗi ông bà Phương vì đi mà không xin phép trước. Bà Nguyệt thấy cô đã khỏe trở lại thì mừng lắm. Linh lấy lý do đã tới Tết, lại có người thay thế cô làm ở đây rồi nên sáng hôm sau cô sẽ về quê. Mặc dù bà Nguyệt tỏ ra rất tiếc nhưng cũng không có cách nào thay đổi được chuyện này nữa.

Cả ngày hôm ấy, Linh chỉ có mỗi việc là chơi với Như Ý. Bà Nguyệt cũng biết cô gái trẻ này rất lưu luyến cháu nội của bà nên không có ý phản đối. Dù sao thì từ khi Như Ý về nhà này tới nay, Linh mới là người gần gũi và chăm sóc con bé nhiều nhất. Linh lo cho cháu gái bà từng miếng ăn giấc ngủ, không nề hà chuyện gì, thậm chí khi nó ốm, người lo lắng nhất không phải là ngưòi trong gia đình bà mà chính là Linh.

Minh đã nghỉ Tết, thấy cô về nhưng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm cô đã khỏe hẳn chưa rồi sau đó lại nhốt mình trong phòng.

Hơn một giờ sáng, Đại chợt tỉnh giấc, trong phòng khách sạn của Tường Vi. Không hiểu sao tự nhiên trong lòng anh có linh cảm thúc giục phải về nhà ngay. Cơn say của buổi tối chưa tan đi, nhưng Đại vẫn kiên quyết vùng dậy. Khi anh đang mặc quần áo thì Tường Vi cũng thức giấc, cô ngạc nhiên hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

- Đi về - Đại trả lời cộc lốc.

- Sao không đợi sáng mai rồi hãy về? - Tường Vi phụng phịu hỏi.

- Ừ... ngủ đi, anh về đây.

Đại đút điện thoại vào túi quần, cúi xuống hôn lên má cô mỉm cười.

- Ngủ ngon, honey.

Tường Vi xụ mặt không nói gì.

Đại lái xe trở về trong tình trạng nửa tỉnh, nửa say, đầu óc mơ màng. Khẽ khàng mở cửa không để phát ra tiếng động nào, anh định đi lên phòng. Đi tới chân cầu thang, anh nhìn về phía cửa phòng Linh. Rồi sực nhớ ra, giờ người ở trong căn phòng đó không phải là cô gái ấy nữa, anh tự cười giễu mình rồi lại nặng nề cất bước.

Mở cửa bước vào phòng của Như Ý, trong ánh đèn ngủ mờ mờ, Đại thấy một người đang nằm trên giường cùng con gái anh. Cứ nghĩ đấy là bà Nguyệt nên Đại không dám bước vào nữa, sợ làm mẹ thức giấc. Nhưng rồi bước chân anh khựng lại.

Người đó là Linh.

Đại cứ đứng như trời trồng, dường như anh bối rối không biết phải làm gì tiếp theo. Không hiểu sao đột nhiên anh lại nhớ tới cái đêm Linh bị sốt và ngủ trong lòng anh. Anh muốn tới hôn con gái mình, nhưng lại sợ làm Linh thức giấc. Anh cũng không muốn đi ra vì rất muốn nhìn Linh thêm một chút nữa.

Bỗng Linh tỉnh dậy, hơi giật mình khi thấy có người đang đứng giữa phòng. Sau khi nhận ra Đại, cô ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

- À, ừ, anh mới về, vào nhìn Như Ý chút - Đại gãi đầu giải thích.

- Như Ý ngủ rồi, mai anh hãy sang đi - Linh bật dậy.

- Em khỏe hẳn chưa?

- Em khỏe hẳn rồi. Sáng mai em về quê sớm.

- Mai à? Nhanh vậy sao? - Đại lẩm bẩm như tự hỏi.

Dù Linh đang mỉm cười nhưng anh vẫn nhìn thấy trong mắt Linh có một chút buồn. Đại vội quay gót bước đi nhưng khi Linh định khép cửa lại thì anh bất ngờ vươn tay túm lấy cánh tay Linh, kéo cô ra ngoài bằng một động tác vô cùng dứt khoát.

Khi Linh còn đang bất ngờ, anh đã cúi xuống, phủ lên môi cô một nụ hôn tham lam.

Linh đờ cả người vì hành động táo bạo này. Cô cắn chặt răng, cố đẩy anh ra nhưng hai cánh tay Đại vẫn ôm chặt lấy cô, thậm chí càng lúc càng siết chặt hơn nơi bờ eo mảnh mai đó. Anh kéo cô dán chặt vào người mình, tới nỗi cả hai có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau, khiến cô không tài nào giãy dụa được. Mùi rượu, mùi thuốc lá và cả mùi của cơ thể đàn ông phủ hết tâm trí Linh. Anh vẫn đang ngấu nghiến hôn đôi môi cô giống như thưởng thức một món ăn ngon nhất trên đời. Nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt tới mức cuối cùng Linh phải đầu hàng cảm xúc, đầu hàng trái tim mình. Dù không quá tự nguyện, nhưng cô vẫn đáp lại anh bằng nửa lý trí còn sót lại, nửa kia đã chìm hẳn vào trong những rạo rực đang bùng nổ nơi trái tim của hai người.

Linh run rẩy nép sát vào người Đại, để mặc anh dắt cô đi qua những cung bậc cảm xúc trong nụ hôn bất tận ấy. Đến tận khi cô khẽ kêu lên vì cảm thấy môi đang bị Đại cắn chặt thì cả hai mới bừng tỉnh. Nhưng đôi tay Đại vẫn ôm chặt lấy cô không buông. Trong hơi thở đầy mùi rượu, anh thì thầm vào tai cô một câu khiến Linh run bắn cả người:

- Anh yêu em mất rồi!



Chương 25: Về quê



“Anh thấy Đại nó đang hẹn hò với một cô gái khác nữa mà. Ở Cô Tô, hai người họ quấn quýt nhau lắm, đêm nào chẳng tách ra đi riêng. Nghe nói cô gái này viết văn, xinh và rất lãng mạn”.

Những lời kể của Cường trong bữa tối hôm trước lại vang lên trong đầu Linh khiến cô tưởng tượng ra cảnh Đại đang ôm ấp một cô gái xa lạ, cũng tay trong tay như thế này ở Cô Tô. Nghĩ tới đây, cô như bừng tỉnh, lập tức đẩy Đại ra. Đại loạng choạng lùi vào tường, cô vội chạy ngay vào trong phòng và khóa trái cửa lại.

Đại bật cười, khẽ nhắm mắt thưởng thức nốt dư âm còn sót lại của nụ hôn. Một nụ hôn không giống những nụ hôn nhạt nhẽo mà anh vẫn thường trải qua. Anh nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt, cười một mình, sau đó dợm bước về phòng.

Đêm ấy, có hai người không thể ngủ được vì chợt nhận ra những rung động từ sâu thẳm trái tim mình.

Sáng hôm sau, Linh dậy sớm để ra bến xe về quê. Cả nhà ông Phương cũng dậy sớm để tiễn cô.

Đại đưa cho cô một cái phong bì, nói là tiền thưởng thêm và tiền bồi dưỡng sức khỏe mấy ngày cô phải nằm viện. Thái độ của anh thờ ơ và bình thản, dường như đêm qua không có gì xảy ra giữa hai người. Trong lòng có chút không vui vì thái độ đó của Đại, Linh cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ lí nhí cảm ơn. Cả đêm qua, cô đã thầm mắng bản thân không biết bao nhiêu lần về cách mình hưởng ứng nụ hôn của Đại.

“Phải rồi, nếu anh ta mà có thể nhớ được những gì mình làm sau cơn say thì Như Ý đâu có phải thế này”, Linh thở dài trong lòng.

Chào mọi người lần cuối, Linh rời khỏi ngôi nhà mà cô đã gắn bó gần bốn tháng qua.

Ngồi đợi xe buýt ở bến xe gần đó, Linh lặng lẽ nhìn dòng người xuôi ngược lướt qua. Từng trận gió mang theo đám lá vàng bay lạo xạo dưới lòng đường, bị những chiếc xe chạy ngang cuốn tung lên.

Linh không có nhiều thời gian gắn bó với Hà Nội, nhưng cô rất yêu thích nơi này. Cô thích những con đường nhỏ rợp bóng cây, thích tiếng còi xe inh ỏi, thích băng qua những phố xá đông người nhưng trong lòng vẫn tìm được sự tĩnh lặng. Cô thích cái cách người Hà Nội ăn, thích cách họ thưởng thức cuộc sống. Đôi khi, chỉ là một bác xe ôm ngồi phì phèo điếu thuốc ở hàng trà đá vỉa hè, đôi khi chỉ là bà bán báo với sạp nhỏ đầu hẻm vắng, đôi khi chỉ là quán cà phê cóc với cốc cà phê nhạt nhẽo nhưng hương vị lại rất ám ảnh, chỉ bấy nhiêu đó cũng làm cho cô phải mỉm cười khi lướt qua.

Hà Nội với cô là duyên và cũng là phận. Cuộc sống cơ cực buộc cô phải rời bỏ nó, rồi đam mê và tình yêu lại kéo cô về đây. Dù đôi lúc bản thân cô muốn trốn chạy, nhưng cô biết, cuối cùng cô vẫn về lại nơi này.

Chiếc xe buýt màu vàng dừng lại trước mặt, cửa xe xịch mở. Linh đứng dậy, xách túi định bước lên. Bất chợt, có một bàn tay vươn tới xách lấy hai túi đồ nặng trĩu trên tay cô. Minh mỉm cười khi cô quay lại nhìn anh:

- Để anh giúp em.

Hai người bước lên xe. Thấy Minh không có ý định xuống, Linh ngạc nhiên hỏi:

- Anh không về sao? Bác không cho anh ra ngoài mà?

- Không cho thì không trốn được à? - Minh cười.

- Nhưng...

- Về quê rồi, em có lên lại không?

- Anh nghĩ thế nào? - Linh không muốn nói dối anh.

- Anh nghĩ em sẽ sớm quay lại đây thôi - Minh cười.

- Em cũng không biết được.

- Được rồi, cứ về quê chuẩn bị đi, anh sẽ về quê em một chuyến đấy - Minh nói nửa đùa nửa thật.

- Ồ, thật không? - Linh ngạc nhiên.

- Thật đó. Nghe chị Nhật Lệ nói quê em nhiều đồ ăn ngon lắm, anh muốn về đó lâu rồi.

Câu chuyện của hai người cứ thế kéo dài ra mãi. Đến khi xe dừng ở bến, Minh xuống xách đồ cho cô, tiễn cô lên tận xe khách rồi anh mới chịu quay về.

Nhung Minh đi không lâu, Linh vừa mới ngồi ấm chỗ thì một người bước lên xe. Cái dáng cao lớn của anh làm cho chiếc xe như bé lại. Anh đảo mắt rất nhanh, dừng lại ở chỗ Linh đang ngồi...