Anh yêu em, 1m45 ạ!
Posted at 25/09/2015
630 Views
Một dãy cửa kính được sắp xếp để chia căn phòng thành hai phần không bằng nhau, một là phòng của cái “tên đáng ghét” và một phòng nhỏ hơn, nằm ở phía bên ngoài, nơi gần cánh cửa ra vào dùng để đặt một cái bàn làm việc của thư ký.
Nhưng hiện tại thì trong căn phòng rộng lớn này chỉ có Hắn và Nó (Đúng là ông trời vốn ghét người hồng nhan mà) Nó khẽ than thầm rồi lặng lẽ cúi gầm mặt đi tới.
- Anh cho gọi em ạk? – Nó buồn bã đến mức chả thèm ngẩng mặt lên nữa.
- Em là ai? Ai gọi em? - Chất giọng ấm áp cất lên mà không hiểu sao Nó cứ hình dung ra trước mắt mình là một con rắn hổ mang đang lắc lư theo điệu nhạc
- Dạ? Nó hơi bất ngờ, vô thức ngẩng mặt lên nhìn về phía trước và….
Choáng!
Sốc toàn tập!
Nó muốn cắn lưỡi hoặc đập đầu vào cái bàn phía trước kia để tự kết liễu bản thân quá đi thôi… Hic hic hic.
Ai nói Ông trời rất công bằng, lấy của người ta cái này thì sẽ trả lại cho người ta cái khác? Trăm lần sai! Ngàn lần sai! SAI TOÉT HẾT!
Bạn hỏi tại sao ak?
Bởi vì có những người như cái kẻ đang hiện diện trước mặt Nó kia - những người thông minh có sẵn, ngoại ngữ có thừa, tuyệt đối sẽ không thua nếu tham gia các cuộc thi về nhan sắc và hiển nhiên là tiền bạc cũng luôn nắm chắc trong tay vậy thì thử hỏi Ngọc hoàng đã lấy của họ những gì mà lại trả lợi nhuận hậu hĩnh thế?
Trong khi Nó, Vâng! Chính bản thân Nó đây, sinh ra và lớn lên trong một gia đình công chức nghèo, ngoại ngữ tự thấy là dốt như heo, nhan sắc nếu đánh giá theo chiều hướng khả quan thì có thể tạm xếp vào hàng ngũ trung bình yếu chỉ được mỗi cái là bé hạt tiêu nên cũng nhiều thủ đoạn Đấy! Ông trời đã lấy đi của Nó nhiều như thế mà Nó có thấy được nhận lại cái gì đâu?
Đau lòng ngậm ngùi đúc kết một câu: “Chả bao giờ tìm thấy sự công bằng trong cuộc sống!”
Hic Hic… Nó cũng đã biết và cũng đã sớm chấp nhận rằng đây là công ty giải trí nên tập hợp toàn trai xinh gái đẹp là điều hiển nhiên nhưng mà… Đến cả sếp cũng quá mức xinh giai thế này thì…. Thật tình là… Khiến người ta dễ sinh tự kỷ quá
Hắn ngồi đó, trong bộ vest đen lịch lãm, đôi lông mày hơi nhíu lại ra vẻ đăm chiêu làm cho đôi mắt màu nâu sóng sánh như mật ong vốn sẫm màu lại càng trở nên đậm tối. Sống mũi thẳng rất cao tạo hình cho khuôn mặt thon dài thêm phần thanh tú khiến cho người đối diện dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn không khỏi choáng ngợp. Và từ đôi môi dày gợi cảm lấp ló sau những làn tóc suông đang rủ xuống bất chợt phát ra một giọng nói âm u ( thật ra thì vô cùng ấm áp nhưng mà đó là đối với người khác còn với Nó thì vì là đã kẻ thù nên chắc chắn phải âm u để có thể dễ dàng liệt kê vào danh sách đen cần phải xử lý) :
- Tôi hỏi em là ai? Và đến có việc gì?
Hơ! Thế ra hắn không nhớ Nó ak? Cũng phải thôi! Con Người vì sợ lương tâm bị xát muối nên có bao giờ chịu nhớ đến tội lỗi mình đã gây ra đâu chỉ có những người đã bị oánh dập đầu mới cay đắng ôm sầu với hận
“Nhưng mà như thế thì càng tốt” – Nó sung sướng nghĩ – Có lẽ nhờ vậy mà cái âm mưu của Nó có tỉ lệ thành công rất là cao. He he he.
- A! – Nó nhanh chóng lấy lại vẻ lanh lợi vốn có – Em xin lỗi! Em là Kế toán mới của công ty! Tuần rồi em đã được gọi đi làm nhưng vì anh đi công tác nên chưa ký được hợp đồng ak. Vừa nãy cô kế toán trưởng bảo em qua gặp anh .. Nên em tưởng…
- À! Mời em ngồi - Hắn chỉ vào chiếc ghế trống đối diện mình – Chúng ta sẽ trao đổi thêm trước khi ký hợp đồng được chứ?
- Dạ! Em cảm ơn anh! Nó vừa nói vừa ngồi xuống.
- Em tự giới thiệu về mình đi! Hắn khẽ ngả người về phía sau, đôi bàn tay đưa lên trước ngực khẽ lồng vào nhau và đôi mắt thì nhìn sâu về phía Nó chờ đợi.
- Dạ! Em là Linh! Sinh năm 1986, tốt nghiệp trường đại học kinh tế khoa kế toán, em rất vui khi được công ty chấp nhận tuyển dụng và cũng đã đi làm ở đây được một tuần rồi. Em xin hứa sẽ cống hiến hết mình để công ty ngày càng phát triển ak.
- Ồ! Anh lại tưởng em sẽ nói: Em là Linh, em yêu hòa bình, em ghét chiến tranh và em mong ước mọi người xung quanh luôn luôn hạnh phúc chứ? – Hắn nheo mắt hỏi lại, Khuôn mặt lạnh băng không biểu lộ cảm xúc.
- Dạ? Nó đơ ra một lúc tự hỏi “Cái quái gì thế này?” Rồi bất giác bật lên một câu trả lời mà mãi cho đến sau này Nó cũng không khỏi phục mình sát đất:
- Anh ơi! Em là người. Em không thể tham gia các cuộc thi của Mít ak
Người đàn ông đang ngồi phía trước Nó kia dường như bị sốc ( chính Nó cũng sốc trước câu trả lời của mình cơ mà) Đôi môi gợi cảm dường như đang cố kìm chế một tiếng cười lớn còn Đôi mắt màu mật ong sáng lấp lánh của hắn dường như đang chiếu những tia nhìn lộ rõ vẻ thích thú về phía Nó và rồi bất chợt từ đôi môi ấy phát ra một câu hỏi chả liên quan:
- Mẹ em và em em vẫn khỏe chứ?
- Dạ? Nó lại một lần nữa đứng hình.
Sặc.. Đúng là kẻ thù mà, từ khi chạm mặt hắn cho đến giờ dây thần kinh phản xạ của Nó đã phải trải qua quá nhiều lần bị đơ vì thông tin quá tải - Dạ.. Khỏe! Cảm ơn anh! – Nó trả lời nhưng cũng hỏi lại một câu rất nhanh - Có chuyện gì không ạk?
- À không! Anh chỉ hỏi thế để có thể an tâm mà nhận quà của em. – Khóe miệng hắn hình như hơi kéo ra một chút.
- Quà của em? Anh nói gì… Em… Em không hiểu. (hic hic hic… Đối phó với người thế này thì thật tình là hại não quá)
Khuôn mặt đẹp trai đóng băng rất nhanh và buông ra một câu khiến Nó suýt chút té nhào ra khỏi ghế:
- Em hứa sẽ mang mít tới cho anh mà. Vậy mít của anh đâu?
Ặc ặc ặc… Bây giờ thì Nó đã hiểu rồi… Thế mà Nó cứ ngỡ là hắn đã quên có ai ngờ hắn còn nhớ tận chân tơ kẽ tóc… Người nguy hiểm thế này… Liệu Nó có thắng nổi hay không trời?? Hu huhu
- Dạ. .. Cái đó để sau đi. Tại hôm nay gặp anh đột ngột quá nên không mang theo ạk. Nó trả lời với cái mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.
Chắc tại thấy Nó bi đát quá nên hắn cũng thôi không chọc ghẹo nữa. Sau một hồi lục đống giấy tờ trên bàn, hắn đẩy về phía Nó cây bút kèm theo tờ giấy chi chít chữ.
- Ok! Vậy giờ em đọc hợp đồng đi. Thấy được thì chúng ta sẽ ký kết.
- Dạ. Nó khẽ đáp rồi cắm mặt vào tờ giấy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không ai nói với ai câu gì chỉ có tiếng kim đồng hồ tíc.. tắc… tíc… tắc.
- Em thấy sao? Hắn hỏi khi nhận thấy Nó đã đọc xong.
- Dạ. Rất được ak
- Vậy chúng ta sẽ ký hợp đồng nhé?
- Dạ.
Lại một khoảng yên tĩnh…
Nhìn bản hợp đồng với hai chữ ký còn chưa ráo mực, Nó cảm thấy rất hạnh phúc và bất giác mỉm cười nhưng khi vừa ngẩng lên, bắt gặp kẻ đối diện thì niềm vui vừa mới lóe lên dường như đã bị dập tắt.
Hic hic hic…Nó biết Con đường trả thù của Nó chắc chắn sẽ chông gai lắm đây. Nhưng mà… Tính Nó vốn bướng bỉnh và ham hố thắng thua.. Cho nên.. Thử thách này… Nó nhất định phải tham gia cho bằng được Và bắt đầu là:
- Cảm ơn anh ! Mít tơ Pi – Nó mỉm cười.
- Mr P? Ý em là gì? – Hắn hỏi lại, giọng nói lộ rõ vẻ bất ngờ.
- Ơ thế anh là con trai mà không gọi mít – tơ (Mr) thì gọi là mít – sít (Miss) ak? Nó giả vờ ngây ngô hỏi.
- Nghe cũng có lý - Hắn hơi nghiêng đầu -Thế còn Pi?
- À! Tại em xem trên phim Mỹ, thấy mọi người hay gọi xếp của mình là Bót (Boss – thủ trưởng) mà anh là ông chủ của em nên em gọi vậy ak.
- Được rồi! Cứ cho là thế đi. Nhưng em phải gọi là Mr Bi chứ. Sao lại nói là Mr Pi?
- Anh thông cảm! Trình độ ngoại ngữ của em hơi kém. Mít tơ Pi ak (Thật ra thì Nó hoàn toàn có thể phát âm chính xác… Nhưng mà .. quan trọng là … từ Pig (Con lợn) trong tiếng anh thì phải đọc là Pi ^=^) He he he – Nó sung sướng âm ỉ.
- Ok! Muốn gọi thế nào tùy em. Ms En ạk.
- Mít En? – Nó đang toe toét cười bỗng đột nhiên ngừng lại cảnh giác cao độ - Tại sao là mít en ak?
- Thì em là con gái lại tên là Linh thì gọi Ms N là đúng rồi. Hắn đáp lại một cách tỉnh bơ.
Dù cho trình độ ngoại ngữ của Nó thuộc “đẳng cấp ngu” cỡ nào đi chăng nữa cũng vẫn biết được rằng chữ L trong tiếng anh phải phát âm thành El chứ không phải là en.
- Thế thì phải là El chứ? Sao lại là En?
- Vì anh là Boss của em nên phát âm sai cũng phải hơn em chứ. Ms En – Khóe môi hắn khẽ kéo ra trong khi đôi mắt nâu nhìn Nó đầy vẻ nham hiểm.
Ặc ặc ặc… Nó biết thừa ý nghĩa của từ En kia ( chắc chắn là Nature chứ còn gì nữa… Hic hic hic… Thật tình là lần đầu tiên trong đời Nó bỗng thấy ghét cái tên của mình quá đi mất.)
Đúng là Các cụ nói cấm có sai bao giờ: “Cao nhân ắt có cao nhân trị” Hic hic hic…
- Dạ! Anh là mít tơ pi anh nói gì chẳng đúng - Nó cố vớt vát – Em xin phép về phòng làm việc tiếp ạ!
- Ok. Chào em. Ms N.
Trời ơi là trời! Đất ơi là đất… Nó cúi mặt bước đi với bao nhiêu ấm ức chất chứa trong lòng. Kiếp trước Nó đã làm gì sai mà phải chịu quả báo thế này? Khẽ nắm chặt bàn tay Nó không ngừng tự nhủ: “TẤT CẢ CHỈ MỚI BẮT ĐẦU THÔI. HÃY ĐỢI ĐẤY”
Chap 7: Nước mắt.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên trong “sự nghiệp kiếm cơm truyền kỳ” của Nó cho nên, Nó tự cho phép mình có quyền ngủ nướng. Nhưng có lẽ là do Ngọc Hoàng nhận thấy gần nửa cuộc đời từ trước tới nay của Nó có vẻ như hơi bình yên quá hay sao mà dạo gần đây cứ không ngừng ném những viên đá từ bé đến to để khuấy đảo không thôi dây thần kinh của Nó
8h30 phút, Nó bị đánh thức bởi tiếng cãi lộn rất chi là ồn ào của hai mẹ con bên nhà hàng xóm:
- Mẹ nói thì phải nghe chứ. Trẻ con biết cái gì mà nói. Ở đâu có cái thói cãi người lớn xoe xóe thế hả? - Tiếng bà mẹ gào lên thể hiện rõ sự uy quyền.
- Con có cãi đâu. Con chỉ nói những điều con cho là đúng thôi chứ .Tại sao mẹ cứ bắt con phải làm theo ý mẹ thế? Suy nghĩ của con khác mẹ mà - Tiếng đứa con kiên nhẫn phân trần.
- Im ngay! Lại còn cảng cổ ra cãi hả? Từ nay đừng hòng mà bước ra khỏi nhà nhá. ĐI VÀO PHÒNG NGAY - Vẫn là giọng giận dữ của bà mẹ.
- VÀO THÌ VÀO - Đứa con hét lên ấm ức và sau đó có tiếng bước chân đi lại rồi tiếng cánh cửa bị đập mạnh tạo nên một tiếng “rầm” rất chi là ầm ĩ.
Không gian lại chìm trong yên lặng. Nó cũng chẳng thể nào ngủ được nữa nên chỉ còn cách là nằm yên trên giường và mắt thì trừng trừng ngó lên lườm cái trần nhà quen thuộc. Trong đầu Nó không ngừng mường tượng ra khung cảnh tạo nên những âm thanh vừa nãy.. Cảnh tượng ấy sao mà thân quen quá đỗi khiến Nó bất giác mỉm cười khi nhận ra hình ảnh của chính mình… Rồi cũng bất chợt chạnh lòng nhớ về Mẹ.
Nó nhớ ngày xưa, Nó cũng thường hay cãi Mẹ ( thật ra thì đến bây giờ vẫn còn cãi) và cũng vì thế mà đã bị tổn thương nhiều. Nó thường lạnh băng chẳng rơi một giọt nước mắt nào khi bị ăn đòn nhưng lại rất hung hăng khi bị ném những lời không hay vào mặt và những lúc đó, Nó thường cay cú như một con thú bị thương sẵn sàng coi thường tất cả (nhưng vẫn là trong mức đạo đức cho phép nhé). Những khi như thế, dường như, chẳng gì có thể ngăn nổi Nó đứng ra xù lông để tự bảo vệ mình.
Có thể các bạn sẽ cho rằng Nó hỗn khi cãi lại người lớn..
Nhưng..
Nó rất ghét câu “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” với Nó đó chỉ là những lời ngụy biện. Nếu thật lòng yêu thương một ai đó thì người ta sẽ nâng niu, trân trọng và tìm mọi cách giúp cho người đó hạnh phúc...