Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
Posted at 25/09/2015
1632 Views
Nhưng ở dưới, có một chiếc bóng mờ nhạt in trên sân gạch màu cam đang vội vã tiến vào. Vẫn là của một cô gái nào đó vô-cùng-quen-thuộc.
Tiểu Minh như lần cuối cùng đến đây, gương mặt vẫn hiện lên những đường nét lo lắng cùng hoảng sợ. Và cô vẫn đến để gặp Đình Phong.
“Tiểu Minh à, bạn mau đến đây đi, Đình Phong ốm nặng lắm”.
Đó là cuộc gọi cô nhận được từ rất sớm, khi chiếc đồng hồ Tiểu Minh đặt chuông sáu rưỡi vẫn còn một lúc lâu nữa mới đến giờ kêu. Và cô đã kết thúc ngay giấc ngủ ngon lành của mình ở đấy và vội vã đến đây.
Ra khỏi thang máy là Tiểu Minh lao ngay về phía nhà Đình Phong, suýt đâm người vào cánh cửa đang mở. Bên trong căn nhà đèn bật sáng trưng, cũng đã lâu rồi Tiểu Minh không vào đây. Mọi thứ...vẫn rất quen thuộc.
Bỏ qua phần nhìn quanh, cô chạy ngay vào phòng ngủ của Đình Phong. Là Tiểu Phần đang ngồi đó, trên giường là Đình Phong đang nằm.
Tiểu Minh thực vội quá nên cũng không đủ thời gian để hỏi xem sao Tiểu Phần lại ở đây và tại sao lại biết Đình Phong ốm nữa.
_Tiểu Phần.
Tiểu Minh cất tiếng gọi, rõ là đã giảm âm lượng xuống vì sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đình Phong. Tiểu Phần nghe thấy liền quay ra ngay, còn đứng luôn dậy, vẻ mặt rất khẩn trương:
_Tiểu Minh, bạn đến rồi à?
_Ừ, Phong Phong...
Tiểu Minh không nói được hết câu, vì ngay lúc tên người con trai đó thoát được ra khỏi miệng cô, cô đã nhìn thấy người ấy đang nằm trên giường, cơ thể gầy gò trong chiếc áo phông hở ngực. Ngủ mà sao lông mày anh vẫn nhíu lại vô cùng khổ sở, bờ môi chẳng còn chút sắc hồng, còn những mảnh da nứt nẻ khô ráp. Đôi gò má xanh xao.
Tiểu Minh từ từ ngồi xuống bên giường, xót xa nhìn xuống bàn tay gầy guộc của Đình Phong. Có phải cô tưởng tượng ra không, sao nhìn cổ tay anh lại nhỏ hơn trước nhiều đến thế này, còn nổi lên những đường gân xanh tím...
Khẽ nắm lấy “cái vật thể ấy” mà Tiểu Minh thấy tim từng đợt nhói đau. Cô cố đè nén dòng nước mắt đang mãnh liệt chực trào ra, quay sang nhìn Tiểu Phần đứng cạnh, sao đã khóc từ khi nào.
_Phong Phong... – hai tiếng âu yếm ấy mỗi khi vang lên từ miệng mình, Tiểu Minh đều cảm thấy rất thân thuộc.
Tiểu Phần rưng rưng nước mắt vội tiếp lời, cũng chẳng hề giấu giếm niềm xót xa trong giọng nói:
_Anh ấy có lẽ không chịu ăn uống đầy đủ, còn uống quá nhiều rượu nên khi nãy...hình như là đau dạ dày... nằm quằn quại trên giường ấy, mồ hôi thì cứ vã ra như tắm, đáng thương lắm, nếu tớ không...vô tình bắt gặp không biết còn đến thế nào nữa...
_......
Tiểu Minh mím chặt môi không nói được lời nào, sợ chỉ cần mở miệng, tiếng khóc đang cố đè nén trong lòng sẽ không một chút do dự mà vang lên mất. Còn Đình Phong đang nằm kia, cô cũng sợ sẽ làm anh tỉnh, nhìn anh lúc này cứ như người bệnh lâu ngày thật vậy, thậm chí như đã ở vào giai đoạn... Màu da nâu giờ nhợt nhạt không còn tí sức sống nào.
Đình Phong...những ngày qua anh đã sống thế nào mà lại làm thành bộ dạng đáng thương như vậy chứ, Tiểu Minh đau xót không nói thành lời.
Cứ nhìn Đình Phong như vậy một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Minh lại quay ra nhìn Tiểu Phần, cất tiếng hỏi, mắt vẫn ngân ngấn nước:
_Tiểu Phần, thế nào mà bạn lại vô tình bắt gặp Đình Phong?
Là khi nãy Tiểu Phần nói dối Tiểu Minh. Nghe cô bạn hỏi, Tiểu Phần cũng chẳng chút lúng túng liền trả lời:
_Là tớ sang tìm bạn, vô tình nghe thấy tiếng trong nhà, nghĩ là bạn ở bên đó nên…
Tiểu Phần nói rồi mím chặt môi. Tuy hoàn cảnh là do cô nói dối, nhưng những cảm xúc khi thấy Đình Phong nằm trên giường chịu đau đớn, khổ cực tất cả đều là chân thật, không một chút nào giả dối. Lúc đó cô cảm thấy thực sự như chính bản thân bị đau, nỗi đau len lỏi đến từng tế bào, nhức nhối nhất là ở trái tim yêu Đình Phong sâu sắc. Thậm chí cô đã ước gì, nếu để nỗi đau nhân đôi, nhân ba cũng được, nhưng chỉ để cô phải chịu đựng thôi, cô cũng chấp nhận gánh tất. Thà mình đau…còn hơn để người mình yêu phải đau.
_Vậy Phong Phong giờ thế nào rồi?
_Ừm, tớ tạm cho anh ấy uống thuốc đau dạ dày, cũng đút cho anh ấy được bát cháo, Đình Phong…gầy quá.
Tiểu Phần cố tình nhấn mạnh chữ “gầy”, mắt hướng vào Tiểu Minh đầy dò xét. Rõ là cô muốn biết Tiểu Minh đối với Đình Phong là thế nào mà. Mà cô cũng giấu Tiểu Minh, chuyện cô nhìn thấy Hạo Du và Tiểu Minh trên đường, cả chuyện cô biết Tiểu Minh đã bỏ Đình Phong nữa. Cô thực muốn nghe từ chính miệng Tiểu Minh nói hơn.
Và sau khi nghe Tiểu Phần nói, một niềm xót xa vô hạn lại trào dâng trong lòng, khiến Tiểu Minh không sao kìm được tiếng thở dài. Tay Tiểu Minh vẫn để bên dưới tay Đình Phong, một tay ở trên nhẹ vuốt ve.
Tiểu Minh thực sự thương Đình Phong, một thứ tình cảm không hề giả dối. Cô không ngại nếu phải khẳng định điều đó, vì Tiểu Minh thật lòng yêu mến Đình Phong…như một người anh trai ruột thịt. Hoàn toàn không phải cảm giác thương hại cô dành cho người yêu cũ khi thấy anh phải đau khổ vì mình như thế.
Không thấy Tiểu Minh nói gì mà cứ ngồi nhìn Đình Phong, Tiểu Phần một lúc đành lên tiếng trước:
_Tiểu Minh, đêm qua…bạn ở đâu?
Tiểu Minh nghe mà bỗng chột dạ.
_Tớ…
_Sao thế? Có gì không nói được à? Mà Đình Phong bị như thế sao lại không gọi cho bạn chứ, nếu không có tớ vô tình bắt gặp, không biết anh ấy sẽ còn thế nào nữa.
Tiểu Phần giả bộ nói như mình không biết điều gì. Thực ra cô biết chứ, lí nào lại không biết, Tiểu Minh chắc chắn là ở chỗ Hạo Du, hoặc giả cũng là vì đã chia tay Đình Phong rồi nên không ở đây để cả hai phải nhìn thấy nhau nữa. Tiểu Phần cũng biết Tiểu Minh làm thế không phải vì ghét Đình Phong rồi, không muốn nhìn mặt anh nữa, mà chính là vì không muốn Đình Phong phải chịu khổ mà mình lại thêm khó xử.
Nhưng rốt cuộc, những gì Tiểu Phần vừa thấy trong đôi mắt Tiểu Minh kia, niềm xót thương ấy là thế nào đây? Liệu thứ tình cảm Tiểu Minh dành cho Đình Phong còn sót lại có phải là tình yêu nữa không. Nếu là vậy thật…thì thật là tốt.
Tiểu Phần mới nghĩ thế thôi mà đã thấy lòng khấp khởi vui mừng. Cứ nghĩ đến chuyện có thể giúp Đình Phong…
_Tiểu Phần, thực ra…
_Sao vậy Tiểu Minh, có gì khó nói hả?
_Thực ra, tớ…
Tiểu Minh ngước lên nhìn Tiểu Phần, đôi lông mày nhíu lại đầy vẻ tội lỗi. Con ngươi đen láy cứ dao động liên tục, cơ hồ ngập trong nước. Cô biết phải nói sao đây, là cô giấu Tiểu Phần rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện cô chia tay Đình Phong và đồng ý làm người yêu Hạo Du. Vì cô biết Tiểu Phần sẽ không vui. Tiểu Phần luôn luôn ủng hộ cô với Đình Phong, phải gọi là ủng hộ hết sức…nhiệt tình mới đúng. Giờ cô lại giấu cô bạn thân của mình một chuyện lớn như thế, Tiểu Minh làm sao có thể nói ra được đây. Vì thế trong mắt tội lỗi, chỉ toàn là tội lỗi thôi, một màu đen ảm đạm.
Nhưng chuyện đến nước này còn có thể giấu được nữa hay sao.
_Tiểu Phần à, xin lỗi bạn, thực ra tớ…tớ đã chia tay với…với…Phong Phong rồi.
_Gì cơ Tiểu Minh, chuyện này là sao, chia…chia tay với Đình Phong, bạn…bạn không đùa chứ?
_Không tớ…không đùa đâu, là thật…thật đấy.
_Tiểu Minh, là từ bao giờ, tại sao bạn…bạn giấu tớ, tại sao kia chứ? – Tiểu Phần thật sự đang “đóng” rất đạt, cô vừa biểu lộ sự kinh ngạc, vừa lay vai Tiểu Minh.
Tiểu Minh mắt ngày một tối tăm:
_Cũng mới…mới thôi Tiểu Phần à.
_Tại sao chứ, tại sao lại bỏ Đình Phong, tại sao lại đến với Hạo Du, mà tại sao bạn lại giấu tớ? Hả Tiểu Minh?
_Tiểu Phần à, tớ…tớ đã định nói, nhưng tớ biết…bạn sẽ xử sự thế này mà, tớ biết bạn rất muốn tớ với Phong Phong…
_Tiểu Minh! Tớ biết, tớ đã từng nói dối bạn, nên bạn…nên bạn không còn tin tớ nữa, tớ biết mà…
_Tiểu Phần, không phải thế đâu, không phải tớ không tin bạn.
Tiểu Minh càng nói càng cuống, cô không biết phải nói sao nữa, thật là không phải cô không tin Tiểu Phần… Thấy bạn mình rơm rớm nước mắt, Tiểu Minh lại càng không biết làm sao, lông mày mỗi lúc một nhíu chặt vào nhau.
_Tiểu Phần à, tớ nói thật đấy...