Đèn Không Hắt Bóng

Posted at 27/09/2015

758 Views

- Naôê hình như phải khó khăn lắm mới điều khiển được cái lưỡi. - Ta sẽ uống cà phê.
- Chẳng lẽ cứ để thế nàỵ..? Anh điên rồi sao?
Naôê dẫn Mayumi đến cạnh bếp.
- Nàọ Em bắc nước lên.
- Đợi một chút, ít ra cũng để em mặc áo quần đã.
- Không!
- Sao kỳ vậy!
- Em phải làm theo ý anh.
Tia lửa man dại lại ánh lên trong mắt Naôê.
Mayumi giận dữ lấy bao diêm đến cạnh bếp.
Cô châm lửa vào ga: một cái vòng đỏ bùng lên.
- Chén .. trên kệ...
Mayumi bỗng cảm thấy căm giận đến cực độ.
- Sao, với cô nào ông cũng như thế này à?... Cả với Mikikô cũng vậy à?
Có một cái gì bùng cháy lên rối lập tức tắt đi trong đôi mắt trống rỗng của Naôê.
- Hôm qua chính cô ta đã ở đây ! Đừng chối ! - Mayumi chợt nhớ ra rằng mình đang trần truồng - tôi thấy đủ lắm rồi. Tôi đi đây ! Giá tôi biết ông là con người như thế nào ..
- Đừng đi .. - Naôê đi theo van nài.
Không thèm để ý đến ông, Mayumi mặc áo vào.
Bỗng Naôê quì sụp xuống ôm lấy hai chân cô.
- Anh van em.
"Điên loạn gì đâu ấy!" - Mayumi nghĩ.
- Bác sĩ ! Bác sĩ có còn tỉnh không đấy? Hai là cái thuốc ấy đã làm cho bác sĩ thành ra như vậy ? - Cô đẩy Naôê rạ
- Ở lại với anh ... thêm ... chút nữa ...
Nhìn xuống Naôê đang gục đầu vào chân mình, Mayumi đã hiểu ra: cô đã phát hiện ra bộ mặt bí ẩn của con người khó hiểu này.


Đ ã đến tháng mười hai.
Cũng như thường lệ vào tiết cuối năm, trong các bệnh viện số bệnh nhân ngót hẳn đi. Ai nấy đều bận bịu với những công chuyện sửa sọan ăn tết, chẳng mấy ai còn nghĩ đến bệnh tật. Vào thời gian này ít có người đi tìm bác sĩ.
Ở bệnh viện Oriental cũng đã vào thời kỳ vắng khách. Quả tình các bệnh nhân ngọai trú vẫn còn đến, nhưng các phòng bệnh nhân đều vắng tanh - mặc dầu hãy còn hai tuần nữa mới đến tết.
Các bệnh nhân nằm ở các phòng thượng hạng sang trọng cũng đã xuất viện. Cả cái tầng sáu này chỉ còn lại một mình Đzyunkô Hanađzyô.
Bây giờ, sau cuộc phẫu thuật, cô cứ mỗi ngày hai lần thực hiện đúng thủ tục ngồi vào chậu nước ấm. Một thủ tục dễ chịu làm cho bệnh nhân đỡ đau hẳn, tuy cái cảnh tượng này dĩ nhiên không hẳn là một mỹ quan. Dù sao trong thời gian nằm bệnh viện, Đzyunkô cũng đã quen được nhiều thứ.
Ngòai Đzyunkô ra, bệnh nhân đã đem lại cho Naôê nhiều nỗi lo âu là Yôsiđzô Isikura. Vào những ngày gần đây ông già lại bắt đầu kêu đau và thấy nặng trong dạ dày.
- Bác sĩ ạ, tôi không sao ăn được, - ông cụ nói như muốn khóc. Nước da cụ xanh xao, hai má hóp hẳn lại. - Mà hôm qua lại sốt nữa. Bị cảm lạnh hay sao ấy?
- Ban đêm ở đây tắt lò sưởi điện, cụ nên mặc ấm hơn, - Naôê đáp trong khi xem xét tờ ghi nhiệt độ.
Suốt tuần vừa qua, nhiệt độ của cụ Isikura hằng ngày lên đến 38ºC, đôi khi còn cao hơn. Các thứ thuốc giảm nhiệt hầu như không có tác dụng, chỉ được ít lâu cái cột thủy ngân lại bắt đầu trườn lên phía trên một cách nhẫn tâm. Đó là một dấu hiệu chắc chắn của sự cáo chung đã đến gần. Giai đọan cuối cùng của cơn bệnh. Mọi biện phái điều trị đều hoàn toàn vô ích...
- Có lẽ mới xuất hiện một chỗ loét khác ? - Cụ Isikura thở dài.
- Chắc không phải, - Naôê nói, giọng không vui.
- Thế đến tết bác sĩ cho tôi ra viện chứ ?
Naôê trao tờ ghi nhiệt độ cho Nôrikô và quay ra cửa sổ, phía mặt trời mùa đông đang tỏa một ánh sáng trắng trong làn sương sớm.
- Lão muốn ăn tết ở nhà, - ông già nói tiếp, giọng run run, và lòng Nôrikô se lại một cách đau đớn.
- Lưng có đau không ?
- Cám ơn bác sĩ, cũng đỡ rồi. Chỉ có điều là tôi không còn chút sức nào nữa bác sĩ ạ..... Bệnh họan đã làm cho tôi kiệt lực rồi.
- Cụ đừng xúc động, có hại đấy. Cụ cứ nằm nghỉ đi.
- Bây giờ trong đầu tôi nó cứ nghĩ quẩn nghĩ quanh. - Cụ Isikura đưa mắt liếc sang cô con dâu. - Chắc tôi sống chẳng còn bao lâu nữa...
- Cụ nên nghĩ đến chuyện đi câu đi.
- Chà ! - Ông già mừng rỡ chộp lấy cái đề tài ưa thích ấy. - Đã hơn một năm nay tôi không được đi câu ! Đến khi nào khỏi, tôi sẽ đi câu hằng ngày. Tôi sẽ bù lại thời gian đã mất.
- Phải đấy, cụ cố lên cho chóng khỏi ... - Naôê cáo từ và ra khỏi phòng. Cụ Isikura lặng lẽ nhìn theo.
Ngay hôm ấy Naôê mời hai vợ chồng anh con cả của cụ Isikura đến gặp.
Khi họ bước vào, ông nói với họ bằng cái giọng bình thản nhất:
- Cụ thân sinh của ông chỉ còn sống được không đầy một tháng nữa. Lâu nhất là đến giữa tháng giêng.
- Sao ?! Chỉ có thế thôi ạ ?...
- Trước đây tôi tưởng cụ sẽ kéo thêm được ít lâu, nhưng hôm nay tôi hiểu ra rằng mình nhầm. Cụ yếu quá...

XtGem Forum catalog