XtGem Forum catalog

Cửa Tiệm Giặt Là

Posted at 25/09/2015

507 Views

..

Tôi ghét khi phải thú thực là mình cũng đã từng hò hẹn với khá nhiều chàng trai, nhưng tôi chưa từng thích ai chạm vào tôi. Chỉ khi Bi quàng vòng tay ấm áp của anh quanh người tôi, tôi mới chấp nhận những đụng chạm. Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy yên bình trong vòng tay của anh.
Tôi chưa bao giờ thực sự nhận ra điều đó, đến tận bây giờ.
Tôi nhớ anh... nhiều lắm...

*Chương 7*

Anh từ từ mở mắt cho quen dần với ánh nắng đang len qua hàng mi. Rồi nghiêng đầu qua một bên để ngó cái đồng hồ báo thức đầu giường. 11 giờ 17 phút. Trưa trật trưa trờ. Có đến hàng năm nay rồi, hình như chưa bao giờ anh ngủ quá lúc Mặt Trời mọc.
Đấy là không nói, anh ít khi ngủ được trước 3 giờ sáng. Dù có đi ngủ sớm hay muộn, cuối cùng thì anh cũng tìm thấy mình đang làm bạn với cái tĩnh lặng của bóng đêm. Sự yên tĩnh đầy trăn trở.
Vậy là mỗi đêm, anh lại nằm đó, mắt ngắm nhìn những ánh đèn không ngủ của thành phố, trầm mình trong những dằn vặt, những buồn bực không tên. Và giấc ngủ của anh cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Ngay cả trong lúc ngủ, anh cũng vật vả như đang chiến đấu chống lại những kẻ thù vô hình.
Những thứ đó... sao không giống cảm giác của giấc ngủ đêm qua. Và cả buổi bình minh sáng nay nữa...
Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng và trong anh bỗng dâng lên một niềm hạnh phúc dịu dàng. Mỗi đồ vật như đang trìu mến âu yếm trong vòng tay của ánh nắng vàng ấm áp. Từ rèm cửa, cái bàn, cái cốc thuỷ tinh đang để trên mặt bàn - mọi thứ đều đang sáng rực lên như được dát vàng. Không thể nhớ nổi là đã bao lâu rồi, anh đã ao ước được thức dậy trong một khung cảnh bình yên như vậy.
Anh mỉm cười.
Toàn thân bỗng cảm thấy thật thư thái, dễ chịu. Anh chẳng muốn ngồi dậy nữa. Nhưng vì thói quen không bao giờ ở lại lâu trên giường. Anh nhấc cánh tay trái lên trước... nhưng không được. Chẳng hiểu gì cả... Anh thử lại lần nữa. Đến lúc đó anh mới nhận ra là có một sức nặng đè lên phần vai trái của anh, và khiến cho cả phần người bên trái của anh tê rần, không nhúch nhích được.
Quay qua nhìn, anh nín thở.
Không biết từ lúc nào, cái cô gái ở Cubic U đó đang ngủ ngay bên cạnh anh. Bao lau rồi hả trời!? Cuống cuồng, anh đẩy mình ra xa khỏi cô gái một cách cảnh giác, mạnh đến nổi rơi tụt khỏi giường. Như vẫn chưa đủ, anh dùng chân để đẩy mình trên sàn nhà, tránh xa khỏi chiếc giường, tránh xa cô gái, chạy trốn cho đến khi nện cả lưng vào bức tường đối diện.
"Cái quái gì..." anh hổn hển.
Giác quan thứ sáu mách bảo anh sự hiện diện của người khác ở trong phòng, anh nhìn ra cửa. Một cô gái với mái tóc dài và chiếc áo choàng kiểu cách đang đứng bất động ở ngay cửa phòng, kinh ngạc trước cảnh tượng vừa diễn ra. Cô buông rơi túi xách và vali, sự đau đớn ngay lập tức phủ mờ trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Lạy chúa tôi, Bada!" anh vừa nói vừa nhổm dậy với theo cô khi cô vội vã chạy ra phòng khách. "Nghe này, anh - anh có thể giải thích!"
"Anh đi mà giải thích với chính mình ý!" Bada nói với anh bằng một giọng đe doạ. "À mà. Thôi. Đừng giải thích gì cả. Chẳng có gì có thể bào chữa cho anh trong chuyện này cả!"
"Không. Bada, em hiểu nhầm rồi. Không phải như em nghĩ đâu!"
"Nhầm ư!? Tôi lại có thể hiểu nhầm được sao? Tôi đâu có ngốc!"
Đúng lúc đó, Hikaru thức giấc. Cô nghe thấy tiếng hai người cãi oang oang trong căn hộ. Cô vội vàng ngồi dậy và chui ra khỏi giường.
"Anh không có ý bảo em ngốc!" Cô nghe thấy anh nói với cô gái.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Hikaru tự nhiên thấy mình đang đứng giữa "Bi" và một cô gái lạ mặt cô chưa từng gặp bao giờ.
"Nhưng rõ là anh phải nghĩ tôi là một con ngốc thì mới chờ lúc tôi vắng mặt để mang một đứa con gái về nhà của chúng ta, chứ còn gì nữa." Bada càng to tiếng hơn và chỉ thằng vào mặt Hikaru.
"Không! Không phải như vậy đâu em!"
"Ồ, hoá ra là không phải như vậy cơ đấy!"
"Tất nhiên là không phải!" Anh vung hai tay lên trời, tỏ ý những điều Bada vừa kết luận quả là vớ vẩn. Quay qua Hikaru, anh hạ giọng. "Coi nào, nói gì đi chứ!"
Hikaru im như thóc. Cô không hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra nữa. Cô cứ nhìn qua nhìn lại hai người, e ngại trước vẻ hùng hổ của người con gái đứng bên phải cô và thái độ gấp gáp, lo lắng của "Bi" đang đứng bên trái cô.
"Thôi nào, cô nói gì đi chứ!"
"Anh thậm chí còn không biết TÊN cô ta nữa!? Chúa ơi, anh mắc cái chứng gì vậy hả?"
"Thôi đi, Bada! Anh nói lần cuối cùng đây này, anh..."
"THÔI!" Hikaru hét lên. "Hai người bình tĩnh lại được không?"
Cả hai lập tức nín bặt trước tiếng hét váng trời của Hikaru. hai đôi mắt đổ dồn về phía cô.
Hikaru hắng giọng. "Tôi xin lỗi đã gây ra tất cả những chuyện này. Nhưng làm ơn đi, làm ơn hãy tin tôi, chính tôi... tôi cũng không hiểu sao rốt cuộc tôi lại ở trong phòng của anh ta nữa." Và cô đang nói rất thành thật. Tất cả những gì còn đọng lại trong cái trí nhớ ngắn hạn của Hikaru là đêm qua cô đã thiếp đi trên cái ghế dài trong phòng khách. Thật là đáng xấu hổ nếu chuyện thực sự đã xảy ra như vậy, là cô đã mộng du, đã chui vào nằm cạnh "Bi" và mơ đến đang ở bên Bi.
"Ờ, phải." Bada nói với cái giọng mỉa mai.
"Làm ơn, tin tôi đi, tôi đang nói thật đó." Hikaru nói với giọng chân thành nhất có thể. "Rõ ràng là tôi đã ngủ trên cái ghế kia, và khi tỉnh dậy thì thấy đang ở trên giường... Đêm qua tôi mệt quá, có thể đã quên mất cả việc mình đang ở đâu và theo thói quen đi vào phòng ngủ...