Đèn Không Hắt Bóng

Posted at 27/09/2015

524 Views

Khiêm nhường, tế nhị... Thật đáng yêu hết chỗ nói. Tôi có quen với cô ấy: cô ấy thỉnh thoảng vẫn ghé với con Mikikô ở nhà.
Gương mặt Naôê vẫn im lìm như một cái mặt nạ, không hể hiểu được ông ta có nghe thấy hay không.
- Hai vợ chồng chúng tôi mấy hôm trước có bàn về việc này. Chúng tôi đều thấy nếu hai người mà lấy nhau thì rất hợp.
Ritsukô ngước mắt lên nhìn Naôê có ý dò hỏi.
- Ông thử xem qua ảnh cô ta nhé.
- Thôi.
- Thử xem qua một chút thôi mà!
Bà đứng dậy rút ngăn kéo bàn lấy ra một cái phong bì giấy trắng.
- Cô ta đây này.
Ritsukô đưa cho Naôê một tập ảnh. Mấy bức ảnh dường như được rửa riêng cho những chàng trai đang đi kiếm vợ: một bức chụp cô thiếu nữ mặc kimônô, một bức khác - cũng cô ta nhưng mặc âu phục.
Cô thiếu nữ mặc kimônô đứng giữa một phong cảnh rất ăn ý với trang phục. Cô thiếu nữ mặc áo đầm thì ngồi thoải mái trên một bãi cỏ. Cả hai bức đều là ảnh màu. Ritsukô không hề nói ngoa: cô ta quả thật xinh đẹp và trang nhã.
- Ông thấy thế nào?
Naôê trả tập ảnh cho Ritsukô
- Không thích à?
- Không phải thế. Chẳng qua tôi không cần.
- Nhưng theo tôi thì cô gái thật tuyệt vời!



Chương 6:



Kể từ khi làm "phẫu thuật" cho cụ Isikura cho đến nay đã được ba ngày đêm. Suốt thời gian này ông cụ phải nằm ngửa, nhưng bây giờ người ta đã cho phép cụ nhổm dậy ngồi trên giường. Lẽ tự nhiên là một sự hồi phục nhanh chóng như vậy không làm cho ai ngạc nhiên.
Sáng hôm ấy, khi Naoêê đã mặc blouse trắng và xuất hiện ở phòng y tá, Nôrikô bước tới gặp ông.
- Chào bác sĩ, - cô chào Naôê một cách lãnh đạm. Sau những cuộc ái ân nồng cháy đêm nào, Nôrikô khi vào bệnh viện lại nói chuyện với Naôê như thể hai người chỉ quen sơ nhau.
- Cụ Isikura rất mong bác sĩ đến.
- Thế sao, Kôbasi chưa ghé thăm ông cụ à?
- Chưa.
Nôrikô, với một cử chỉ thuần túy sự vu đẩy về phía Naôê tập bệnh án của Isikura. Nhiệt độ: 37, 1, mạch: 70. Mọi thứ đều gần như bình thường.
- Bác sĩ Kôbasi có nói rằng kể từ nay ông từ chối việc theo dõi bệnh tình cụ Isikura. Kôbasi nói rằng ông đã báo điều này cho tiên sinh biết.
- Cho tôi?
- Bây giờ đặt bình tiếp huyết thanh cho cụ Isikura phải không ạ?
- Có lẽ Kôbasi sẽ chịu khó thêm một ngày nữa chăng?
- Bác sĩ Kôbasi hiện đang đi thăm các bệnh nhân.
- Ra thế...
Gạt tập bệnh án sang một bên, Naôê đưa mắt nhìn quanh. Trong đám nữ y tá đang vội vàng qua lại không thấy có Akikô Takaghi.
- Xin bác sĩ nhanh cho.
Nôrikô tay cầm ống nghe đứng đợi ở cửa. Naôê đứng dậy và đi ra hành lang.
- Chẳng lẽ bác sĩ Kôbasi không nói gì với tiên sinh sao?
- Tôi chưa nghe ông ta nói gì cả.
Nôrikô đi trước Naôê một chút. Có thể thấy rằng cô đang có chuyện gì bực tức lắm. Đi dọc hành lang bên phải khoảng ba mươi thước, họ đến gần cầu thang gác. Và đến đây Nôrikô không chịu được nữa:
- Bác sĩ đừng bao giờ làm một việc gì để sau đó người ta cười cho!
- Cười ư?
- Tôi nói chuyện tối hôm qua.
Một bệnh nhân đi lên thang gác qua mặt họ, và Nôrikô ngừng bặt.
Naôê nhún vai.
- Tôi không hiểu.
- Tối qua ông uống rượu với bà vợ ông bác sĩ trưởng. Mà lại uống ngay trong bệnh viện! Ông chọn được một chỗ thích hợp quá nhỉ!
Ngay cả tấm lưng của Nôrikô cũng hừng hực niềm công phẫn. - À, té ra là chuyện ấy!
- Sáng nay cả viện chỉ kháo nhau mỗi một chuyện này.
Câu chuyện đã lọt ra ngoài. Rõ ràng là có người nào đó trong bệnh viện đã lâm vào tình trạng quá nhàn rỗi...
Khi Naôê bước vào phòng, cụ Isikura mới được thay quần áo sạch.
- À à, tiên sinh. Lão đang đợi tiên sinh. - Cụ Isikura chắp tay vái theo phong tục cổ.
- Sao, cụ thấy trong người thế nào?
- Cám ơn bác sĩ, đỡ nhiều rồi... Nghĩ cũng lạ, cắt bớt dạ dày mà vẫn cứ thèm ăn! Tôi vẫn chưa ăn được cháo gạo sao?
- Kể từ ngày mai chúng tôi sẽ chuyển cụ sang chế độ ăn cơm.
- Đa tạ bác sĩ - Cụ Isikura lại kính cẩn chấp tay vái rồi quay về phía con dâu đang ngồi ở đầu giường:
- Nào, con muốn hỏi gì thì hỏi đi.
- Thưa bác sĩ, cha tôi rất thèm hoa quả.
- Được. Cô cứ cho cụ ăn táo. Nhưng nhớ gọt vỏ.
Nôrikô tháo băng cho cụ Isikura. Đường khâu kéo dài suốt bụng. Trong khi Naôê dùng bông tẩm dung dịch sát trùng lau vết mổ, Isikura nhắm mắt nằm im không động đậy. Khi đã thay băng xong, ông cụ nói:
- Trước kia tôi thấy nặng trịch trong dạ dày, thế mà bây giờ đã tan biến đi đâu mất.
- Thế thì hay lắm.
Naôê nghe tim và bắt mạch cho ông cụ, rồi ra khỏi phòng. Khi ông đã gần tới phòng y tá, Kôbasi, vừa về phòng trước đó một chút, ra gặp ông.
- Tôi muốn nói chuyện với tiên sinh về cụ Isikura. - Gương mặt Kôbasi sắt lại - Tôi đã suy nghĩ nhiều về việc này và đã đi đến kết luận rằng tôi không thể nói dối được.
- Tôi đã hiểu hết rồi, và hiểu rất rõ.
- Tôi cho rằng một bác sĩ phẫu thuật không có quyền làm những cuộc phẫu thuật vô nghĩa.
- Anh có thể tiếp tục giữ lấy ý kiến đó.
- Xin lỗi.
Naôê dặn dò cách đặt bình tiếp huyết thanh và đi ra hành lang. Kôbasi theo sát ông.
- Thưa tiên sinh, chưa hết đâu. Ở phòng ba trăm linh tư mới đưa vào hai bệnh nhân bị trẹo thớ ở khu vực cổ. Một công chức và một người lái xe.
- Thế thì sao?
- Có phải tiên sinh đã ra lệnh cho họ nằm viện không?
- Không.
- Thế thì ai?
- Theo tôi, đó là quyết định y tá trưởng.
- Y tá trưởng có quyền gì quyết định những vấn đề như vậy?
- Dĩ nhiên, đó là một việc không đúng quy chế. Nhưng hình như bà ta chỉ thừa hành chỉ thị của bác sĩ trưởng.
Naôê và Kôbasi cùng xuống cầu thang gác.
- Có nhiều phòng bệnh nhân bỏ trống, cho nên bác sĩ trưởng yêu cầu Sêkgiuchi là hễ ai có điều kiện nằm thì cho nằm vào các phòng ấy.
- Chỉ có bác sĩ điều trị mới biết được ai cần cho nằm viện, ai không.
- Đây không phải là trường đại học mà cũng không phải là bệnh viện công của thành phố.
- Những vẫn là một bệnh viện! - Trong khi đi vòng qua nhịp cầu thanh uốn, Kôbasi ngừng nói một chốc, rồi tiếp tục nói rất hăng:
- Có thể là tôi quá bao biện, nhưng tôi đã khám hai bệnh nhân này và không hề thấy ở một người nào có những triệu chứng parathénie và tay. Cả hai chỉ kêu là hơi đau ở phần dưới cổ. Ảnh X-quanh cho thấy ở người công chức các khớp xương bị mòn nhiều, còn phần còn lại thì bình thường...

XtGem Forum catalog