Anh yêu em, 1m45 ạ!
Posted at 25/09/2015
655 Views
“Anh yêu em – một mét bốn lăm ạ!” – Câu chuyện về hành trình tìm kiếm tình yêu của một cô gái với ngoại hình bình thường nhưng có tâm hồn rộng mở và một trái tim tràn đầy yêu thương. Có thể bạn sẽ nhìn thấy chính mình ở đâu đó trong các nhân vật của truyện, một Linh mỏng manh dễ vỡ, một Jackson mạnh mẽ, mãnh liệt khi yêu, một Mr.P trầm tĩnh, điềm đạm… Ba người họ cứ quay vòng trong một đường tròn duyên số, mà ở đó tình yêu thương luôn là động lực duy nhất để họ vượt qua mọi nỗi đau.
Nhiều tình tiết hài hước xen lẫn văn phong nhẹ nhàng của một cô gái luôn ý thức được bản thân mình, “Anh yêu em, một mét bốn lăm ạ!” dễ dàng chạm sâu vào trái tim bạn bằng những tình cảm đơn giản, chân thành nhất!
Anh yêu em, một mét bốn lăm ạ! – Câu chuyện giúp bạn nhận ra những điều đặc biệt của chính tâm hồn bạn.
Để biết rằng…
Bạn đủ mạnh mẽ để đối mặt với cuộc sống mỗi ngày.
Đủ yếu đuối để biết rằng bạn không thể làm được tất cả.
Đủ tình yêu thương cho người cần bạn.
Đủ sáng suốt để biết bạn cần gì.
Đủ ngốc để tin vào những điều kỳ diệu.
Và… Sống đủ để là chính mình! Bạn nhé!
--- Lời tựa ---
Mỗi con người sinh ra trong cuộc đời này đều là những món quà của Thượng Đế dẫu rằng chúng có thể không hoàn hảo nhưng đó lại là những sự không hoàn hảo độc nhất trên thế giới. Tôi sẽ không nói câu khẩu hiệu to tát là: “các bạn phải tự tin vào chính mình” bởi vì nó có vẻ quá giáo điều và hơi nguyên tắc mà tôi thì vốn không ưa gì những cái khung cứng nhắc
Tôi chỉ muốn nói là: “Tôi biết tôi không hoàn hảo nhưng tôi luôn luôn cố gắng đối xử thật tốt và trân trọng chính mình bởi hơn ai hết tôi biết rằng làm sao có thể mong chờ một ai đó thật lòng chấp nhận con người tôi khi mà tôi còn chẳng coi trọng chính bản thân mình?”
Có thể là bạn nghèo, bạn béo hoặc bạn chỉ như cái kẹo khi đứng cạnh người khác và điều đó khiến cho bạn thường bị cười chê, chế nhạo… Bạn thấy buồn, bạn thấy tủi và bạn trở nên hắt hủi bản thân… Tại sao lại tự góp phần hạ thấp mình như thế?
Vấn đề chiều cao, cân nặng, nhan sắc… cũng chỉ là các yếu tố bên ngoài trong khi yêu thương thường xuất phát từ trong chiếc rương trái tim và phải tìm thật lâu nơi tâm hồn mới thấy. Vì vậy bạn cần gì phải áy náy, đắn đo khi mà mình chẳng có số đo như người mẫu?
Đôi khi, bạn nên biết rằng mình chỉ là một hạt cát bình thường chứ không phải là viên trân châu quý báu. Nếu muốn xuất chúng hơn người, bạn cần phải biến mình trở thành một viên trân châu trước đã.
Cô bé Lọ Lem vốn chỉ quẩn quanh nơi xó bếp lem nhem nhưng lại chiếm được trái tim Hoàng tử chẳng phải nhờ cái quyết tâm và lòng dũng cảm hay sao?
Và Napoleon Bonaparte - Vị hoàng đế lừng danh của nước Pháp – Tuy nhỏ bé nhưng lại khiến cả ngàn người phải e sợ kính phục.
Vậy là hạnh phúc và thành công sẽ đến với bất kỳ ai có đủ tự tin để nắm lấy.
Vì thế, tôi luôn nỗ lực hết mình để chứng minh rằng mình xứng đáng và chờ đợi vào một ngày tươi sáng có một người đến bên thì thầm khẽ bên tai: “Anh yêu em một mét bốn lăm ạ!” Mời mọi người cùng đọc anh yêu em một mét bốn lăm ạ.
(Đây là câu truyện dựa trên những tình tiết có thật cộng với một chút tưởng tượng xa vời. Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi. Rất mong nhận được ý kiến đóng góp của mọi người... Thân Chúc những ai đọc truyện này gặp thật nhiều may mắn, thành công, hạnh phúc, và xin hãy tiếp tục ủng hộ mình nha... LOVE ALL)
Chap 1: Oan gia
“Thất nghiệp là một vấn nạn của xã hội” Nó nhớ đã từng nghe nói à không, từng đọc và thậm chí còn từng thuyết trình về cái chủ đề vô cùng to tát này.
Nó vẫn còn nhớ là lúc đó Nó cũng đã tự trang bị cho mình cái tư tưởng chấp nhận điều đó kiểu như “Một phần tất yếu của cuộc sống”.
Nhưng giờ đây, ở cái thì hiện tại này, trong cái thời buổi kinh tế đang ở tình trạng suy thoái vô cùng trầm trọng khiến cho nhà nhà nói chung và Nó nói riêng phải lâm vào cái “Vấn nạn mang tính vĩ mô” kia thì thực tình Nó vẫn không thể thoải mái chấp nhận được. Ngàn lần không, vạn lần không… Không … Không
Nó – Một con bé có niềm đam mê mãnh liệt với thời trang và nghệ thuật múa bút ( tức là có làm thơ, viết văn và vẽ vời những khi tâm hồn tơi bời hoa lá J) – đã từ bỏ cả khát khao nghệ sỹ cháy bỏng như thế mà đâm sầm vào cái khối ngành kinh tế ( Cụ thể là kế toán) vì những “ phán đoán về phương án kiếm cơm” thế nên không thể không oán hờn trước cái thực tại rất chi là tàn nhẫn ấy.
Nó là dân tỉnh lẻ. Cuộc sống của Nó đáng ra cũng sẽ lặng lẽ và bình yên với công việc của một nhân viên quèn tại cái môi trường thân quen nơi Nó từng sinh ra và lớn lên. Nhưng không biết có phải do cá tính không thích cái gì quá bình yên hay do số phận đã định sẵn cuộc sống của Nó phải trải qua nhiều ưu phiền nên đã đẩy Nó lao vào cái vòng xoáy ồn ào nơi phố thị .. Thật tình là Nó vẫn còn quá vô tư để có thể nghĩ tới tương lai.
Và giờ đây, Nó của năm 2012, đang vừa gặm bánh mì vừa nhìn hồ sơ xin việc nằm ngổn ngang trên giường không khỏi thở dài ai oán.
Bỗng chuông điện thoại reo vang, bài “Blue” với giọng hát da diết của Big Bang đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh khiến Nó không khỏi giật mình suýt nghẹn. Cuống quýt vơ vội cốc nước và trợn mắt cố gắng tống miếng bánh mì vô duyên như muốn làm tắt thở, Nó mắt nhắm mắt mở bật nút nghe
- A… A.. A Lô! Hựm (Nó phải cố gắng nuốt tiếp miếng bánh và lấy giọng)
- Ê cu! – Giọng con bạn thân của Nó vang lên sang sảng khiến Nó sém chút vì tức giận quá đà mà ói máu - Đang làm gì đấy? Đã tìm được việc chưa?
- Giời ah! – Nó hét lên - Mày có biết tí nữa là gây ra án mạng không? Không phải tao tự kiêu đâu nhưng mà thật tình là nếu mày có cảm ơn Thượng Đế khi Ông ý cho mày gặp tao một lần thì phải cảm ơn tao đến mười lần vì đã chịu làm bạn mày… Cứ ở bên cạnh mày thế này kiểu gì tao cũng bị mất oan mấy chục năm dương thọ.
- Sax. Làm gì mà ai oán thế cô nương? Tao chỉ muốn hỏi thăm tình hình mày thôi mà! Nó biết con bạn Nó nếu vào lúc khác sẽ khẩu chiến với Nó cho “ra ngô ra khoai” nhưng vì xét đến hoàn cảnh của Nó ở thì hiện tại nên dạo này cũng hay nhường Nó. Cảm giác tội lỗi ùa về làm cho Nó bình tĩnh hơn.
- Ừ thì tình trạng “ Nguyễn y vân” (Vẫn y nguyên) – Nó hài hước nhấn nhá giọng sau đó kết lại bằng một tiếng thở rõ dài…
Đầu dây bên kia chợt lặng im và Nó dường như nghe thấy một hơi thở rất nhẹ nhưng sâu hun hút…
- Số mày làm sao ý! – Con bạn buông lời cảm thán và một phút sau đắn đo, ngập ngừng nói tiếp - Tao thấy công việc nhiều lắm mà sao mày vẫn không tìm được vậy?
- Ừ thì công việc không thiếu nhưng vì ngoại hình tao yếu nên mới đáng lo – Lại thở dài – Mà đời bất công thật! Trong lúc Tao đang phải xẻn xo thì những hot girl chân dài dù óc chỉ bằng quả nho vẫn thản nhiên tiêu tiền như rác. Thử hỏi hồng nhan phận bạc ở đâu? Nó nói một mạch như muốn trút tất cả những dấm dứt đè nén trong lòng…. Rồi…. Sau… đó… Tiếp tục thở miên man….
- Thôi mày! Có phải chỗ nào cũng thế đâu. Cứ bình tĩnh.. Trước sau gì cũng phải đi làm mà.. Con bạn vẫn kiên nhẫn lặp đi lặp lại “Bài ca không quên” để an ủi Nó.
- Ờ! Thôi! Mày làm đi. Tao lại đi nộp hồ sơ đây. Thế nhé! – Nó cúp máy cái rụp mà không đợi con bạn nhắn nhủ thêm điều gì vì Nó biết lại vẫn là những lời khích lệ chung chung… Nó bỗng thấy buồn và tủi thân ghê gớm…
Chuông điện thoại lại reo vang, Nó bắt máy rồi trả lời mà không thèm nhìn người gọi tới:
- Gì nữa cô nương! Tao đã nói là phải đi nộp hồ sơ mà! Giờ đang trong tình trạng không có mảnh vải che thân trên người nè! Mày muốn tao bị cảm lạnh chết hả? Tao đúng là tổn thọ vì mày mất! – Nó xổ một tràng hệt như khẩu súng đã trót lên đạn mà chẳng may bị cướp cò.
- ………… Một khoảng im lặng kéo dài
- A looooo! Mày có đó không? Sao gọi mà chẳng nói gì thế? – Nó hỏi dồn dập nhưng đáp lại chỉ có một sự yên tĩnh trêu ngươi.
- .. A.. LOooo ! Nói gì đi chứ! Không nói là tao cụp máy tiếp nhá! Nó cảm thấy máu mình dường như đã dồn toàn bộ lên não. Đang định tắt máy thì đầu dây bên kia có tiếng trả lời…
- … A lô! – Giọng một người đàn ông ngập ngừng vang lên. Âm thanh vô cùng ấm áp vậy mà Nó thấy dọc sống lưng ớn lạnh…
Nó đứng hình mất 30 giây, miệng há hốc.. Và sau đó vội vã cụp máy không quên ngửa mặt than thầm “ Trời ơi là trời! Đất ơi là Đất!”
Chuông điện thoại lại reo vang, lần này Nó nhìn rất cẩn thận.. Một hàng số lạ nhấp nháy. Nghĩ là số công ty nào đó gọi phỏng vấn, Nó nhấn nút nhận cuộc gọi và cất giọng “mồi” quyến rũ:
- A Lô! Linh nghe!
- … A Lô! - Lại chất giọng trầm ấm vang lên nhưng tâm trạng của Nó chẳng thể bình yên khi nhận ra đó chính là “tên vừa nãy”. Nó kinh hãi, một giọt mồ hôi rơi rất nhanh trên đôi má nóng bừng ... Với một sức mạnh phi thường, Nó khẽ nuốt nước bọt và cố gắng lấy lại bình tĩnh:
- Dạ! A lô! Linh nghe!
- Chào Linh! – Đầu dây bên kia tỏ ra rất thiện chí – Mình có việc muốn trao đổi với Linh. Hi vọng là Bạn đã mặc đủ quần áo ấm để chúng ta có thể nói chuyện. Được chứ? “Phía bên kia đầu dây” có tiếng người cố nén cười khiến Nó chỉ muốn nhảy xổ tới trước mặt mà đấm cho hắn một phát thật đau nhưng vì cái phương châm của Nó là “ Cười trước, tát sau” nên Nó cố nuốt nỗi đau mà trả lời bình thản:
- Dạ! Anh yên tâm! – Nó hít một hơi thật sâu - Được cái da em cũng dày nên trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt thế nào cũng vẫn bảo đảm an toàn sức khỏe! ( Mà thật tình là Nó cũng thấy lớp biểu bì trên mặt Nó dường như đang phát triển với tốc độ ánh sáng). Nuốt khan một cái, Nó nắm chặt tay, cắn răng nói tiếp – Có chuyện gì không ah?
- À! Chẳng là Mình có thấy Linh đăng tin tìm việc trên báo. Mình thấy bạn phù hợp với vị trí mà Công ty mình đang có nhu cầu tuyển dụng. Vậy bạn có muốn đến Công ty mình nộp hồ sơ và phỏng vấn không?
“ Nộp hồ sơ và phỏng vấn” Sáu chữ này xẹt qua trong đầu Nó như nguồn điện cáp quang khiến mắt Nó chợt sáng lóe lên như hai cái đèn cao áp kèm theo cái miệng rộng ngoác tới tận mang tai. Chuyện xấu hổ vừa rồi dường như đã “thuộc về nơi xa lắm” đến mức Nó bỗng thấy “Phía bên kia đầu dây” bỗng dưng cũng trở nên đáng yêu lạ. Nó hí ha hí hửng trả lời ngay lập tức:
- Dạ! Được Ah! Anh cho em địa chỉ để em tới nộp hồ sơ ạh!
- OK! Bạn lấy giấy bút ra đi mình đọc cho!
- Dạ! Anh chờ em chút! OK! Công ty… Rồi!.. Đường… Rồi!... Dạ khoảng hai giờ chiều nay em sẽ mang hồ sơ tới ạh! Cảm ơn anh nha! Nó tỏ ra lịch sự.
- Không có gì! “Phía bên kia đầu dây” nhẹ nhàng nói. Rồi với một thái độ tỉnh bơ “Hắn” tiếp tục “Phun châu, nhả ngọc” để hoàn thành nốt cái kết bất ngờ:
- Sài Gòn mùa này thời tiết đã có chút lạnh rồi thế nên em “Chịu khó” mặc đủ áo quần cho khỏi bệnh nhé! Hẹn gặp em chiều nay. Chào em!
Từng từ từng chữ được “Hắn” nhấn nhá rất chi là ẩn ý khiến Nó thiếu chút nữa là giống như Chu Du trong Tam Quốc Diễn Nghĩa ngày xưa bị Gia Cát Lượng chọc cho tức đến nỗi hộc máu mà chết..
Nhưng tất nhiên đó là cảm nhận của Nó ở thì tương lai sau này chứ lúc đó, ở thì hiện tại, Nó chỉ thẫn thờ rồi buông được đúng một câu theo phản xạ mà xin thề là trước khi gác máy, Nó còn nghe thấy tiếng cười vô cùng sảng khoái của “Hắn”:
- Dạ! Em chào anh ạh! ( “Ối Trời ơi là Trời! Đất ơi là Đất!”)
Và quả tình là sau khi buông điện thoại xuống, những lời “ Châu ngọc” của “Phía bên kia đầu dây” mới từ từ ngấm vào Nó như thuốc trừ sâu khiến Nó nhớ lâu và bắt đầu hạ quyết tâm nuôi “Mối thù truyền kiếp”. Nó nắm tay và nghiến răng kèn kẹt như Cóc gọi trời mưa .. Gì chứ! Dám động đến cái đứa “Thủ đoạn có thừa” như Nó thì “Hắn” nhất định là chết chắc...
Chap 2: Tham vọng nảy sinh.
Hoàn cảnh của Nó bây giờ nếu nói một cách văn hoa thì rằng là Nó đang lâm vào tình trạng bị “ bần cùng hóa” một cách triệt để đến mức đã chính thức trở thành thành viên điển hình của “giai cấp vô sản” , còn nếu nói theo “kiểu dân dã” mà người ta vẫn thường gọi là “ nói toạc móng heo” thì Nó đang ở trong một tình trạng cực kỳ bi đát vừa vô cùng đói khát vừa túng bấn dã man.
“Đói khát” tự bản thân nó đã là hai từ tượng hình hoàn hảo để diễn tả rồi nên sẽ chẳng cần phải kể lể gì thêm. Còn cái gọi là “túng bấn dã man” được biểu hiện rất rõ ràng qua danh sách (Nó thậm chí có thể vanh vách từng cái tên) của những người mà Nó cần phải cám ơn và trả nợ đang không ngừng dài ra la liệt tỷ lệ thuận với từng giờ, từng phút Nó bị cộp cái mác “thất nghiệp” bỏng rát trên trán.
Và còn rất nhiều những cái a,b,c khác kéo theo nữa để Nó có thể dễ dàng nêu ra cả đống lý do cho cái quyết định vẫn đi nộp hồ sơ của mình.
Nhưng, thật lòng mà nói thì tất cả những điều đó vẫn chẳng đủ để Nó gạt bỏ mặc cảm về cái tình huống xấu hổ vừa mới xảy ra mà chính là do cái người mà Nó chẳng biết là ai đấy đã kéo Nó đến với Cái công ty mà bình thường Nó sẽ không bao giờ đến sau khi gặp phải chuyện như thế.
Nó không phải là một đứa thích ôm sĩ diện hão nhưng lại có một lòng tự trọng cao ngất trời vì thế cho nên Nó đã, đang và sẽ đập tơi bời những kẻ nào dám trà đạp lên cái “phạm trù tự tôn” của Nó...