Bắt được rồi, Vợ ngốc
Posted at 25/09/2015
580 Views
Gương mặt xinh xắn tựa thiên thần hiện ra trước mắt, nụ cười đáng yêu đang mỉm cười nhìn Minh Vỹ. Chợt trái tim Minh Vỹ lại đập loạn nhịp, nhưng đây không phải Thy Thy... Chỉ là một cô gái trông giống Thy Thy mà thôi! Chỉ là người giống người.
Minh Vỹ không đáp, lặng người nhìn người con gái trước mặt, từng dòng ký ức của Thy Thy lại biến đâu mất... Lúc này, Minh Vỹ chỉ tập trung ý thức vào người con gái lạ lẫm trước mặt.
-“Đây! Cho anh này!”-Cô gái ấy đưa tay lên, bàn tay nắm chặt đang nắm giữ một thứ gì đó.
Vô thức, Minh Vỹ lại đưa tay đón nhận... Là một chiếc đồng hồ cát nhỏ nhắn màu xanh lam...
-“Tôi nghĩ chắc anh đang có chuyện buồn nhỉ? Nếu như vậy thì hãy lật ngược cái đồng hồ cát đi! Nó sẽ giúp anh làm vơi bớt nỗi buồn, mỗi khi buồn tôi đều làm vậy.”-Nụ cười thiên thần kia như hớp hồn Minh Vỹ, thời gian lúc này đang trôi chậm, thật chậm...
Nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay, Minh Vỹ lật ngược nó lại...
Từng hạt cát bé xíu cùng màu từ từ đổ xuống, lấp đầy khoảng trống của mặt bên kia...
-“Thời gian sẽ giúp anh quên đi tất cả.”-Cô gái ấy vẫy vẫy tay, sau đó quay người biến mất trong màn mưa.
Minh Vỹ lặng người nhìn theo bóng dáng ấy xa dần, trái tim trở nên ấm áp kì lạ...
Chiếc đồng hồ cát được Minh Vỹ cho vào túi, khoé môi Minh Vỹ khẽ nhếch lên... là một nụ cười hạnh phúc.
“Em là thiên sứ...
... Mà thiên đường gửi xuống cho anh...”
...
Vòng quay của định mệnh lại một lần nữa gắn kết hai người với nhau...
Chương 16: Chạm mặt
-“Này, Vương Ái Hy, em có thể đọc tiếp đoạn tiếp theo cho tôi không?”-Cô giáo dạy môn lịch sử – Hoàng Thy đẩy đẩy giọng kính, nhìn về dãy bàn cuối lớp.
Ngay lập tức, mọi ánh nhìn khác nhau lại đổ dồn về phía ấy...
Lúc này, trung tâm của mọi sự chú ý đang gục mặt xuống bàn, đôi mắt nhắm nghiền không để tâm đến những việc xung quanh.
-“Ái Hy!”-Kim Hân lay lay người Ái Hy, khẽ lên tiếng gọi, đánh thức nàng công chúa ngủ mọi lúc mọi nơi này.
-“Chuyện gì vậy?”-Ái Hy vẫn còn đang trong tình trạng mê ngủ, ngước mặt khó nhọc trả lời... Cả đêm qua mãi suy nghĩ về việc của Thy Thy nên Ái Hy mất ngủ trầm trọng.
-“Cô giáo gọi kìa!”-Kim Hân hất mặt về phía cô Hoàng Thy, ra hiệu cho Ái Hy đứng dậy, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở.-“... Trang 37, phần III.”
Dựa theo Kim Hân, Ái Hy đắc ý đọc hết phần còn lại trong sách, không hề nhận thấy nét mặt đang dần tối sầm của cô Hoàng Thy...
-“Em bước ra khỏi lớp cho tôi.”-Giọng nói đầy dứt khoát vang lên, cô Hoàng Thy tức giận chỉ ra phía cửa lớp.-“Trong lớp không chú ý thì em đừng tham gia vào tiết học của tôi.”
Ái Hy ngơ ngác nhìn cô giáo đang nổi cơn thịnh nộ, rồi lại nhìn Kim Hân đang mỉm cười khó hiểu.
1s...
2s...
3s...
-“Cảm ơn! Kim Hân.”-Trên môi Ái Hy xuất hiện một nụ cười nhạt... Lúc này, cảm giác bị phản bội đang đè lên tâm hồn của Ái Hy, thật nặng nề.
Tiếp theo, Ái Hy đặt quyển sách xuống bàn, thản nhiên bước ra khỏi lớp... Đôi co với những hạng người như Kim Hân thật sự chẳng phải là tính cách của Ái Hy, thôi thì đến đâu thì đến.
...
Ái Hy lê từng bước chân nặng nhọc bước đi, cảm giác bị phản bội lẫn tức giận đang vương vấn trong tâm hồn của Ái Hy...
Cảm giác thật khó chịu...
...