The Soda Pop

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

Posted at 25/09/2015

1218 Views

tàn nhẫn. Đình Phong lúc đó...nhìn trong mắt anh ấy thấy như...cả thế giới đang sụp đổ. Đó là ánh mắt đầy đau đớn, mất mát và bất lực. Em thực sự thấy mình quá tàn nhẫn Hạo Du ạ.

Tiểu Minh vừa sụt sịt vừa nói. Phút chốc khung cảnh đen tối lúc đó lại ùa về lấp đầy tâm trí cô. Ánh mắt, gương mặt, lời nói, hành động...của Đình Phong đến lúc này vẫn in sâu trong trái tim đang run rẩy của cô. Một nỗi đau khôn tả nhen nhói từ vết thương do anh gây ra bỗng chốc làm cho Tiểu Minh toàn thân co rút, nước mắt lại đua nhau chảy dài hai gò má.

Nhưng cô biết, cô đau một thì Đình Phong đau mười, nỗi đau của cô sao sánh được với anh kia chứ, làm sao được, vì chính Tiểu Minh là người gây ra cho anh sự đau khổ kia mà. Đáng lẽ ra cô không nên chấp nhận tình cảm của anh năm đấy khi cô không yêu anh, đáng lẽ ra cô phải sớm nhận ra đó là một sai lầm chứ, và đáng lẽ ra...Đình Phong không nên yêu cô. Tiểu Minh thực sự thấy mình không hề xứng với tình yêu của anh, không xứng một chút nào...

Những giọt nước mắt cứ lũ lượt ào ra ướt đẫm một một bên gối, là tượng trưng cho sự đau khổ, sự day dứt, nỗi xót xa và niềm thương cảm vô hạn, Tiểu Minh lại rấm rứt khóc không thành lời, cô cố cắn chặt môi khiến nó trở thành màu trắng đến trong suốt.

Hạo Du nằm bên lại thấy đau lòng quá, tự nhiên cậu thấy mình có lỗi, đột nhiên cậu thấy trong đầu xuất hiện sự nghi vấn...liệu cậu ở bên Tiểu Minh thế này có đúng không khi mà phải chia tay Đình Phong Tiểu Minh lại đau khổ đến thế kia. Cậu bỗng cảm thấy mình như người chia rẽ hai con người đang yêu nhau thắm thiết vây. Và cậu thấy khó chịu quá.

Không được, không được, cậu đang nghi ngờ Tiểu Minh sao, cô đã ở bên Đình Phong bốn năm rồi, lại được anh ta yêu thương chăm sóc tất nhiên là sẽ như vậy, cậu thấy khó chịu cái gì kia chứ.

Hạo Du vội quay sang ôm lấy Tiểu Minh, giọng rất nhẹ và ấm:

_Tiểu Minh, đừng khóc, anh thương em lắm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi, chắc chắn là như thế, em đừng khóc nữa, anh thương.

Nghe những lời nói dỗ dành êm dịu của Hạo Du, Tiểu Minh chỉ còn biết gật đầu ngoan ngoãn mà vùi đầu vào ngực cậu. Một lúc sau cô mới nín hẳn.

Tiểu Minh xoa xoa lưng Hạo Du, giọng trẻ con, nói:

_Mọi chuyện sẽ ổn anh nhỉ?
_Ừ, sẽ ổn mà. Vết thương có lớn thế nào thì qua thời gian cũng sẽ lành lại thôi.
_Dạ.

Tiểu Minh e ấp trả lời rồi im lặng. Hạo Du cũng nằm yên không nói thêm câu gì.

Ôm lấy Hạo Du Tiểu Minh nghĩ: “Nhưng liệu vết thương trong lòng có lành lại được không?”.

Ôm lấy Tiểu Minh Hạo Du nghĩ: “Nhưng thực ra vết thương trong lòng thì rất khó có thể lành lại theo thời gian.”

Nhưng cả hai lại không ai nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình. Hạo Du chỉ nói:

_Hôm nay anh phải cám ơn em nhiều lắm Tiểu Minh.

Và Tiểu Minh trả lời:

_Hạo Du, từ giờ sẽ không có gì có thể chia cắt anh và em nữa.

******

Thế mà đã mấy hôm rồi kể từ ngày Tiểu Minh nói lời chia tay với Đình Phong. Đã mấy hôm rồi. Tiểu Minh ngồi trong lớp mà đầu óc cứ như để trên mây, mọi lời nói, hành động của mọi người xung quanh cứ như thể đều ở một thế giới khác không phải thế giới mà cô đang tồn tại vậy. Tiểu Minh cứ nhìn ra bên ngoài suốt mà nghĩ về Đình Phong, trái tim lại được dịp co thắt dữ dội. Đã mấy hôm rồi… Đình Phong không biết giờ thế nào, anh…đau khổ lắm đúng không, vết thương ở chân thế nào rồi, còn…vết thương sâu thẳm con tim…? Tiểu Minh không dám nghĩ nữa, càng nghĩ, nước mắt cô lại càng muốn dâng đầy hai con mắt.

Tiếng chuông điểm báo hết giờ đột ngột vang lên khiến một người đang lơ đãng chẳng chú ý gì đến xung quanh như cô phải giật mình. Mọi người đã lật đật ra về. Căn phòng chẳng mấy chốc chỉ còn bóng dáng của những tia nắng phủ đầy lên mặt sàn lát gạch hoa, chẳng còn một bóng người nào. Tiểu Minh cũng như mọi người, đứng lên, xếp đồ, đi về. Trong đầu vẫn ngổn ngang suy nghĩ.

Cô như người mất hồn, tựa hồ như đang “lướt” đi chứ không phải bước đi bình thường nữa, mọi thứ vẫn để ngoài tầm mắt.

Nắng chầm chậm phủ lên người cô một thứ ánh sáng lấp lánh ấm áp, hôm nay trời sao lại nắng hơn mọi hôm, Tiểu Minh hơi cau mày, tay đưa lên che mắt. Khuôn mặt cô bừng sáng đẹp đến lạ thường.

Chợt Tiểu Minh thấy từ xa có một đám đông ồn ào khác lạ. Phía trước cổng trường sao mọi người lại tụ tập nhiều thế kia, Tiểu Minh nghĩ, rồi cũng nhanh rảo bước đến. Có điều gì đó làm cho Tiểu Minh cảm thấy bất an, lại căng thẳng. Có chút gì đè nặng lên trái tim. Cô đột nhiên hơi khó thở.

Rồi những cảm xúc mơ hồ mỗi lúc một rõ ràng hơn khi Tiểu Minh bước vào, mọi người còn dãn dần ra cho cô đi. Tiếng xì xầm xung quanh làm Tiểu Minh không khỏi khó chịu nhưng cô vẫn chung thủy bước tiếp. Thế rồi đứng đó, mắt cô cứ mở to hết cỡ khi thấy con người bên trong đám đông ấy.

Là Đình Phong…

Cơ thể cao lớn đứng cách cô vài ba bước nhưng sao cảm thấy xa xôi nghìn trùng. Cảm tưởng như để có thể đến được trước mặt anh, Tiểu Minh phải trải qua rất nhiều, rất nhiều con đường, mà dường như lại chẳng thể nào chạm được đến anh.

Là Đình Phong đứng đó, khuôn mặt tiều tụy đến thảm hại.

Là Đình Phong đứng đó, đôi mắt nhìn vào cô mang đầy đau thương.

Là Đình Phong…

Tiểu Minh như chết trân tại chỗ không sao có thể nhấc chân lên, mà mở miệng ra lại càng khó.

Đình Phong cũng không nói gì, chỉ cứ đứng yên ở đấy, nhìn cô trân trân, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm. Đôi lông mày anh hơi nhíu lại lộ rõ vẻ mệt mỏi của một người mấy hôm không ăn không ngủ.

Là do nắng phải không, do nắng chói nên lông mày anh mới nhíu vào nhau như thế, cầu mong không phải vì một lý do gì khác.

Tiểu Minh bất chợt trong mắt, con người cứ lay động liên tục, lớp sương mờ đã bao phủ lấy nó tự lúc nào. Đôi tay cô như thừa thãi nắm lấy vạt áo, nắm chặt, rất chặt. Trong đầu những suy nghĩ như hỗn loạt chạy vòng quanh. Cô phải làm gì? Làm gì bây giờ.

Đã mấy hôm rồi Đình Phong không hề xuất hiện, cũng không hề tìm cô, Tiểu Minh cứ ngỡ là…

_Tiểu Minh!

Tiếng gọi không phải của Đình Phong, là của một người con trai khác. Giọng nói cùng ánh cười của người ấy rõ thật ấm áp hơn rất nhiều so với Đình Phong lạnh lùng đứng đó không nói không rằng nhưng sao lại khiến trái tim Tiểu Minh đột ngột lạnh lẽo một đợt không sao chịu được. Người cô lại càng run rẩy mãnh liệt hơn mặc dù cô đã cố trấn áp chính cảm xúc của mình.

Tiếng bàn tán, xì xào xung quanh mỗi lúc một lớn, nhưng Tiểu Minh chẳng nghe thấy một lời nào, dù chỉ là một chút. Mọi giác quan của cô đều tập trung vào hai người con trai trước mặt cô kia.

Hạo Du từ xa đi vào, thấy đông đông đã lạ, thấy Tiểu Minh trong đám đông đã lạ, nhưng thấy Đình Phong đứng đó mới thật sự là kinh ngạc. Mắt cậu không khác gì Tiểu Minh, mở to hết cỡ, nhưng cũng không bao lâu cậu đã lại lấy lại được thái độ bình ổn mà chạy đến bên cô. Cậu mặc kệ Đình Phong.

_Em tan lâu chưa? Anh tắc đường chút nên đến muộn.

Hạo Du vẫn cười rất tươi trước mặt Tiểu Minh, mọi thứ xung quanh coi như không biết hết đi. Cậu nắm tay cô, một luồng hơi ấm dễ chịu thổi vào người Tiểu Minh liên tục đi đến khắp mọi ngóc ngách cơ thể cô nhưng chỉ có riêng trái tim là vẫn không ấm lên được tí nào. Lạnh buốt!!!

Tiểu Minh nửa muốn nép vào bờ vai Hạo Du, nửa lại không nỡ làm thế trước mặt Đình Phong. Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải chọn cách tàn nhẫn hơn…

_Em chờ anh mãi, mình về thôi.

Và Tiểu Minh nắm tay Hạo Du bước qua Đình Phong, coi như anh không hề tồn tại. Tựa như…Đình Phong chỉ là người vô hình, đứng đó hay không chẳng ai biết cũng chẳng ai muốn quan tâm.

Tiểu Minh vừa lướt qua Đình Phong, vừa nhìn Hạo Du âu yếm.

Cái nụ cười dịu dàng cô dành cho Hạo Du sao mà khiến Đình Phong đau đớn đến thế, có cái gì đó trong lồng ngực anh đang từ từ vỡ vụn ra làm nghìn mảnh. Đình Phong nhìn Hạo Du, nhìn Tiểu Minh, tay nắm chặt, như muốn nghiền nát thứ gì đó trong lòng bàn tay.

Hai người sóng vai đi bên nhau mà không thấy anh đang đáng thương đến mức nào sao? Nỗi đau đang phải kìm nén khiến Đình Phong như muốn nổ tung, chật vật, khổ sở đến mức mồ hôi lạnh cứ chảy dài trên trán anh, rồi lại lặng lẽ men theo gò má nhợt nhạt thiếu mức sống mà rơi xuống. Trong đôi mắt anh đang nhìn theo Tiểu Minh và Hạo Du, cơ hồ mọi thứ đều nhạt nhòa mờ ảo, có lẽ tại hôm nay nắng hơn mọi hôm?

Đình Phong bỗng vụt tay ra nắm chặt lấy cổ tay Tiểu Minh khi cô vừa mới bước qua anh không xa. Cái nắm lạnh lẽo khiến Tiểu Minh không khỏi rùng mình...