Duck hunt

Đạo tình

Posted at 27/09/2015

1373 Views

Nếu không trở mặt sẽ rơi vào tình cảnh bị Tề Mặc áp chế, vì vậy Lam Tư mới trực tiếp trở mặt với Tề Mặc, cuối cùng dẫn đến cục diện ngày hôm nay.

Hai vị lão đại còn ngồi nguyên vị trí, thế lực của hai nhà vẫn còn mạnh. Bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện cuộc đối đầu tương tự, đây là lần đầu tiên lịch sử giới hắc đạo xuất hiện giao tranh quy mô lớn như vậy.

"Bé này, tôi phát hiện em hình như chẳng bận tâm? Em không oán hận chút nào sao?" Ly Tâm đột nhiên mở miệng hỏi Phong Vân William.

Phong Vân William đen mặt: "Đừng có gọi tôi là bé".

Ly Tâm nhíu mày nhìn Phong Vân William, cô mỉm cười: "Bé này!"

Phong Vân William càng tối sầm mặt, cậu ta trừng mắt với Ly Tâm một lúc, hừ một tiếng rồi bày ra bộ dạng người lớn không chấp nhặt trẻ con: "Tôi có gì đáng oán hận chứ? Hận Tề Gia ư, chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi. Tôi chẳng có tình cảm với gia tộc William. Người của Tề Gia không tiêu diệt bọn họ, sớm muộn cũng có ngày tôi động thủ. Còn bận tâm hả? Tôi phải bận tâm gì chứ. Cục diện ngày hôm nay là kinh điển trăm năm khó gặp".

Ly Tâm bất giác lườm Phong Vân William. Xem ra nói chuyện tình cảm với người thuộc giới hắc đạo là sai lầm như kiểu "đàn gảy tai trâu". Tuy cô không phải là người dễ mủi lòng nhưng chứng kiến cục diện hỗn loạn, hai nhà còn chưa bị làm sao, bên dưới đã khói mù dày đặc, vô số người bị ảnh hưởng. Cô không phải là kẻ nhẫn tâm, không cam lòng nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Bỏ hết tư tưởng đạo đức giả của chị đi. Nếu không, cả đời này chị sẽ chẳng đạt được nguyện vọng đâu". Ánh mắt Phong Vân William tàn độc vô cùng, Ly Tâm liền trầm mặc. Cô không ngờ Phong Vân William có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Ly Tâm đưa mắt qua Phong Vân William và cất giọng lãnh đạm: "Nếu tôi không có tình cảm thì tôi cũng không có nguyện vọng của ngày hôm nay".

Phong Vân William hơi sững người, cậu ta định nói tiếp nhưng thần sắc đột ngột thay đổi. Phong Vân William giơ tay ra hiệu và lập tức đứng dậy đến bên cạnh Ly Tâm. Gương mặt cậu khôi phục vẻ yếu ớt ngây thơ. Ly Tâm quay đầu, thấy Tề Mặc và đám Hồng Ưng đang đi vào.

Tề Mặc vừa đi đến, Ly Tâm đứng dậy kéo Tề Mặc ngồi xuống rồi cô ra đi đằng sau hắn nhẹ nhàng bóp vai hắn. Tề Mặc nhắm mặt tựa vào người Ly Tâm, hắn không mệt mỏi, hắn chỉ là thích cảm giác này.

Đám Hồng Ưng và Bạch Ưng coi như không nhìn thấy, ai nấy ngồi vào vị trí của mình. Hoàng Ưng đưa mắt qua Lập Hộ đang đứng cung kính ở một bên và Phong Vân William đầy vẻ bất an, anh ta hắng giọng: "Ra ngoài".

Bị Hoàng Ưng quát, Phong Vân William giật mình sợ hãi, cậu ta đưa mắt về phía Ly Tâm. Thấy Ly Tâm gật đầu, cậu ta liền đi vòng qua đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng ra ngoài cửa. Phong Vân William đứng ngoài cửa mở to mắt nhìn Ly Tâm, bộ dạng của cậu ta trông rất đáng thương.

Vẻ mặt Ly Tâm không thay đổi, cô đã quen với cảnh tượng vừa rồi. Đám Hồng Ưng mỗi khi có chuyện cần thương lượng với Tề Mặc đều đuổi Phong Vân William ra ngoài. Tuy việc Phong Vân William đứng ngoài cửa với ở trong phòng chẳng khác gì nhau nhưng Ly Tâm không tỏ thái độ phàn nàn về thái độ của đám Hoàng Ưng. Khi chưa leo lên vị trí nữ chủ nhân của Tề Gia, cô không có tư cách ra lệnh cho bọn họ. Một khi bọn họ không phục, bọn họ tỏ ra lễ phép với cô cũng bằng không, đây chính là lời cảnh cáo của Phong Vân William.

"Lão đại, thân vương Helian, giáo hoàng Joseph và Andy Piaget mời chúng ta tham dự đám cưới con trai bọn họ ở tòa lâu đài cổ bên Italy. Lão đại, chúng ta có đi không ạ?". Hồng Ưng lên tiếng báo cáo bằng một giọng nghiêm túc.

Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: "Bao giờ?"

"Ba ngày sau, hôn lễ tương đối gấp gáp".

Tề Mặc không lên tiếng, chỉ nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của Ly Tâm. Hoàng Ưng ngồi ở bên cạnh cau mày nói: "Không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì cả ba đại nhân vật ra mặt cùng một lúc".

Ly Tâm nghe nói vậy bất giác chớp chớp mắt. Thân vương Helian là người có thế lực lớn nhất ở Trung Đông, ông ta có địa vị quan trọng trong giới dầu mỏ.

Giáo hoàng Joseph là giáo hoàng ở Vatican. Bề ngoài là giáo hoàng nhưng trên thực tế cũng là hoàng thân quốc thích, có thân phận tôn quý ở châu Âu, mạng lưới thế lực của ông ta hết sức rộng lớn.

Còn Andy Piaget xuất thân từ hoàng tộc Anh Quốc. Tuy ở Anh hoàng tộc không tham chính nhưng Andy Piaget tạo dựng thế lực lớn ở châu Mỹ. Đồng thời có mối quan hệ hợp tác với Tề Mặc và Lam Tư chứng tỏ ông ta là nhân vật không đơn giản.

Cùng một lúc xuất hiện nhiều nhân vật cỡ bự như vậy, xem ra động loạn khiến những người này không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thấy Tề Mặc không có phản ứng, Bạch Ưng lên tiếng: "Bọn họ liên kết hôn nhân không phải là chuyện lớn, lão đại thích cho thể diện thì cho, không cho thì thôi. Nhưng nghe nói bọn họ mời rất nhiều người, gồm các nhân vật tiếng tăm trong giới hắc đạo và cựu nguyên thủ một số quốc gia. Đa phần đã nhận lời tham gia. Lão đại, có cần cân nhắc không ạ?"

Về lý mà nói, cuộc liên kết hôn nhân của gia tộc hào môn, các nguyên thủ quốc gia và danh môn hắc đạo thường không tham gia. Nhưng bây giờ họ nhận lời mời, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra nguyên do.

Tề Mặc mở mắt quay lại nhìn Ly Tâm: "Em có muốn đi không?"

Nghe đám Bạch Ưng nói chuyện, Ly Tâm lập tức hiểu ra vấn đề. Không cần nghĩ cũng biết Lam Tư chắc chắn có tên trong danh sách khách mời. Ly Tâm hiểu tác phong và suy nghĩ của Tề Mặc, hắn tuyệt đối là trường phái cứng nhắc, không động đến hắn thì thôi, gây sự với hắn rồi muốn bảo toàn lực lượng rút lui, chẳng có chuyện dễ dàng như vậy. Tề Mặc tuy mở miệng hỏi cô nhưng thực chất hắn không hề muốn đi.

Thế nhưng Ly Tâm muốn tham gia. Không tại sao cả, cô chỉ là không muốn chứng kiến thế giới ngày càng xuất hiện nhiều trẻ mồ côi. Mỗi khi nghe đám Hồng Ưng báo cáo, người lớn mất mạng thì không sao, vì con đường là do bọn họ tự chọn lựa. Nhưng người lớn chết trẻ em sẽ trở thành cô nhi, Ly Tâm bỏ thời gian chuyên điều tra các cô nhi viện, tình trạng trẻ em mồ côi gia tăng nhanh đã động chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong trái tim Ly Tâm. Cô không muốn cục diện tiếp tục rơi vào tình thế không thể cứu vãn.

"Em muốn đi". Ly Tâm nhìn thẳng vào đôi mắt trầm ổn của Tề Mặc.

Tề Mặc hơi nhíu mày, chỉ nhìn Ly Tâm không lên tiếng. Ly Tâm vừa bóp vai Tề Mặc vừa nói nhỏ: "Làm người không nên tuyệt tình quá. Chúng ta đi biểu thị chúng ta có thành ý. Còn về kết quả sau đó thế nào, không ai ép được anh, cũng không người nào có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh đúng không?"

Tề Mặc nhìn Ly Tâm trong giây lát rồi quay đầu nói với đám Hồng Ưng: "Đi chuẩn bị".

Đám Hồng Ưng lập tức vâng dạ. Ý kiến của bọn họ cũng giống Ly Tâm, tham gia là tốt nhất, còn hậu quả sau đó thế nào là một vấn đề khác.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, mọi nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo đến tập trung về Italy. Chính phủ Italy tỏ ra vô cùng căng thẳng, thái độ của bọn họ còn thận trọng hơn bị tổ chức khủng bố tấn công.

Tề Mặc và Ly Tâm xuất hiện trên bầu trời Italy vào lúc chạng vạng tối. Đám cưới của hào môn hắc đạo đều tổ chức vào buổi tối, mà người như Tề Mặc có khí thế của lão đại hàng đầu. Không người nào có tư cách bắt hắn đến sớm chờ đợi.

Mặt trời như quả cầu lửa đang dần khuất bóng ở đường chân trời, không gian dần trở nên tối sầm, Ly Tâm cúi đầu nhìn xuống bên dưới, cô đột nhiên nói: "Nếu thả một quả bom xuống dưới kia, chắc chắn sẽ giết vô số con kiến". Nói xong cô bật cười phá vỡ không khí nghiêm túc.

Lập Hộ ngồi ở vị trí đối diện trừng mắt với Ly Tâm. Cô nói không sai một chút nào, máy bay đã đến gần địa phận tòa lâu đài màu trắng. Ở đó toàn là nhân vật đầu sỏ, nếu thả một quả bom xuống, chắc cả thế giới suy sụp.

"Đến rồi". Bạch Ưng phụ trách lái máy bay vừa hạ cánh vừa cất giọng trầm trầm. Bên dưới là bãi đỗ máy bay tư nhân đã đầy ắp máy bay. Xem ra những người được mời về cơ bản đã xuất hiện.

"Tề lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi". Một người đàn ông trung niên diện âu phục đuôi tôm đứng chờ sẵn trên bãi cỏ tươi cười bước đến nghênh đón.

Tề Mặc cất giọng lạnh nhạt: "Andy Piaget".

Andy Piaget gật đầu: "Tôi đang đợi Tề lão đại. Mời, Tề lão đại đến là đám cưới được cử hành ngay. Mọi người đều ở bên trong chờ Tề lão đại".

Tề Mặc đi thẳng vào trong, Hồng Ưng ở bên cạnh mỉm cười: "Andy khiêm tốn quá, "khách tùy chủ tiện" (khách không gây phiền phức cho chủ nhân, chủ nhân tiện làm thế nào thì làm), làm gì có đạo lý chủ đợi khách?"

Andy Piaget cười tươi: "Nếu là người khác thì tất nhiên chủ không cần đợi, nhưng nếu là Tề lão đại, chờ đợi cũng là chuyện nên làm. Tề lão đại, mời qua bên này". Vừa nói ông ta vừa đi trước dẫn đường.

Andy Piaget là chủ nhân của đám cưới mà vẫn chờ đợi và đích thân đi đón Tề Mặc, Ly Tâm hơi nhíu mày, đúng là quá nể mặt. Đồng thời càng chứng tỏ Tề Gia có thế lực mạnh, một khi xung đột toàn diện, không biết cuối cùng thế giới sẽ đi về đâu?



Chương 109 - Hắc đạo tụ hội



Tòa lâu đài cổ màu trắng được xây dựng ở Italy từ hơn ba trăm năm trước. Ban đầu đây là tài sản của một thân vương, nó là danh vật trong số danh vật nổi tiếng. Andy Piaget chọn nơi này làm địa điểm tổ chức đám cưới, chứng tỏ giá trị của tòa lâu đài.

Lúc này trời đã tối hẳn, từ tòa lâu đài cổ đến bãi đỗ máy bay không phải dùng thiết bị chiếu sáng hiện đại mà được chiếu sáng bởi những bó đuốc xếp thành hàng, mang phong vị La Mã thời trung cổ. Những người phục vụ cầm đuốc đều mặc trang phục thời trung cổ...