Bắt được rồi, Vợ ngốc
Posted at 25/09/2015
578 Views
..
Ái Hy cứ đi mãi, không nhận định được mình đang đi đâu nhưng vẫn ngoan cố tiến về phía trước...
-“Chẳng phải là vợ của Minh Vỹ đây sao? Cô làm gì ở đây vậy? Tìm chồng à?”-Một dáng người cao lớn đứng chắn ngang đường đi, giọng nói khô khốc vang lên với giọng điệu khinh khỉnh.
Ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân của giọng nói không mấy thân thiện ấy, gương mặt điển trai rạng ngời đập vào mắt Ái Hy.
Nét mặt sầu thảm ban nãy của Ái Hy đang được thay bằng một gương mặt chán ghét cực độ, Ái Hy nhìn Điền Huân trước mặt, nhíu mày khó chịu.
-“Sao? Tôi nói không đúng sao?”-Điền Huân nâng mặt Ái Hy lên, giọng nói thách thức.-“Thử lên tiếng cầu cứu chồng cô xem nào.”
-“Anh điên à?”-Ái Hy lộ rõ vẻ chán ghét và khinh thường, gạt mạnh bàn tay của Điền Huân ra.-“Tôi đi đâu là quyền của tôi, anh không có quyền ý kiến.”
Nét mặt Điền Huân đanh lại, đẩy mạnh Ái Hy vào tường, sau đó lại gằn giọng uy hiếp.
-“Cô nên nhớ, chuyện lần trước tôi vẫn chưa bỏ qua, vậy nên cô ăn nói cho cẩn thận.”
-“Anh làm gì tôi? Giết tôi chắc? Cứ thử nếu anh dám!”-Ái Hy cũng không nhường nhịn, đôi mắt ẩn sau hàng mi dài cong vút trở nên sắc bén, giọng điệu khinh thường... Từ nhỏ đến lớn, Ái Hy ghét nhất là hạng người như Điền Huân, hạng người chẳng xem ai ra gì.
Điền Huân nhìn thẳng vào Ái Hy ngoan cố trước mặt, sau đó bẻ bẻ tay. Cố gắng tận dụng cơ hội để... trả thù.
-“Cậu chẳng xem lời nói của tôi ra gì cả.”-Minh Vỹ đưa tay kéo Ái Hy về phía mình, lạnh lùng nhìn Điền Huân.-“Cậu không có tư cách chạm vào cô ấy, theo tôi thì người nên cẩn thận là cậu đấy.”
Minh Vỹ lúc này như vị cứu tinh của Ái Hy, nếu Minh Vỹ không kịp xuất hiện, có lẽ hôm nay là ngày tàn của Ái Hy...
Có lẽ theo thời gian, những ác cảm lúc trước của Ái Hy dành cho Minh Vỹ dần biến mất, để lại trong tim Ái Hy một cảm giác ấm áp và bình yên kì lạ...
...
“Từng chút, từng chút một...
... Hãy để anh bước vào tim em...”
...
Điền Huân lặng người nhìn hai người trước mặt, sau đó quay lưng bước đi...
...
-“Em không làm loạn thì không chịu nổi à?”-Minh Vỹ thở dài nhìn Ái Hy, tính cách bướng bỉnh của cô vợ này thật sự không thể thay đổi được.
-“Kệ tôi, không cần anh quan tâm.”-Ái Hy hất mặt sang hướng khác, giọng điệu hơi ngượng ngịu.-“Dù sao cũng cảm ơn anh.”
Gương mặt Minh Vỹ xuất hiện một nụ cười nhẹ, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, trả lại gương mặt lạnh lùng vốn có.
-“Đi thôi.”-Minh Vỹ kéo tay Ái Hy lôi đi, giọng điệu hơi gấp gáp.
-“Đi đâu? Còn chưa tan học mà.”-Để mặc Minh Vỹ lôi mình đi, Ái Hy chỉ hỏi theo bản tính tò mò... nhưng lúc này Ái Hy cũng chẳng còn tâm trí nào mà ở lại trường chuyên tâm học hành.
Minh Vỹ không đáp, tiếp tục lôi Ái Hy ra khỏi cổng trường...
...
-“Này! Anh định đi đâu vậy? Balo của tôi còn ở trong lớp.”-Ái Hy giằng tay lại, giọng nói vô cùng khó chịu.
-“Anh sẽ cho người đem về, em chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được.”-Minh Vỹ trả lời bằng giọng điệu thuyết phục nhất, đôi mắt màu hổ phách đang đậm màu hơn dưới ánh nắng.
Dĩ nhiên Ái Hy không còn lí do để cự tuyệt nữa, đành ngoan ngoãn đi theo.
...
Minh Vỹ đưa Ái Hy đến một công viên giải trí lớn gần đó, vào giờ này thì có lẽ trường đã tan học rồi.
Thở dài bước theo sau Minh Vỹ, Ái Hy đang cảm thấy không thoải mái chút nào...
-“Em muốn chơi gì?”-Minh Vỹ nắm tay Ái Hy đi trong con đường tráng lệ, xung quanh là vô số những trò chơi khác nhau.
-“Không chơi.”-Ái Hy phụng phịu mặt, dứt khoát trả lời, đôi mắt nhìn về hướng khác.
Chợt một quầy bán kem hiện ra trước mắt Ái Hy, đôi mắt Ái Hy sáng lên, ngượng ngịu lên tiếng.
-“Anh... mua kem cho tôi ăn đi!”-Ái Hy cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ.
Minh Vỹ nhìn Ái Hy với ánh mắt phức tạp, sau đó lại mỉm cười dịu dàng kéo Ái Hy bước đến quầy kem trước mặt...
...
-“Xin hỏi quý khách dùng gì?”-Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn Minh Vỹ không chớp mắt, giọng nói ngọt ngào như kẹo đường, hoàn toàn không chú ý đến Ái Hy đang đứng kế bên.....