Duck hunt

Quay lưng là giang sơn khác

Posted at 28/09/2015

153 Views


Người yêu vừa mới đó, tay trong tay đó, mắt môi lúng liếng cùng nhau. Ngay ngày mai thôi có thể là người dưng... Người-dưng-nước-lã.
***
Dù tất cả bắt đầu cũng là như thế, nhưng không là như thế. Người ta biết chẳng liên quan gì, nhưng lỡ mến thương nhau yêu như máu thịt. Người ta biết chẳng ruột rà gì, nhưng ấp ôm bảo vệ nhung nhớ có khi hơn cả gia đình! Rồi mong họ thành gia đình của mình. Rồi chợt nhiên rời tay là chia biệt. Xa rất xa. Rồi mỗi người sẽ là gia đình... của ai đó khác. Ký ức cuộn lại để dưới chân đèo.
Người yêu vừa mới đó, chuyện gì cũng trải lòng, ăn cơm cũng muốn biết người kia có đang ăn cơm không, uống một ly nước cũng nghĩ ngợi mong người đừng khát. Vậy mà, ngay ngày mai thôi, có thể là nước lã... Người yêu vừa mới đó, thân xác chung đụng, bão lũ thác ghềnh. Ngay ngày mai thôi, có thể là biển cạn, có thể là hoang vu...

Tình yêu như bức tường có hai mặt vậy, một bên tô đỏ một bên sơn xám. Nồng nặc mùi sơn, khi yêu thấy nó thơm và nghiện ngập, dựa vào nó thấy an lòng vững chãi, chỉ nhìn phía trước mà ước mơ mà khao khát vẽ vời. Khi tỉnh mới biết sơn có độc và có dư chấn ngây ngất dài lâu, đưa tay lên vẫy nhẹ rồi trèo qua phía kia, là giang sơn khác rồi. Còn mặn nồng thề hẹn ư? Mặn nồng vừa mới mà phẩy tay cái một thì thành người lạ. Ôi, phải chăng đó là thứ tình bạc bẽo nhất trên đời?
Tôi thấy hai bạn vừa yêu nhau say đắm, hẹn biển thề non, rồi bỗng cãi nhau vì... kẹt xe, nắng nóng, trễ hẹn, nên chia tay. Sau này đi tìm mải miết vẫn thấy tình cũ là chuyện đẹp, người cũ là người tốt thì mới bình tâm nghĩ lại. Ừ thì kẹt xe là chuyện của thành phố, nắng nóng là chuyện của ông Trời, trễ hẹn là chuyện của thời gian (cái thời gian mà cả hai có thể dành cho nhau hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra, hơn là nhiếc móc)..., vậy sao lại chia tay? Cái lý do không hợp lúc đó lại trở thành không phải lý do lúc này. Chợt nghĩ sao ngày xưa nam nữ hay thề nguyền "non mòn bể cạn", ra không phải chỉ là thời gian dài làm lòng người thay đổi mà còn bởi thường người ta hay bị tác động bởi những điều tưởng chừng chẳng hề liên quan.
Cái tình gây phiền não nhất quay lưng lại là cái tình bạc bẽo nhất. Vừa tay trong tay đã thành xa lạ. Vừa chia ngọt xẻ bùi đã thành ra không biết.
Những thói quen cồn cào và hồi chuông kỷ niệm gióng giả phía bên trong một quãng thời gian nhức nhối không đủ làm người ta có can đảm đối diện nhau. Có lẽ vì vậy nên người ta chọn cách bỏ rơi nhau trong những vùng quen thuộc. Nhưng thật đau khổ khi quay lưng đi mà tai vẫn lắng nghe tiếng bước chân người, ở giữa đám đông thấy nhau mà phải giấu che ánh mắt, bật tắt một số điện thoại quen mà không thể gọi,... để rồi chạm mặt nhau là ngẩng cao đầu giấu lòng nặng trĩu. Sống trở thành chuỗi ngày mỏi mệt đấu tranh với bản thân mình, không thể dứt.
Bây giờ, người ta dễ tỏ tình, rồi trở tình, như trở một miếng thịt nướng trên vỉ than. Người ta có thể viết một email đầy nước mắt mà miệng cười một bức meme, người ta có thể nói nhớ thương qua điện thoại khi mà có thể đang cuồng điên trong một vòng tay nào khác, người ta có thể để một icon trái tim chưa mất một phần trăm giây của cuộc đời để lại thương tích và sự suy nghĩ lớn lao cho người lỡ nghĩ, người ta có thể treo một relationship FB rồi gỡ xuống hằng ngày sau mỗi cuộc cãi nhau... Tôi không hiểu. Tôi không hiểu. Cái tình yêu đó chắc hơi lãng mạn vì sự không chắc, cái tình yêu đó rồi cũng cháy đen vì sự không chắc, cái tình yêu đó rồi cũng khó khăn bởi bao điều kiện dễ dàng. Người ta trở tình nhanh lắm. Đến nỗi tôi không kịp chớp mắt. Tôi vừa nghe bạn lại có người yêu. Bạn của vài tuần trước vật vã khóc sống chết vì người yêu mấy năm đi xa. Tôi chưa bao giờ hiểu làm sao người ta có thể lao vào nhau rồi lại lao khỏi nhau với tốc độ đáng kinh ngạc như thế. Nên cũng có lần tôi buồn cười, khi tôi nghe bạn (khác) rụt rè thông báo rằng chỗ mi ngồi ngày xưa đã có người khác. Tôi không hiểu, giữa xô bồ cuộc đời làm sao thấy rõ chân tình, dù vừa mới đậm sâu, quay lưng đã là giang sơn khác!
Nhưng như vậy, có lẽ nào hạnh phúc gấp gáp đó tốt hơn sự day dứt khi không thể bên nhau. Người ta bảo tình yêu còn đau khổ vì chưa có tình khác lấp đầy để nguôi quên. Tôi không rõ, tại sao phải hẳn quên? Tại sao phải lấp đầy? Khi mỗi cái tình cái duyên đều có giá trị riêng rẽ, và không hề giống nhau. Khi mỗi cuộc đời có lần vì tình mà sống chết, một ngày nhìn lại thấy vô nghĩa quá, vì đã quên hẳn rồi!
Người ta vẫn hỏi mãi câu: Ý nghĩa của sự tồn tại của một con người? Đôi khi chỉ cần ai đó nhận ra, bên cạnh, chia sẻ và yêu thương là đủ. Rồi chúng ta tìm cách giữ họ lại, tìm cách làm cho họ giống ta, họ phải ở bên ta. Đó là cách chúng ta thu hẹp thế giới, để rồi thế giới này đổ sụp sẽ kéo theo sự hoang tàn, lãnh cảm của cả trái tim mình. Đó là cách mà chúng ta quên mất rằng, ngay ngày mai thôi, người ta dễ dàng lắm, dễ dàng quay lưng như một cái trở tay!
Tôi không khuyến khích bạn hãy quay tới quay lui để tìm giang sơn mới cho mình, tôi không cổ xúy việc giữ chặt ký ức mà rời xa hiện tại, tôi càng đau lòng khi thấy người ta lao vào nhau một cách không kiểm soát. Tôi chỉ mong bạn nhớ rằng, người ta đối với mình chân tình, mình đối với người ta thương mến, thì đừng bỏ lỡ. Người ta có thể xoay lưng, mình cũng có thể xoay đầu, nhưng để nhìn thấy ngoài kia biển rộng sông dài, để thấy nhân gian tỷ tỷ người chứ có mấy tri âm? Nên nếu có một người cùng nhau khóc cười, ăn cơm gác nhịp đũa đôi, tình cờ hát chung một nhịp khúc tình ca... thì nên giữ lấy. Bạc bẽo trần gian chưa bao giờ là tội lỗi của cuộc đời, của cuộc tình, mà chính của con người, người mà lúc nào cũng nghĩ suy rằng, ngoài kia là một giang sơn khác, trong khi tay mình đang có cả giang sơn...
Xin hãy dựng xây nhau bằng gốc rễ thương yêu, và thương yêu nhau bằng một tấm lòng mang tính chất xây dựng, bỏ quên bản ngã. Bức tường đó sẽ đổ xuống, mà tình yêu là chốn tựa nương cuối cùng để cứu rỗi mình. Nhắc nhau rằng, mình đang có cả một giang sơn...
.
Phiên Nghiên






....