Chiếc ôm từ vệt gió quỉ
Posted at 25/09/2015
534 Views
Giờ ăn trưa hôm đó, cả căng-tin đều chăm chú lắng nghe cô nữ sinh thành thật thổ lộ về quá trình giảm cân khắc nghiệt của mình, tiếp đó, cô nàng bày tỏ ý định sẽ lập club làm đẹp để học sinh trao đổi – trau dồi kinh nghiệm. Các thiếu gia, tiểu thư ra chiều ủng hộ bởi họ là chúa chú trọng vẻ đẹp, còn những học sinh khác nào thể bỏ lỡ điều mới lạ này. Cuối bữa ăn, Tuệ Anh kín đáo tặng nàng hoa khôi nụ cười khẩy gian xảo.
Thanh Ngân đương nhiên phải cạnh tranh. Ngay hôm sau, cô nàng đem tới căng-tin đống danh sách gồm nhiều mẫu trang phục độc của nhãn hiệu thời trang danh tiếng đang làm mưa làm gió khắp thế giới với lời hứa, sẽ giúp bạn bè săn những món hàng hot này. Nhận được sự cảm kích từ mọi người, nàng hoa khôi búng cho cô nữ sinh nào đó cái nhìn coi thường.
Suốt những ngày sau đó, cuộc chiến giữa Thanh Ngân và Tuệ Anh càng căng thẳng, hai nàng luôn cố đè bẹp đối phương ở mọi phương diện từ học tập tới giải trí. Thậm chí, thầy giám thị phải can thiệp khi hai nàng hết đấu khẩu tới cãi cọ.
Rốt cuộc, “ The girl ” thực sự khiến toàn bộ học viện bấn loạn là Đông Vy. Nữ sinh học bổng không hề muốn gây ồn ào nhưng người khác không thể không chú ý tới cô gái nhỏ khi nhân vật tàn bạo ấy luôn kề bên Đông Vy…
- Anh ăn gì đi chứ. Bữa trưa mà sao chỉ uống trà?
- Không!
- Sao lại không? Toàn dao nĩa ấy chứ đâu có đũa!
- Không đấy!
- Thế nào cũng không! Hừm… hay anh muốn em đút anh ăn?
Thay cho câu trả lời, Hữu Phong ghé mặt sát cô gái nhỏ, nét ma mãnh thấp thoáng trên khoé môi mê hoặc. Anh nhìn sâu vào đôi mắt ngỡ ngàng, khẽ thì thầm:
- Ừ, muốn thế đấy.
- Anh thật trẻ con!
Đông Vy bặm môi trách móc, thừa biết anh bày trò trêu đùa nhưng vẫn ngượng chín người. Không cần nhìn cũng biết vô số con mắt tò mò đang xuyên thẳng vào bàn hai người, không muốn gây chú ý cũng đã là tâm điểm. Cô gái nhỏ bực mình, cắm mạnh dĩa vào miếng thịt bò thơm phức rồi dí trước miệng Gió Quỷ:
- Này, anh thử đi!
- Không ngon. - Hữu Phong vừa ăn đã chê bai.
- Vậy cái này xem. - Một lát khoai tây rán, vàng ươm, giòn tan.
- Khiếp quá!
- Cá sốt thử nhé. Nhìn ngon ghê!
- Tanh lắm!
- Anh sao đấy, cái gì anh cũng chê!
Cô gái nhỏ giận dỗi hạ dĩa hạ thìa xuống bàn. Thiếu gia này bất trị thật, đã ngồi không, chỉ việc ăn và hưởng thụ mà còn chọc điên người khác. Kệ, không ăn nổi thì nhịn vậy! Đông Vy lôi bánh mì đen ra gặm thật hung bạo, chợt nghẹn thình lình nên phải tu thêm nước lọc, kết quả ho sặc sụa.
Phía đối diện, Hữu Phong nheo mắt nhìn cô gái nhỏ như sinh vật lạ. Cách ăn uống của cô dị hợm thật, lại đi nhai bánh trong khi những món ngon chất đầy bàn. Hình như, anh lây nhiễm thói uống nước lọc từ cô gái này… Dạo gần đây, anh nhớ ra kha khá chuyện nhưng lại có linh cảm mơ hồ rằng người con gái nhỏ bé kia sẽ rời khỏi anh vào một ngày gần nhất…
- Vy!
- Em đang bận ăn, anh tự phục vụ đi. Okay? - Cô gái nhỏ bắt chước giọng điệu khinh khỉnh từ người quí tộc, hai má còn phúng phính vì lỡ ngốn quá nhiều bánh.
- Tôi đút em ăn, nhé?
Lời nói bình thản của Gió Quỷ như giáng thẳng vào cô gái nhỏ cơn choáng váng, khiến cô phải bịt nhanh miệng để không phun ra sạch sẽ. Đỉnh điểm nhất là khi anh hiện thực hóa điều đó, ấn thìa cơm vào đôi môi còn mim mím. Nửa đe dọa nửa dỗ dành:
- Này!
- Ừm … ngon…tuyệt! - Đông Vy vội nuốt vội khen, không quên lấy tay che mặt khỏi vô số ánh nhìn chằm chằm được ném ra từ khắp căng-tin.
- Ừ, ngoan! - Hữu Phong xoa đầu cô gái nhỏ hệt thú cưng, khẽ cười bâng quơ - Vy mũm mĩm, nhìn cũng thích!
Lần này, Đông Vy ngậm luôn thìa, mặt biến sắc trong chốc lát. Đúng là cô bụ bẫm từ bé, nhưng đã ba năm nay, vóc dáng của cô chỉ thuộc dạng mi nhon. Làm sao anh có thể biết tới hình ảnh một Đông Vy mũm mĩm khi anh và cô chỉ mới quen?
***
Sau ngày ông bà ngoại mất, mẹ Đông Vy đã nhập viện bởi cú sốc tinh thần và cả bệnh tim hành hạ. Cũng trong thời gian đó, Đinh Hữu Phong phải nằm điều trị vết thương do đám sát thủ gây ra nên anh đã gặp Đông Vy lúc cô tới thăm mẹ. Chàng quí tộc dường như có ấn tượng với cô gái nhỏ, bởi sau này, anh đích thân tuyển Đông Vy vào học viện với tư cách hiệu trưởng.
- Vậy sao con đâu thấy anh ấy ở bệnh viện?
- Con từng quen Hồ Minh Quý tại đó, đúng không?
Cô gái nhỏ gật đầu, hai tay ủ quanh cốc chè ngọt nóng hổi. Đợt ấy, Minh Quý cũng như cô, tới thăm người thân. Hay có lẽ, người thân ấy chính là cậu em trai cùng cha khác mẹ - Đinh Hữu Phong? Vậy tại sao cô không hề thấy anh vào những ngày ấy? Rốt cuộc là thế nào? Đầu cô gái nhỏ rối tung, hướng ánh mắt cầu cứu tới bố nuôi.
- Điều ấy dễ hiểu thôi! Hữu Phong không muốn thì con không thể nhìn thấy cậu ấy.
CHAP 73: CHẠM MẶT!
Hồ Minh Quý, xóa nợ nhé! Em không có khả năng chi trả!
*
- Tại sao anh ấy lại không muốn?
Thầy giám thị chưa vội trả lời, chỉ lơ đãng khuấy nhẹ tách cà phê như gợi thêm trí tò mò từ cô con gái nuôi. Quản gia Lâm vốn đứng ngoài cuộc trò chuyện của hai bố con bỗng lên tiếng:
- Hữu Phong rất trọng hình thức! Cậu ấy sẽ không muốn cháu thấy cậu ấy trong đồ bệnh nhân. Hiểu chưa cô nhóc?
- À, hóa ra anh ấy cũng biết ngại!
- Hahaha!
Cùng lúc, hai người đàn ông trung niên phá lên cười trước lời nhận xét hồn nhiên của cô gái nhỏ. Buồn cười quá đi chứ! Thiếu gia nhà họ Đinh vốn cao quý là thế, trong mắt một thiếu nữ bình thường lại là kẻ không-biết- ngại! Tuy điều đó… không hẳn sai nhưng người khôn ngoan không bao giờ nói ra hết thảy những gì mình biết. Chẳng may ai kia nghe được thì cô gái nhỏ sẽ… chết chắc rồi!
Thầy giám thị cùng quản gia Lâm im bặt, len lén nhìn chàng trai xuất hiện từ lúc nào. Hơi thở lạnh lẽo mang mùi tàn bạo lan tỏa khắp văn phòng vừa nãy còn ngập tiếng cười. Ánh mắt cảnh cáo như có ma lực, đánh đổ cốc chè trên tay cô gái nhỏ…
- À, hóa ra Vy cũng biết sợ! – Hữu Phong dằn hung dữ vào giọng nói, chẳng để bất kỳ người nào kịp mở miệng đã túm áo Đông Vy lôi xềnh xệch. Đánh anh, anh có thể chấp nhận. Mắng mỏ anh, anh có thể cho qua. Còn bêu xấu anh ...chết chắc! Phải biết anh là ai và mình là ai! Anh chừa cơ hội để cô nhóc theo đuổi anh chứ đâu phả nới lỏng khoảng cách để cô cô nàng lộng hành. Dám lợi dụng lúc anh ngủ chạy tới đây tụ tập nói xấu anh!
Đông Vy nén đâu bước theo Gió Quỷ, khẽ nhăn mặt xuýt xoa, tay đang bị nghiền nát nhưng không dám than vãn. Cô biết anh rất tức giận với lời buột miệng kia. Phải là cô, cũng phát điên nếu bị cho là không-biết-ngại ...
- Này, buông tay cô ấy ra!
Đôi giày thể thao khựng lại, Đinh Hữu Phong quay người ném chút ngạc nhiên vào kẻ cả gan ra lệnh cho anh. Là một tên con trai cao ráo, mảnh khảnh trong bộ đồng phục Trung Anh. Mái tóc lãng tử khẽ phất phơ trong gió, gương mặt. Dường như hắn đẹp nên người cạnh anh cứ nhìn chằm chằm như bị thôi miên.
- Buông? – Gió Quỷ vờ thắc mắc.
- Cậu hiểu đúng rồi đấy! Giờ thì buông cô ấy ra! – Nam sinh lạnh lùng không kém.
- Nếu không? – Hữu Phong nhếch miệng, thách thức. Cảm nhận rõ sự run rẩy từ bàn tay mềm mại của ai đó.
- Nếu cậu có ý định bóp nát tay cô ấy, tôi sẽ không cản. Nhưng này, cậu dám chắc là mình có can đảm làm người cậu yêu đau hay không? – Đôi môi cánh anh đào nhấn nhả, đùa cợt – Nếu không, thôi ngay cái trò chà đạp người khác như đồ chơi của cậu đi!
Gió Quỷ nghiến răng, muốn nện tên kia trận nhừ tử ngay lập tức. Cái mặt hắn ta thật biết gợi đòn! Ý nghĩ bạo lực lúc ấy bị dập tắt bởi cái níu tay dịu dàng của cô gái nhỏ, giọng nói khe khẽ kèm âu lo.
- Đừng anh!
Đừng? Hữu Phong khó tin nhìn cô gái nhỏ đang căng thẳng nín thở, đôi mắt xám tro hun tia nhìn hụt hẫng, phảng phất những vệt sáng u tối . Anh chợt bật cười đứt gãy, không chút do dự buông tay ai kia ra.
- Bạn gái tôi hư hỏng, dạy dỗ chút có sao?
Anh nói rất khẽ, từng chữ thanh thoát tựa gió lướt qua mặt hồ, thổi vào không gian những sững sờ kinh ngạc. Nếu mọi vật đều sở hữu linh hồn, chắc chắn chúng sẽ đột tử trước lời lẽ quỷ quái của Đinh Hữu Phong. Anh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, để lại cô gái nhỏ mở tròn mắt với cảm giác trống trải từ bàn tay truyền tới tận tim.
Đông Vy hướng Hồ Minh Quý, khẽ gật đầu thay lời chào hỏi rồi vội vã chạy đi.
- Khoan đã!
Bị gọi giật lại, cô gái nhỏ đứng im nhưng nhất quyết không quay đầu. Cô sợ phải đối mặt với người đã suýt cướp mất sinh mạng của cô và nhất là người cô yêu.
- Có ba câu anh muốn hỏi! Một, em đã biết hết rồi sao?
- Thế nào là biết hết? Là biết những chuyện anh làm hay nguyên do để anh làm thế?
Minh Quý ngỡ ngàng với lời chất vấn đẩy ngược về phía mình. Anh từng mường tượng ra cảnh nữ sinh học bổng sẽ xem anh như người lạ hoặc tỏ ra tinh kởm anh nhưng không ngờ, con người bé nhỏ ấy lại bình tĩnh đến thế. Câu hỏi cô vừa vứt cho anh, nghĩa là ... cô đã biết hết, kể cả những chuyện xấu xa anh làm và cả nguyên do để anh ra tay.
- Câu thứ hai. Em làm ơn tha thứ, được không?
Chẳng cần suy nghĩ bởi đã suy nghĩ quá nhiều, cô gái nhỏ bấu mép váy, hít thở sâu và từ từ buông giọng tắc nghẹn.
- Em từng hận anh !
Lúc biết Minh Quý lợi dụng mình nhằm dằn mặt cậu em trai, Đông Vy đã rất hận. Hận anh cố tình tiếp hận cô, cố tình thân quen, tạo dựng niềm tin ở cô rồi phút chốc đánh vỡ tất cả. Hận anh quá coi thường mạng sống của cô, chỉ vì hiềm khích cá nhân, anh đem cô giao cho thần chết. Thế nhưng, tận sâu của nỗi hận là nỗi đau. Đông Vy từng tôn trọng, kính nể anh biết bao. Ánh hào quang vây quanh luôn khiến anh tỏa sáng, với cô anh là thiên sứ đáp xuống trần thế.
- Giờ em tha thứ rồi! Còn anh, cũng tự tha thứ cho mình nhé! – Cô gái nhỏ bình thản tiếp lời .Hận một người cũng không thể những gì đã mất. Vậy tại sao không tha thứ, sẽ đổi lại tâm hồn thảnh thơi.
Hồ Minh Quý cúi gập người, tỏ lòng cảm kích. Hành động này được cho là hạ mình đối với người thuộc dòng họ cao quý như anh, tuy nhiên, cô gái nhỏ không hề biết.
- Câu cuối cùng. Anh cần đáp án chính xác.
- Em chưa từng nói dối anh và sẽ không!
- Vậy...Đông Vy, có biết anh thích em không?
- Không biết!
Cô gái nhỏ thẳng thắn đến vô tình, ngầm dứt bỏ thứ tình cảm mong manh đó...