Snack's 1967

Cửa Tiệm Giặt Là

Posted at 25/09/2015

533 Views

.."
"Chính xác! Anh đã bảo cô ta ngủ trên ghế mà, không phải trên giường. Còn có đống chăn gối ở kia để làm chứng nhé." Anh chỉ tay ra cái ghế. "Anh hoàn toàn không biết gì về chuyện cô ta đã ở cạnh anh."
Dù đó là sự thật, tất nhiên, nhưng những lời nói như đinh đ1ong cột của anh không hiểu sao lại gây nên những rung động mạnh bên trong Hikaru. Và cô phải hơi cúi thấp đầu để giấu đi những cảm xúc của mình.
Bada vẫn chưa buông tha. "Rồi th2i cho là mấy người nói thật đi, nhưng tại sao đứa con gái này lại có mặt ở đây cơ chứ?" Bada vừa nói, vừa quăng ánh mắt sắc lẻm về phía Hikaru.
"Này!" Anh kêu lên. "Bada, em đừng có như vậy...'

"Không, không sao đâu. Cô ấy hoàn toàn có quyền tức giận mà." Hikaru nhấn mạnh. Cô cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh. "Cô à, là do gần đây tôi gặp khó khăn. Tôi tự mình kinh doanh... Nhưng vì mới đến đây nên chưa có hiểu biết gì về nơi này nên..."
"Ai thiết tha. Cô nói coi tại sao cô lại ở đây!" Bada cắt ngang.
"...À," Hikaru bối rối nhìn qua "Bi".
"Bi" đỡ lời. "Cả cửa hàng lẫn nhà của cô ý đều bị tịch thu em à."
"Vậy thì liên can gì đến chúng ta chứ hả?" Bada trừng mắt hỏi lại.
"Bada..." Anh nói từ tốn. "Đừng có như vậy được không, em à..." Hikaru nhìn anh tiến lại phía Bada với ánh mắt quan hoài. Cô hiểu ngay rằng anh không muốn Bada phải đau khổ như vậy...
"Đừng hiểu nầhm cô ấy," anh nói tiếp, "chỉ là... ừm, em nhờ không? Em cũng vừa nghe cô ấy nói là cô ấy mới đến đây thôi... Hồi anh cũng mới đến đây, anh đã không biết là mình ở đâu, mình đang làm gì nữa. nhưng chính em - chính là EM - đã cứu anh. Em đã rộng mở trái tim và giúp anh đứng dậy..."
Khuôn mặt Bada giãn ra, ánh mắt dịu lại theo từng lời nói của anh.
"Anh muốn nói là... Anh hoàn toàn không hiểu gì cả. Anh không biết là em đã nhìn thấy điều gì ở anh, hay tại sao em lại giúp anh... chỉ đến khi anh gặp cô gái này. Và vậy là, anh muốn giúp cô ấy... như em đã từng giúp anh..."
Bada bắt đầu cảm thấy áy náy. Cô hất tóc ra đằng sau và cúi gầm mặt xuống. Cô ghét phải thú nhận là phần nào anh đã đúng. "Em... em xin lỗi. Em đã tưởng là..." Bada bật cười chua xót. "Em cứ tường là..."
"Không sao mà, Bada." Anh nói với cô, choàng hai cánh tay qua người cô. "Không sao mà..."
Hikaru quay mặt đi. Cô không thể chịu đựng được nữa. Anh trông giống "Bi" quá, giống đến mức cô không thể chịu được cảnh tượng hai người ôm nhau ngay trước mặt mình.
"Tôi xin lỗi, tất cả những chuyện này quả là một sai lầm tai hại." Hikaru nói với hai người. "Tôi nghĩ tôi đã ở đây quá lâu. Tôi nên đi thì hơn."
"Bi" nhìn cô bối rối. "Này....