The Soda Pop

Điều Bí Mật

Posted at 27/09/2015

493 Views



Linh rùng mình khi anh bắt đầu luồn tay vào áo cô. Cô giãy lên, hét lớn:

- Đồ vô lại, buông ra mau...

- Sáu năm trước, là anh kém cỏi, không đủ sức để bao bọc cho em, vai anh không đủ chắc để cho em dựa vào, tay anh không đủ vững để giữ em ở lại. Anh đã một lần ngu ngốc để mất em, đó là điều làm anh hối hận nhất trong sáu năm qua, nhưng lần này thì không. Anh nhất định phải cưới được em. Linh, em phải làm vợ anh!

- Không... anh... – Linh rùng mình khi bàn tay lạnh như băng của anh chạm vào da thịt mình. Cô cong người cố đẩy anh ra, nhưng Đại hoàn toàn không có ý nhượng bộ – Đến giờ anh vẫn còn đổ lỗi tại tôi, anh tưởng là tôi muốn như thế lắm sao? Tôi trở thành người phản bội anh trong mắt người nhà anh, trong mắt bạn bè tôi, anh tưởng tôi dễ chịu lắm sao? Đồ ngu ngốc này, anh nói anh yêu tôi, anh muốn cưới tôi, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu nhận lỗi về mình. Anh có đáng để tôi tin tưởng không?

Tiếng hét giận dữ của Linh chuyển thành tiếng khóc bất lực khiến Đại giật mình, lập tức đình chỉ mọi động tác. Anh kinh ngạc nhìn cô, mãi không nói thành lời. Đại rút tay ra khỏi người cô, đưa hai tay ôm lấy mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình, khiếp sợ hỏi:

- Em khóc ư? Anh xin lỗi, anh đang làm gì thế này? Anh...

- Anh tưởng rằng sáu năm qua tôi sống thoải mái lắm sao? Đến ngủ tôi cũng không thể quên cái cách tôi bị anh đẩy ra khỏi cuộc sống của anh. Rõ ràng là anh sai, vậy mà anh còn đổ lỗi tại tôi, rằng tôi thay lòng đổi dạ, tôi thích trèo cao, tôi ham giàu khinh nghèo... Anh có bao giờ nghĩ những lời của anh làm tôi thương tâm tới mức nào không?

- Linh, em nói gì vậy? Anh chưa từng nói như thế! – Đại bối rối ngồi dậy giải thích, còn cố ôm cô vào lòng vỗ về.

- Nhưng anh đã nghĩ như thế. Trong mắt anh tràn đầy sự khinh ghét tôi – Cô cố đẩy anh ra, càng khóc to hơn – Tôi vì không muốn đứa con của anh bị chối bỏ giống như Như Ý nên mới quyết định rời khỏi anh, tôi tác thành cho anh và chị ta, vậy mà cuối cùng anh vẫn nghĩ tôi như vậy...

- Em nói sao? Em biết Huyền mang thai, vì thế mới quyết định rời khỏi anh ư?

- Khi Huyền gặp riêng tôi và nói với tôi về cái thai đó, tôi đã vô cùng đau khổ. Tôi không nghĩ rằng số phận của tôi lại bạc bẽo tới mức ấy. Nhưng tôi có lựa chọn nào khác sao? Tôi không muốn như chị Lệ, chỉ biết im lặng ngồi im chờ nghe quyết định của người khác. Cuộc đời của tôi sẽ do tôi tự quyết định.

- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi, Linh. Anh sai rồi. Anh thực sự sai rồi – Mặc cho Linh giãy giụa, Đại kiên quyết ôm cô vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm – Anh đã thấy em ôm Cường khóc và anh đã nghĩ rằng em đến với anh chỉ vì thương hại anh. Anh đã quá ngu ngốc khi không tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Linh càng khóc to hơn khiến Đại càng bối rối, không biết phải làm gì và nói gì để giúp cô nguôi ngoai. Rõ ràng trong sáu năm qua, cô đã luôn để trong lòng những suy nghĩ đầy ấm ức này, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết. Anh vẫn cứ kiêu căng cho rằng mình luôn hành động đúng, chưa từng có lỗi với cô, nhưng xem ra anh đã quá ngu ngốc khi tin vào điều đó rồi.

Đại thầm thở phào trong lòng. Khúc mắc cuối cùng trong lòng hai người cũng đã được giải khai. Tấm chắn vô hình này được gỡ bỏ cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ dễ dàng bước vào cuộc đời cô hơn.

- Cưới anh nhé! Để anh được bù đắp cho em. Chúng ta vì hiểu lầm mà đã đánh mất nhau trong một quãng thời gian quá dài rồi – Đến khi cô ngừng khóc, Đại mới vụng về nâng cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô đề nghị.

- Tại sao anh nhất định cứ muốn kết hôn? – Linh cau mày hỏi.

- Alex cần có bố, Như Ý cũng rất muốn có mẹ. Chúng ta ở bên nhau sẽ dễ dàng chăm sóc hai đứa trẻ hơn.

Đại suy nghĩ một chút rồi đáp. Anh cho rằng bọn trẻ vẫn là điểm yếu nhất của Linh, chỉ cần anh lấy chúng ra làm lý do thì nhất định cô sẽ không thể chối từ. Nhưng...

- Vậy thì anh đi lấy một người đàn bà khác là Như Ý sẽ có mẹ rồi. Còn Alex, nó không nhất định cần một người bố tới mức ấy đâu – Linh đẩy anh ra, sau đó đứng bật dậy đáp.

Đại kì quái trước thái độ thay đổi đột ngột của cô, không hiểu tại sao vừa rồi cô còn như con mèo nhỏ nằm ngoan ngoãn trong ngực anh, đến bây giờ lại thành ra như thế này?

- Nhưng chúng ta ở với nhau nhất định sẽ làm bọn trẻ vui vẻ hơn – Đại ngây ngô giải thích.

- Quên đi – Linh đi về phía giỏ quần áo, nhấc chúng lên, trước khi bước ra khỏi cửa thì nhìn anh nhắc nhở – Trong khi em phơi đồ và dọn dẹp cả cái nhà này thì anh nên xuống trông bọn trẻ đi.

Rồi cứ thế cô đi ra khỏi phòng, để mặc Đại ngồi ngây ra như phỗng, mặt ngơ ngác vẫn còn đang tự hỏi tại sao mọi hiểu lầm đã được gỡ rồi mà thái độ của cô dường như còn lạnh lùng hơn ban đầu.

Linh bước tới bên máy giặt, gương mặt lạnh lùng hoàn toàn biến mất, một nụ cười nở nhẹ trên môi. Rồi cô lại cau mày, dậm chân một cái, thở dài rồi nói thầm:

- Đồ ngốc!



Chương 96: Mảnh ghép cuối cùng



- A, papa đi công tác về rồi – Alex chạy ra mở cửa sau đó hét lên vui vẻ. Đại cúi đầu, vươn tay xoa lên mái tóc tơ của thằng nhóc, mỉm cười hỏi:

- Hai chị em ở nhà ngoan chứ? Có nhớ bố không?

- Con nhớ bố nhất – Alex gật đầu cười toe toét, sau đó nó khệ nệ kéo lê cái vali của Đại vào nhà.

- Papa có nhớ mua quà cho con không vậy? – Như Ý đang ngồi học bài ở bàn ngoài, ngoảnh cổ lại hỏi.

- Hai chị em có đủ cả – Đại cười – Mẹ đâu?

- Mẹ đi nghỉ rồi – Alex nhanh nhảu đáp.

- Mẹ mệt sao? – Đại ngạc nhiên hỏi, bình thường giờ này Linh chưa bao giờ đi ngủ.

- Vâng... papa đi tắm đi, con dọn cơm cho – Như Ý rời khỏi ghế, ra vẻ người lớn nói.

- Học bài đi, cơm nước chút nữa bố sẽ tự lấy ra được. Bố xem mẹ thế nào. Đại nói với hai đứa trẻ rồi đi về phía phòng ngủ.

Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được cảnh cuối tuần lại phải sang dọn dẹp cho bố con Đại, thương Như Ý không được chăm sóc cẩn thận, Linh đồng ý cho hai bố con dọn về ở chung với hai mẹ con cô. Dù vậy, mặc cho Đại năn nỉ thế nào, cô nhất định không chịu đi đăng ký kết hôn với anh, chỉ muốn hai người sống theo kiểu góp gạo thổi cơm chung, cùng có chung những đứa con để chăm sóc mà thôi.

Từ lúc chuyển về đây sống chung với hai mẹ con Linh, Đại cảm thấy hạnh phúc hẳn. Anh thực sự được sống trong một gia đình mà mình từng mơ ước. Sáng dậy anh đưa hai đứa nhóc đi học, đưa cô tới chỗ làm. Chiều anh đón cả ba mẹ con về. Cô nấu cơm chiều, anh tắm cho lũ trẻ và chơi với chúng, rồi dạy chúng học. Gần đây, vì Phương Đông chuẩn bị khai trương nên Đại bận rộn hơn, có khi phải làm tới tận khuya, nhưng trong lòng thì không cần phải lo lắng chuyện con cái ở nhà nữa. Cô cho anh có cảm giác an toàn của một hậu phương vững chắc.

Đại bước vào phòng, Linh đang nằm ngủ trên giường. Anh tháo tất, nhét nó vào giầy, sau đó nằm dài xuống cạnh Linh. Thấy cô vẫn có vẻ không chịu thức dậy đón anh trở về, Đại đặt một tay lên tóc cô, vuốt những sợi tóc ở trên má sang một bên, sau đó in lên má cô một cái hôn.

- Anh về rồi à? – Linh mở mắt ra, mệt mỏi hỏi – Ăn gì chưa? Em có để phần thức ăn đấy. Ăn đi rồi cho bọn trẻ ngủ nhé!

- Còn sớm. Mình tranh thủ chút đi... – Anh kéo chăn chui vào nằm cạnh cô, tay bắt đầu sờ soạng.

Linh gạt tay anh ra, khó chịu nói:

- Em mệt lắm. Đừng đụng vào em.

- Vợ... Anh đi công tác mười ngày, em có biết anh nhớ em thế nào không? Anh thèm muốn chết rồi đây.

- Anh tự đi ra hay để em đạp anh xuống giường – Lịnh trừng mắt nhìn anh, dường như cô thực sự khó chịu khi bị đánh thức giữa chừng thế này.

- A, thôi được, nể tình em không khỏe nên anh tha cho em. Nhưng ngày mai em sẽ biết tay anh – Đại tỏ vẻ giận dỗi, sau đó cố tình hôn cô một cái nữa anh mới chịu bước ra ngoài.

Hai đứa trẻ đang tranh nhau xem phim hoạt hình trên tivi, chí chóe đến nhức cả óc...