Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
Posted at 25/09/2015
1167 Views
nếu như 1 ngày nào đó tôi chẳng còn gì cả tôi muốn...đến đây sông nốt cuộc đời còn lại ..."
Đúng rồi ! là bờ biển ! cậu ấy đã từng nói sẽ sống ở bờ biển. Đáng ghét , tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?
Tôi gắng hết sức lau những giọt nước mắt trên mặt, bất chấp những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, tôi vội vã chạy đến bến xe bus .
Tôi ôm thật chặt cuốn nhật ký của Kim Nguyệt Dạ trong lòng, dù 2 bàn chân nặng như đeo chì , nhưng tôi vẫn nghiến chặt răng chạy thật nhanh đến chạm xe bus đi đến thị trấn Star .
"Xin lỗi quý khách, chuyến xe cuối cùng đến thị trấn Star đã chạy mất rồi !"
"Xin hỏi đến bao giờ mới có chuyến xe tiếp theo?"
"Khoảng 5h30p sáng mai, cô quay lại đây sẽ có !"
"..."
Nhìn thấy chị bán vé đóng cửa, trái tim tôi đột nhiên như bị khép chặt lại, cảm giác lo âu,thất vọng trộn lẫn với nỗi buồn miên man...
5h30p sáng mai ư? ...tôi phải chờ đến 5h30p sáng mai sao?
Tôi rùng mình, đứng đờ người ra trước bên xe, tay ôm khư khư cuốn sổ nhật kí của Kim Nguyệt Dạ từng giọt nước mắt lăn từ trên má xuống thấm đẫm nó ..........
Chương 6: BẾN BỜ VÔ ĐỊNH
Địa điểm :
Thị trấn Star
Quán ăn
Căn nhà gỗ ven biển
Nhà Tô Hựu Tuệ
Nhân vật :
Tô Hựu Tuệ
Kim Nguyệt Dạ
Lý Triết Vũ
Bác sĩ Hà
Bà lão
ONE
Két!
Chiếc xe buýt cuối cùng cũng đỗ lại trước thị trấn Star. Năm phút sau đó, nó đã biến mất hút.
Tôi ôm khư khư cuốn nhật kí của Kim Nguyệt Dạ, đứng lặng người trên bến xe.
Ánh mặt trời hôm nay dường như đã đến muộn hơn mọi ngày, trời đất vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Trên bầu trời xám xịt có điểm vài vì sao sáng vẫn chưa muốn lui xuống, bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ,không hề có bóng dáng của người khác bộ hành, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ dại theo gió thổi tới.
Tim tôi đập thình thịch, trong đầu tôi chỉ có lời mách bảo đi về phía biển.
Bờ biển phía trước dần dần hiện lên trong tầm mắt tôi, một cánh chim trời giương đôi cánh màu tro bay qua phía chân trời mờ mờ, những con sóng không ngừng đập vào bãi cát trắng xóa. Trên bãi cát vẫn còn dấu vết những con cua còn sót lại khi thủy triều rút đi,chúng đang hoan mang tìm kiếm chỗ ẩn náu ...
Vị mằn mặn của gió biển bao bọc lấy cơ thể tôi, mái tóc tôi bị gió thổi rối tung. Tóc xòa trước mặt tôi, khiến tâm trạng tôi càng thêm rối loạn, hoang mang
Tại sao ... Kim Nguyệt Dạ lại làm thế? Lẽ nào mọi thứ mà cậu ấy viết trong sổ nhật kí là thật ư?
Tô Hựu Tuệ, đến bây giờ mày vẫn còn hoài nghi Kim Nguyệt Dạ sao?
Nếu tất cả là sự thật,thì tôi còn mặt mũi nào gặp Kim Nguyệt Dạ nữa?
Tôi khẽ nhấc váy,chầm chậm đi trên bãi cát. Xa xa có một cái bóng quen thuộc ,đang ngồi một mình trên bãi biển, yên lặng giống như một bức phù điêu màu xám.
Lẽ ... lẽ nào là Kim Nguyệt Dạ?
Tôi lặng người nhìn theo cái bóng đó. Rõ ràng tôi rất muốn chạy như bay đến đó,sau đó hỏi han cậu ấy rất nhiều, rất nhiều chuyện ...
Nhưng tại sao ... chân tôi lại nặng như đeo đá,phải đùng hết cả sức lực mới có thể nhấc được một chân lên, bước về phía trước một cách khó nhọc.
Từng chút ... từng chút ... tôi nhích từng bước chân vè phía cái bóng đó ...
Nỗi đau trong lòng tôi càng lúc càng sâu đậm ...
Tôi và cái bóng đó cách nhau ko xa, nhưng để đi đến chỗ cậu ấy, tôi dường như phải dùng quãng thời gian cả đời người.
Gần hơn, gần hơn nữa ...
Khi những ánh sáng yếu ớt của vài ngôi sao bắt đầu tan biến trong bầu trời trắng sáng, khi biển cả xanh thăm thẳm thì thầm vang vọng dưới những đám mây, cuộn lên một lớp sương mù móng manh
...
Giữa bầu trời và mặt đất dường như được bao phủ bởi một màn sương nhàn nhạt, vì vậy tôi ko thể nhìn thấy rõ con đường phía trước.
Tôi nín thở , cố kìm nén cảm giác căng thẳng ,di chuyển từng bước khó khăn đến phía sau dáng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia. Cậu ta dường như không nhận thấy sự xuất hiện của tôi , vẫn im lặng, thất thần nhìn về phía biển.
Dường như cảm nhận được không khí nặng nề xung quanh , tim tôi đập rộn ràng, tôi thở gấp từng hơi một.bước chân do dự của tôi cuối cùng cũng mất đi chút sức lực còn sót lại.
Tôi không nhìn thấy rõ mặt cậu ấy. Cậu ấy là Kim Nguyệt Dạ sao?
Tôi sợ phá vỡ mất giấc mơ bị phù phép, ôm chặt hơn cuốn nhật kí trong lòng, rồi đứng chôn chân ở một chỗ.
Thời gian vẫn di chuyển từng chút một. Màu sắc của bầu trời càng lúc càng nhạt nhòa, những đám mây dày đặc sắp sửa tỉnh giấc , chầm chậm tỏa ra bốn phía , nhờ thế mà cảnh vật mới sáng sủa hơn .
Bốp!
Cuốn nhật kí trên tay đột nhiên rơi xuống bãi cát.
Tôi hoảng sợ , vội vàng cúi xuống nhặt cuốn nhật kí, cẩn thận phủi cát dính trên nó, nhìn về phía cái bóng hao gầy với cảm giác bất an.
Cái bóng trước mắt tôi ko hề bị kinh động cứ lặng lẽ ngồi yên tại chỗ nhìn về phía xa xa ...
Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi!
Cảnh vật xung quanh như sáng bừng lên , cuối cùng tôi đã có thể nhìn thấy khuôn mặt đó , đột nhiên hàng trăm hàng ngàn cảm xúc đổ ập về tim tôi, nó khiến tôi luống cuống ko biết phải làm sao.
Khuôn mặt rất đỗi quen thuộc ấy thiếu đi cái khí phách khiêu hãnh đội trời đạp biển , mái tóc hơi rối dính bết vào khuôn mặt hao gầy mệt mỏi,đôi môi trắng bệch đang mím chặt, không còn nụ cười ác quyến rũ như trước đây . Mọi thứ tồn tại xung quanh dường như chẳng có ý nghĩa gì với cậu ấy.
Cậu ấy ngồi im lặng trên bãi biển,gấu quần và vạt áo ngoài bị sóng biển làm ướt. Ánh mắt cậu ấy nhìn vào biển cả xa xăm trước mắt,dường như không hề nhận ra sự xuất hiện của tôi.
Dáng người gầy gò xanh xao ấy chính là hoàng tử Sùng Dương lừng lẫy một thời sao?
Tim tôi nhói đau như bị thọc một mũi dao vào.
Tôi mở miệng, định gọi tên Kim Nguyệt Dạ,nhưng lời nói vừa mới thốt ra khỏi họng đã bị nỗi niềm chua xót chặn ngang,tôi không thể nói nổi lời nào, nước mắt tuôn ra xối xả.
" Cô ... đến rồi à? ....