Chờ ngày mưa rơi
Posted at 27/09/2015
620 Views
Nhìn Thy khuất sau cánh cổng mà Đăng bất lực, chẳng biết làm gì hơn, anh thở dài, rồ ga chạy tiếp con đường dài thênh thang.
Thiên Thy vừa vào đến nhà đã đứng sững người ngạc nhiên vì người đầu tiên cô thấy ở trong nhà mình chính là Bảo Duy. Cậu đang đứng giữa phòng khách nhà cô, bên cạnh là Tiến Hào. Cả hai người họ đang hướng ánh mắt về phía bà Mỹ đang ngồi trên ghế salon.
- Bảo Duy! – Thy ngờ nghệch gọi tên cậu em.
Nhưng khi nhìn thấy Thiên Thy, Bảo Duy cũng bất ngờ không kém, cậu sững người trong giây lát rồi vùng vằng bỏ chạy khỏi ngôi nhà. Hình như Duy đang khóc. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng linh tính mách bảo Thy phải chạy theo cậu em cho bằng được.
- Bảo Duy, đợi chị!
CHAP 41 : CHÍNH THỨC ĐỐI MẶT
- Ơ kìa! Tụi nó quen nhau à? – Bà Mỹ hỏi Hào trong khi mở to mắt nhìn Thy đang đuổi theo Duy.
Tiến Hào không nói gì, anh nhìn theo Duy và Thy cho đến khi bóng tối nuốt chửng họ rồi lặng lẽ trở về phòng, lòng nặng nề vô cùng.
Thiên Thy vẫn mải miết chạy theo Duy, miệng không ngừng gọi tên cậu. Nhưng cô càng gọi và càng đuổi theo thì Duy lại càng chạy nhanh hơn, hệt như cậu em đang muốn tránh xa tất cả những điều ở phía sau. Càng xa càng tốt.
- BẢO DUY!!
Thy đuổi kịp Duy, túm lấy áo cậu. Bây giờ hai người đang đứng dưới bóng đèn vàng bên con sông Hàn chở đầy gió.
- BUÔNG EM RA!
Duy nói như mếu, hất mạnh tay Thy, vùng vằng muốn thoát khỏi cô. Vì đây là lần đầu tiên Duy tránh né Thy nên khiến cô ngạc nhiên tột cùng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Duy! Nói chị nghe rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao em lại ở nhà chị? Tại sao em lại khóc?
Duy vẫn vùng vằng, hất mạnh tay hơn trước khiến bàn tay Thy đang nắm chặt lấy áo cậu bị văng ra không trung. Rồi cậu tiếp tục bỏ chạy. Chạy như điên như cuồng.
- BẢO DUY!!!!
Trong cơn hỗn loạn, Duy bị tiếng gọi gần như tiếng hét của Thy làm cho thức tỉnh. Cậu đứng lại. Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều. Trong lòng càng lúc càng thấy đau. Đôi chân cậu lúc này dường như không còn đủ sức để chống đỡ thân thể của chính mình nữa. Duy gục ngã trên vỉa hè, ôm gối khóc thảm thương như một chú bé bị lạc đường.
Thì ra mẹ của Bảo Duy đang ở rất gần cậu, vậy mà từ trước đến nay cậu không hề biết, cứ ngỡ bà ấy ở xa lắm, cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại. Dù là rất ghét mẹ, nhưng Duy vẫn nghĩ bà ấy vẫn còn nhớ cậu, vẫn muốn tìm cậu. Nào ngờ cho đến hôm nay tình cờ gặp lại, bà ấy chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt ngạc nhiên, cũng có chút tội lỗi nhưng hoàn toàn không có tình mẫu tử, không hề có những thái độ yêu thương của một người mẹ dành cho con. Và cay đắng hơn, bà ấy chính là mụ dì ghẻ của Thiên Thy, người mà cô đã kể loáng thoáng cho cậu nghe lúc còn nhỏ. Duy cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu như một trò đùa quái ác. Bây giờ, bảo cậu phải đối mặt với Thiên Thy làm sao đây?
- Bảo Duy! – Thy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu em,đặt tay lên vai cậu. Cô chưa bao giờ thấy Duy đau đớn như thế này. – Nói cho chị biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Làm ơn! Đừng hỏi em bất cứ cái gì hết – Duy nói trong nước mắt. Trong giọng nói có thể dễ dàng nhận ra cậu đang rất hoảng loạn.
Hiểu ý cậu, Thy gật đầu. Cô ngồi yên lặng bên Duy, nghe gió đêm rít qua mặt, trong lòng cảm thấy hỗn tạp không khác gì cậu em lúc này. Phải rất kiềm chế, Thiên Thy mới không bật ra những câu hỏi đang hành hạ trong đầu cô, khiến cô thực sự bức bối nhưng không biết làm gì hơn ngoài im lặng.
- Thiên Thy! Đừng hỏi gì thêm, chỉ trả lời những câu hỏi của em thôi. Được không? – Duy vẫn khóc rấm rứt. Đôi mắt dàn dụa nước mắt đang hướng về con sông Hàn.
- Ừ, em muốn gì cứ hỏi đi.
- Lúc nhỏ, dì ghẻ của chị có hay đánh chị không?
Thy thoáng bất ngờ trước câu hỏi của Duy, nhưng cũng đành làm theo yêu cầu của cậu. Chỉ trả lời và không được hỏi.
- Thỉnh thoảng cũng có.
- Có hay mắng chị không? – Duy vừa nói vừa nấc lên.
- Thường xuyên.
- Có hành hạ chị nhiều không? – Duy nghẹn ngào.
- Có. Nhưng tất cả chỉ là lúc nhỏ. Bây giờ bà ấy chẳng làm gì được chị hết.
- Tại sao lại là chị mà không phải ai khác? – Duy hỏi lí nhí, chỉ vừa đủ cho một mình cậu nghe thấy, – Từ giờ, em sẽ không gặp chị nữa đâu. Đừng đuổi theo em nữa.
Thiên Thy còn chưa hết bất ngạc nhiên vì câu nói ấy thì Bảo Duy đã vội vàng đứng lên, bước chân cậu liêu xiêu đi tiếp đoạn đường nhưng rất dứt khoát, không quay đầu lại dù chỉ một lần. Đôi mắt Duy thẫn thờ chẳng thèm nhìn bất kì điều gì, chỉ biết đi thẳng về phía trước trong vô thức.
Tại sao Duy lại có một người mẹ như thế? Sẵn sàng bỏ chồng con vì gia đình phá sản. Sẵn sàng xà vào lòng một người đàn ông giàu có khác và hành hạ con gái nhà người ta. Còn anh trai Duy là Tiến Hào cũng biết tất cả, biết cậu thích Thy, biết Thy và cậu quen nhau thân thiết nhưng lại làm ngơ trước mọi chuyện, không hề hé nửa lời để Duy không hề hay biết chính mẹ mình là dì ghẻ của Thy.
Nếu chiều nay Duy không cùng Trúc Anh đi tìm nhà của Thy và vô tình gặp Tiến Hào và mẹ đang ở trước cổng, thì cậu đã không biết được cái sự thật đáng nguyền rủa này. Bây giờ Duy biết phải làm sao với Thy đây?
Thế nhưng đi được một đoạn đường dài, đôi mắt Duy đã không còn u ám chênh vênh nữa mà hiện lên một ngọn lửa rừng rực. Tất cả mọi chuyện tồi tệ đã và đang xảy ra với cậu chẳng phải đều bắt nguồn từ cái thằng chết tiệt nào đó tên là Hoàng Minh Đăng sao?
Vài ngày sau đó, Thiên Thy không tài nào liên lạc được với cậu em. Gọi điện thoại hỏi Trúc Anh, cô cũng không trả lời, hỏi Tiến Hào, anh cũng viện cớ lờ đi. Thy chỉ còn cách đi hỏi bà dì ghẻ của mình, xem rốt cục có chuyện gì xảy ra nhưng đáp lại cô cũng chỉ là sự im lặng đáng ghét.
- Thy! Mấy ngày nay sao em cứ như người mất hồn thế?
Minh Đăng ngồi xuống cạnh Thiên Thy trên bậc thềm trước ngôi nhà ở biển. Anh thấy lo lắng vì suốt mấy ngày nay, Thy thường xuyên ngồi suy tư điều gì đó với vẻ mặt lo âu, muộn phiền và chẳng thèm để ý đến anh. Vậy mà lần nào Đăng hỏi đến, cô cũng chỉ lắc đầu rồi trả lời cho qua loa bằng câu nói quen thuộc đến phát bực: “không có gì”
- Có chuyện gì? Nói anh nghe! – Đăng nghiêm giọng, “uy hiếp” Thy bằng cách nắm bàn tay cô thật chặt.
- Thực ra thì em đang lo cho Duy, mấy ngày nay liên lạc với cậu ấy không được.
- Cậu nhóc đó có chuyện gì sao? – Đăng khẽ nhăn mày khó chịu, chẳng ai thoải mái khi người yêu của mình lo lắng cho tình địch cả.
Và rồi Thy kể hết những chuyện mà cô chứng kiến được cho Đăng nghe, từ việc bất ngờ gặp Duy ngay tại nhà cho đến thái độ và những câu hỏi kì lạ của cậu em về người dì ghẻ của mình, không quên kể cho anh nghe cô đã thấy Bảo Duy khóc đau đớn ra sao.
Nhưng bây giờ điều khiến Thy lo lắng không kém đó chính là Minh Đăng lúc này. Không hiểu sao sau khi nghe Thy kể xong, khuôn mặt anh lại tái xanh, lộ vẻ lo lắng còn hơn Thy, ngồi bất động y như cô vài phút trước đó.
- Minh Đăng!... Minh Đăng!
- Ơi! Sao em? – Đăng giật mình quay sang Thy, đôi mắt vẫn còn dấu vết hoang mang của giây phút thất thần lúc nãy.
- Bây giờ thì đến anh mất hồn? – Thy trêu chọc. Nhưng Đăng cũng chẳng thèm đáp lại, định hỏi cô điều gì đó nhưng lại thôi.
- Anh có thể đánh đàn cho em nghe được không? – Bỗng dưng, Thy nhớ đến tiếng đàn dịu dàng tại buổi biểu diễn cô và Đăng đi xem. Có lẽ thứ âm thanh ấy sẽ giúp cô bớt lo lắng hơn trong lúc này.
- Được – Đăng gật nhẹ đầu.
Tiếng đàn piano cất lên, hòa nhịp vào tiếng sóng. Bản nhạc Yesterday cổ điển mềm mại, mượt mà đang ngân lên dưới những ngón tay thon dài, thoăn thoắt của Minh Đăng. Thy chăm chú ngắm nhìn cách Minh Đăng chơi đàn. Có vẻ như anh rất ít khi đánh những bản nhạc vui tươi, bởi đa số Thy chỉ toàn nghe thấy những âm điệu trầm buồn, sâu lắng phát ra từ cây đàn của anh. Phải chăng con người thật của anh cũng trầm buồn như chính những bản nhạc ấy?
Như bị giai điệu du dương man mác buồn quyến rũ một cách kì lạ, Thiên Thy vô thức ngồi xuống bên cạnh Đăng, bàn tay cô ngu ngơ đặt lên phím đàn rồi “ấn ấn” chúng. Khiến cho bản nhạc tưởng chừng như tuyệt hảo đó xuất hiện những âm thanh hết sức kì cục. Như dần nhận thức được sự phá đám vô duyên của mình, Thiên Thy vội rụt tay lại trước khuôn mặt ngạc nhiên và sau đó là bật cười của Minh Đăng.
- Em muốn đánh đàn? – Đăng nghi ngờ, nhìn Thy với đôi mắt tinh nghịch.
- Ờ không… - Thy bối rối – Nhưng cũng muốn tí xíu…
Vậy là Minh Đăng liền đứng lên đi ra phía sau lưng Thy, cúi xuống dạy cho cô biết cách đặt tay lên bàn phím, nhận dạng những nốt nhạc cơ bản rồi lướt những ngón tay cứng ngắc của Thy qua phím đàn mượt mà. Anh vừa dạy vừa giảng cho Thy nghe nhiệt tình.
Nhưng lúc này đầu óc Thy thực sự rất căng thẳng, trái ngược với tinh thần thoải mái và sự nhiệt tình của Minh Đăng. Bởi tim cô đang đập thình thịch vì hơi thở nóng ấm của Đăng đang nhẹ nhàng phả vào đôi tai và gò má của cô. Thy bây giờ không khác gì một chú mèo con ngoan ngoãn ngồi gọn vào lòng Đăng, hứng trọn mùi hương nam tính của anh, đôi tay lại được Đăng nắm nhẹ để lướt phím. Lưng cô chạm vào khoang ngực rắn chắc, nơi toát ra hương thơm quyến rũ “nguy hiểm” của chàng nghệ sĩ điển trai.
- Nãy giờ anh nói gì, em có hiểu không?
- Không … không… hiểu lắm.
Thy lắp bắp đầy bối rối, cảm thấy đôi gò má của mình đang nóng dần lên vì hơi thở dài của Minh Đăng từ phía sau. Tim cô còn đập mạnh hơn vì đôi tay anh đã di chuyển lên hai bờ vai của cô, bóp nhẹ, và lại tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng xuống hai bên hông rồi vòng ra bụng Thy. Ở đó, đôi tay Đăng tạo thành một vòng ôm chắc chắn. Chiếc cằm trẻ của Đăng tựa lên vai Thy. Cánh mũi anh tìm đến hương thơm từ mái tóc cô rồi nhắm mắt hít thật sâu, như muốn thu tất cả mùi hương ấy vào trong người mình...