Teya Salat

Đánh mất nụ cười

Posted at 27/09/2015

138 Views


Nó ngồi vắt vẻo nơi lan can tầng hai, chân thả xuống khoảng không trước mặt. Không sợ ngã. Nó ngước mắt lên nhìn mảng sao trời sáng rực. "Không ngôi sao nào phải ở một mình!" - Nó lẩm bẩm và mỉm cười. Nó cảm thấy môi mình mặn đắng. Nó đang khóc sao? Nó không biết. Những cơn gió lạ ghé qua ban công, làm đung đưa những chậu hoa nho nhỏ treo trên lan can rỉ sét, táp vào mặt nó, mát rượi.
***

Sáng đông lạnh, nó tỉnh dậy khi tia nắng hiếm hoi yếu ớt cố lách mình qua khe cửa rọi xuống khuôn mặt. Căn nhà yên ắng đến kì lạ. Nó chạy sang phòng em Miên, em vẫn ngủ. Bố và dì đi đâu không rõ. Nó đánh thức em Miên, dặn em mặc quần áo và xếp sách vở để đi học, còn mình xuống nhà làm bữa sáng. Nó bước trên bậc cầu thang, vừa bước vừa cầm chổi quét những vụn thủy tinh vương vãi khắp nơi, mắt dáo dác tìm chỗ đặt chân cho không bị cào xước. Lúc em Miên xuống, cũng là lúc nó thu dọn xong đống "sắc nhọn" dưới sàn nhà và tống vào sọt rác. Nó đưa cho em cái bánh mì vừa mua ở tiệm:
- Em ăn rồi chị chở đi học. Bố với mẹ đi làm cả rồi.
Em Miên cúi đầu:
- Tại sao bố lại cãi nhau với mẹ hả chị?
Nó ngỡ ngàng, chiếc đĩa trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan. Nó luống cuống cúi nhặt mảnh vỡ. Em Miên hốt hoảng:
- Cẩn thận đứt tay đó chị!
Miên hiền như vậy, ngoan như vậy, giỏi giang như vậy, em xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Vậy tại sao ông trời nhẫn tâm lại cướp đi của em tất cả? Nó thở dài nhìn Miên cắn bánh ăn ngon lành, chốc chốc lại tít mắt cười nhìn nó. Trái tim pha lê của nó có lẽ đã vụn vỡ từ lâu cùng với những món đồ thủy tinh bố ném xuống sàn. Nó cứ ngỡ, hạnh phúc xây dựng lại lần thứ hai sẽ chẳng còn cơ hội mà tan vỡ nữa. Nhưng tại sao vẫn cứ vậy?
Mỗi đêm mẹ vẫn về trong giấc mơ, ôm ấp và an ủi nó phải biết thương dì. Mẹ vẫn đẹp như ngày người ta liệm mẹ vào quan tài. Đêm nào nó cũng khóc. Nó không biết uống rượu để bớt nỗi cô đơn như bố. Em Miên hay sang phòng nó ngủ mỗi lần bố và dì cãi nhau. Em bảo em sợ. Nó ôm Miên vào lòng, thầm cầu mong mẹ ở trời cao phù hộ cho chị em nó được an yên. Tội nghiệp Miên! Em mới lên mười tuổi!
Chiếc xe đạp lọc cọc từng vòng quay chậm rãi đưa nó và Miên đến trường. Một tay Miên níu chặt áo nó, tay khác của em đưa ra đón những cơn gió lạnh tê tái, thoảng lại có những chiếc lá rơi lạc vào lòng bàn tay bé xíu xinh xắn ấy. Nó cười, với nó, như vậy là hạnh phúc. Chỉ cần em vẫn ở bên nó là đủ. Tiếng em thì thầm nho nhỏ sau lưng nó:
- Chị ơi, có khi nào bố mẹ ly dị nhau không hả chị? Như bố mẹ thằng Hải lớp em ấy!
Nó không trả lời, thẫn thờ đạp xe thật chậm.
- Lúc đó chị và em không thể sống cũng nhau nữa hả chị? - Miên vẫn líu lo.
Nó dừng xe trước cổng trường em:
- Xuống đi Miên, đến trường rồi.
Em vui vẻ vẫy tay chào nó. Nó cảm thấy mọi vật trước mặt nhòe đi, tưởng như có màn sương dăng che hết mắt. Đưa tay quệt mặt, nó mới biết là mình đã khóc. "Miên ơi! Hôm sau là ngày giỗ mẹ chị!"
***
Đêm nay mẹ lại về, mẹ cười thật buồn:
- Ngạn ơi, ngày mai con gái đến chơi với mẹ nhé!
Nó choàng tỉnh, nhìn đồng hồ, vừa sang ba giờ sáng. Trời bên ngoài vẫn tối mịt, có tiếng mưa giăng nhẹ, tí tách, tí tách. Nó lại khóc rồi!
***
Chiều muộn, mặt trời gần xuống núi, hằn một vệt đỏ lõi ở đường chân trời. Nó đặt bó calla lily vào giỏ xe, ngắt thêm vài chùm hoa dẻ mọc bên đường, thơm nức mũi. Chiếc xe đạp lọc cọc chở nó đến một nghĩa trang nhỏ. Nó đến bên một ngôi mộ đã xanh cỏ, quỳ xuống. Trên mộ có một bó hồng trắng, có lẽ là của bố. Nó đặt bó calla lily lên mộ, cầu mẹ phù hộ cho bố, cho dì, cho em Miên và cho mình. Mưa bụi lất phất bay, cảnh ảm đạm. Nó ngắt từng cánh hoa dẻ thả xuống nền cỏ xanh. "Mẹ ơi, đêm nay mẹ có về không?"
Nó ôm em Miên vào lòng, vỗ vỗ vào lưng dỗ cho em ngủ - như mẹ vẫn thường làm với nó ngày xưa, và bây giờ, trong giấc mơ.
Nửa đêm tỉnh giấc với những tiếng vỡ loảng xoảng. Lại nữa. Nó thở dài. Nhẹ nhàng rời khỏi phòng, nấp sau tay vịn hành lang, ngó xuống. Bố xách vali bước ra khỏi nhà. Cánh cửa sầm đóng lại một cách thô bạo. Dì vật xuống sàn, khóc nức nở. Nó bước lên phòng, vuốt mái tóc mềm dày của Miên:
- Bố đi rồi, Miên ơi!
Trong giấc mơ, mẹ về, nhìn nó:
- Ngạn, con đi với mẹ không?
Nó lắc đầu:
- Vậy còn Miên thì sao hả mẹ?
Mẹ mỉm cười, tà áo bay bay. Mẹ lúc nào cũng hiền từ như vậy.
***
Nó lên máy bay sang London sống với bố, để lại em Miên và dì trong căn gác hai tầng lạnh lẽo. Nó biết, nó có lỗi với mẹ. Nhưng nó đã tự hứa với mình rằng, lúc nào học xong Đại học và lấy được bằng Thạc sĩ, nhất định nó sẽ về sống với dì và Miên, nhất định là thế! Qua màn sương mờ của một sớm chớm xuân, nó thấy bàn tay nhỏ bé của Miên cứ vẫy mãi, vẫy mãi theo nó. Em đang cười.
Sau lưng nó, một vạt nắng bừng lên rực rỡ. Có vẻ như nó đã tìm lại được nụ cười cho chính mình.
Tự Kỉ a.k.a Hina






....