XtGem Forum catalog

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

Posted at 25/09/2015

794 Views


_Anh không sao đâu, em mặc không tí đi lạnh không chịu nổi đâu.
_Em mặc thế này đủ ấm rồi mà, hic, anh mặc đi, không em áy náy lắm.
_Vịt ngốc, thôi được rồi, anh mặc, nhưng rét em phải nói ngay đó nghe chưa.
_Vâng, em biết rồi mà, hì hì.
_Vậy thì bây giờ bám chặt lấy anh đi, coi chừng ngã ra đằng sau đó.

Nghe lời, tôi liền bám chặt ngay vào áo anh. Bất ngờ, chiếc xe lao lên phía trước với tốc độ chóng mặt làm tôi bám anh rồi vẫn cảm giác như mình sắp lao ra khỏi xe. Cuối cùng, tôi đành ôm chặt lấy anh cho đỡ sợ, mắt nhắm tịt. Chiếc xe lao đi như bay được một lúc thì dừng lại. Lúc này tôi như mới hoàn hồn, liền mở mắt ra nhìn.
_Woa, đẹp quá.
Tôi reo lên đầy thích thú, trước mặt tôi là màu xanh trong mát của biển và bầu trời. Tôi vội xuống xe và chạy ù ra biển. Gió mát lạnh làm tôi như tan hết bao muộn phiền. Tôi hòa mình vào khoảng không gian rộng lớn ở đây, thích thú xoay mấy vòng rồi lại tiếp tục chạy xuống. Phía xa xa, tôi nghe thấy có tiếng Đình Phong gọi:
_Vịt con, cẩn thận kẻo ngã đó nha.
Tôi quay lại cười với anh rồi lại chạy tiếp. Đến gần, biển rộng và xanh ngắt, hòa với màu trong xanh của trời mây. Tôi để dép ở bờ rồi tung tăng xuống nước.
_Cẩn thận coi chừng ngã bây giờ.
Hóa ra Đình Phong đã xuống đến đằng sau tôi kia rồi. Tôi nhoẻn cười, vẫy anh:
_Đình Phong, anh ra đây đi, nước mát lắm.
Vừa nói tôi vừa hất nước nghịch ngợm, gì chứ biển là tôi thích lắm lắm. Anh tháo giầy với tất rồi cũng chạy ra chỗ tôi:
_Mát nè.
Nói rồi anh hất nước vào tôi, ướt sũng nhưng vui lắm. Hai bọn tôi đuổi nhau mãi trên bờ biển cho đến lúc mệt lử và rét run^^. Sau đó tôi ngồi xuống cạnh anh trên bờ và xem anh xây lâu đài cát. Anh khéo tay lắm nhé, nhìn anh làm rõ đẹp luôn nhưng tôi chỉ thích phá anh thôi. Đình Phong cứ xây cao là tôi lại phá, hihi. Mỗi lần như vậy, anh lại quay ra “lườm” tôi một cái. Đấy là anh nói chứ tôi thấy đâu phải lườm, anh còn cười kia kìa.
_Em có lạnh không vịt con?
Bất chợt anh hỏi tôi.
_Không ạ, nhưng em đói. – tôi vừa nói vừa xoa bụng.
_Ừ nhỉ, anh cũng thấy hơi đói rồi. Vậy mình đi ăn nhé, hay chờ anh mua thức ăn về đây.
_Mua về đây ạ. Anh mua socola anh nhé.
Tôi cười hào hứng. Anh gật đầu ngay rồi nhìn tôi dịu dàng lắm. Trước khi đi, anh còn cởi áo khoác ra và mặc vào người tôi, dặn dò:
_Ngồi đây và chờ anh, em đừng đi đâu linh tinh đấy nghe chưa, anh sẽ về nhanh thôi.
_Vâng, em biết rồi ạ. Anh cứ làm như em là trẻ con vậy.
Anh cười rồi xoa đầu tôi:
_Biết đâu đấy, nhỡ em bị bắt cóc thì sao, dễ thương thế này cơ mà. À, mà cho anh số điện thoại đi.
Tôi vâng dạ rồi đọc số điện thoại cho anh. Lưu xong anh lại xoa đầu tôi rồi mới đi, hình như anh thích xoa đầu tôi lắm thì phải. Đứng nhìn anh đi khuất tôi mới lại ngồi xuống. Trời đã nhá nhem tối, ngồi một mình trên biển tôi cũng thấy sợ sợ, đã bảy rưỡi rồi. Đột nhiên, tôi nhớ đến Hạo Du. Không biết anh ấy đã ăn gì chưa, có ai nấu cho anh không đây, hic, nhỡ anh đang chờ tôi về nấu cơm thì…TT_TT.
_Này cô em, sao lại ngồi một mình thế này, có cần bọn anh góp vui cùng không.
Đang nghĩ vẩn vơ, tôi giật mình nghe tiếng nói từ phía trước mặt, có hai người con trai tiến lại phía tôi. Thấy có cảm giác nguy hiểm, tôi vội đứng lên rồi lùi ngay lại:
_Ơ, các anh là ai.
_Bọn anh là ai á, đi cùng anh thì biết ngay. – một trong hai tên cười vang.
_Tôi đâu biết các anh là ai, đi chỗ khác ngay.
Tôi thấy sờ sợ nên cùng chạy ngay. Bất ngờ, có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại, tôi sợ quá hét toáng lên:
_Cứu với, cứu tôi với.
_Haha, ở đây làm gì có ai mà cô em đòi cứu. Thôi, cứ ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi.
_Đừng, tránh xa tôi ra.
Tôi hét lên rồi cắn mạnh vào tay đang giữ lấy tay mình rồi lại vùng chạy. Có lẽ tên kia đau quá nên phải buông tôi ra, còn đang rất giận dữ kia:
_Con ranh, bắt nó lại.
Tôi cố gắng chạy thật nhanh, vừa chạy vừa rơm rớm nước mắt vì sợ. Nhưng là đường cát, lại tối nên tôi chạy cứ bị lún chân rồi cuối cùng ngã ngay xuống. Thoáng chống, hai tên kia đã đuổi kịp tôi. Chúng quây lấy tôi, cười ghê rợn:
_Haha, cô em thoát thế nào được, ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi.
Nói rồi tên đó kéo ngay tay tôi đứng dậy. Tôi vùng vằng, tuy sợ nhưng nhất định không chịu theo chúng. Thế rồi, bỗng nhiên một bàn tay nào to lớn hơn từ phía sau nắm lấy tay tôi, rồi bàn tay kia bị đẩy ra. Tôi quay ngay đầu lại, suýt hét lên vì mừng. Cuối cùng Đình Phong cũng đến rồi, tôi vội vàng đứng lên nép sau anh, mắt vẫn còn ngân ngấn nước:
_Đình Phong…

_Em không sao chứ, anh đến rồi đây. M* kiếp, đứa nào dám bắt nạt người của tao đấy.
Đình Phong vừa quay ra nhìn tôi dịu dàng xong lại nhìn vào bọn kia với đôi mắt sắc lạnh đến đáng sợ, còn lời nói thì....
Tự nhiên tôi thấy còn sợ hơn cả vừa nãy, cứ nép sau anh không hiểu sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Hai tên kia bây giờ tôi mới nhìn rõ mặt, bọn họ trông cũng có vẻ…giang hồ lắm TT_TT.
_Định chơi đùa chút thôi, sao, trên mặt con nhỏ đó có ghi tên mày à? Thấy nó ngồi một mình buồn nên muốn đến góp vui tẹo thôi, không được hả? – tên kia vừa nói vừa nhổ nước miếng.
_Tất nhiên là không được rồi, đồ của tao động vào mà chưa xin phép thì cũng đáng bị “phạt” rồi, còn chưa kể, là người của tao. Bọn mày tính sao đây, để cô ấy khóc rồi phải không hả, còn dám đụng cái bàn tay bẩn thỉu kia vào tay cô ấy nữa.
Đình Phong vừa nói vừa kéo tay tôi đưa lên làm tôi giật thót cả mình. Rồi anh lại nhẹ nhàng để tay tôi xuống, không nói với tôi lời nào. Không hiểu sao tôi thấy người cứ run lên bần bật không có nguyên do. Nhìn mặt Đình Phong lạnh như băng, ánh mắt thì như tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo, còn chưa kể, điệu cười nửa miệng của anh làm tôi thấy sợ cái người tên Đình Phong mà tôi đang nép sau đây. Nhưng không dám nói gì, tôi chỉ cứ đứng yên sau anh nghe tiếp chuyện.
_Giờ tính sao á, thích thế nào thì chiều, tưởng bọn đây sợ hả? Giỏi thì hai đánh một, thử xem.
Một trong hai tên nói với giọng thách thức. Tôi lén nhìn vào mặt Đình Phong, không một chút biểu cảm. Rồi anh ấy quay lại, hai tay khẽ đặt lên vai tôi:
_Ở đây chờ anh, giải quyết nhanh thôi ý mà, đừng đi đâu đấy.
_Ơ, Đình Phong…
Tôi chưa kịp nói gì, Đình Phong đã theo lời thách thức của bọn kia cùng đi ra một quãng xa, hic. Tôi không biết sức của Đình Phong thế nào nhưng một đánh hai đâu có phải dễ dàng gì. Tự nhiên tôi thấy lo cho anh ấy kinh khủng, định chạy ra xem nhưng thoáng cái ba người kia đã biến đâu mất sau màn sương tối đen mịt mùng. Mùa đông mà, trời nhanh tối lắm. Tôi nhìn quanh quắt, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Tôi run run rồi từ từ ngồi xuống, thực ra là sụp xuống. Sao tôi chỉ biết ngồi một chỗ, bất lực thế này. Chẳng biết phải làm gì cả, chỉ biết ngồi im chờ Đình Phong quay lại...