The Soda Pop

Anh yêu em, 1m45 ạ!

Posted at 25/09/2015

904 Views

Đôi mắt Nó dường như đã cộm lên cả chục lớp sau trận đại hồng thủy vừa rồi khiến cho việc tách hai bờ mi ra cũng trở nên khá khó khăn.
Nó cảm thấy cả cái cơ thể mình đang rên lên đau đớn trong lúc gắng gượng ngồi dậy. Nhăn mặt vì mệt mỏi, Nó bất giác bật cười khi nhìn thấy một chiếc chăn đang vắt vẻo trên người .. Bởi vì, Nó biết sự hiện diện của tấm vải ấm ấy là bằng chứng rõ ràng nhất cho một con người thật và.. Tất nhiên là cả.. Một nụ hôn ngọt ngào rất thật chứ hoàn toàn không phải là một giấc mơ mỏng manh vô thực..
Mùi thức ăn thơm lừng bất chợt tỏa ra khắp phòng, xen vào từng tế bào khứu giác và khiến cho cái bao tử của Nó bắt đầu biểu tình dữ dội. Nó bước xuống giường, lảo đảo đi vào phía nhà bếp.
Căn phòng Nó ở trọ chỉ là một gian nhà cấp bốn nhỏ bé thế nên cái được gọi là nhà bếp thật ra chỉ là một cái bệ được lát gạch chạy dài từ tường tới cửa của phòng vệ sinh và phòng tắm, còn giường ngủ của Nó thì được kê sát cạnh bức tường của công trình phụ khép kín ấy. Vì vậy, khi vừa ló đầu ra khỏi bức tường ngăn cách kia, Nó thật sự choáng với cảnh tượng hiện ra vô cùng sống động.
Trước mắt Nó là một người đàn ông cao lớn đang chăm chú làm công việc của một người đầu bếp chính hiệu. Nó lặng người ngắm nhìn mái tóc đen mượt mà, tấm lưng to rộng vững chãi trong lòng bỗng trào lên cảm giác bình yên và được che chở..
Cứ thế, Nó lắng nghe tiếng dao gõ lên mặt thớt nhẹ nhàng, âm thầm quan sát từng hành động thoăn thoắt linh hoạt không thua kém bất cứ bà nội trợ nào của Ngài Tổng giám đốc đáng kính và trái tim Nó lại bắt đầu oánh lô tô trong lồng ngực.
- Anh .. Đang làm gì đấy? – Nó cố gắng che giấu sự xúc động bằng câu hỏi.
- Em tỉnh rồi à? Sao không nằm trên giường mà ra đây làm chi? – Ngài Mr P lập tức quay ra khi nghe thấy tiếng của Nó, đôi mắt nâu khẽ nhìn nửa dịu dàng nửa lo lắng – Có phải tôi hơi mạnh tay khiến em thức giấc không?
- À không, không.. - Nó vội vã xua tay và lắc đầu quầy quậy – Chỉ tại em đã ngủ nhiều rồi nên mới tỉnh… Mà anh đang làm gì thế?
Ngài khẽ mỉm cười dịu dàng và cất tiếng đáp lại những cái chớp mắt giả vờ ngây thơ của Nó khiến cho Nó suýt chút nữa lăn ra đất bất tỉnh vì sốc..
- Chuyện là thế này… Tôi đã làm cho một người có vị trí vô cùng quan trọng đối với tôi phải buồn.Thế nên tôi đang cố gắng xin lỗi người ta bằng tất cả những thành ý mà tôi có.
Nó mở to đôi mắt dài nhìn về người đàn ông phía trước.. Cảm tưởng đầu óc mình là một khối bê tông đông đặc.
Có phải di chứng của cơn sốt vẫn chưa hết không?
Có phải Nó vẫn đang mơ không?
Cái gì mà “người có vị trí vô cùng quan trọng”
Cái gì mà “xin lỗi người ta bằng tất cả những thành ý mà tôi có”
Khi mà Ngài đang loay hoay trong gian bếp nhỏ bé của Nó, hì hục nấu ăn phục vụ và chăm sóc Nó thì.. Người mà Ngài đang đề cập đến kia.. Chẳng phải là.. Là Nó sao?
Có thể nào không?
Có phải Nó đang nghe nhầm không?
Thượng Đế ơi! Tại sao Nó lại thấy hắn - Cái kẻ được gọi là Ác quỷ không có trái tim - đột nhiên trở nên bừng sáng còn hơn cả thiên thần? Và cả đôi mắt nâu đang trìu mến nhìn Nó kia bỗng chốc cũng tỏa ra những sắc màu ấm áp khiến tâm hồn Nó bình yên lạ? Có lẽ Nó đã bị điên nặng lắm rồi .. Có lẽ hết thuốc chữa rồi…
Nó cứ đứng đơ ra đó, nhất thời không biết mình nên làm gì mãi cho đến khi Mr P lên tiếng nói:
- Chắc em cũng đói rồi phải không? Em về giường đi, tôi sẽ mang đồ ăn tới liền. Phải ráng ăn rồi còn uống thuốc nữa cho mau khỏe lại.
Nó giật mình thoát khỏi dòng suy tư, khẽ hít một hơi thật sâu bối rối bật ra câu hỏi:
- Em.. Em không sao. Mà .. Anh.. Anh đang làm món gì thế?
Ngài vẫn chăm chú với công việc của mình, không quay ra nhìn Nó khẽ cất giọng ấm áp dịu dàng pha lẫn vẻ thích thú:
- Em không đoán được hả? Tôi đang muốn đóng vai trò của Mạnh Bà ở Vong Đài dưới Địa Ngục.
Nó tròn xoe mắt ngạc nhiên, bất giác khẽ bật ra thắc mắc.
- Mạnh Bà? Vong Đài? Địa ngục?... Em chẳng hiểu anh nói gì cả..
Ngài vẫn mỉm cười, đưa tay đảo đảo “cái gì đó” trong nồi cơm điện mà căn cứ vào mùi đang lan tỏa trong căn phòng này Nó có thể đoán chắc rằng “cái gì đó” chính là món cháo gà thơm ngon bổ dưỡng.
Nhận định này cũng không cần phải chờ lâu để kiểm chứng vì chỉ khoảng năm phút sau Nó đã thấy Mr P nhẹ nhàng bê trên tay một tô lớn nghi ngút khói. Vừa tiến tới gần Nó Ngài vừa nói:
- Theo tín ngưỡng của người Á Đông, những linh hồn được đi đầu thai trở lại làm người đều phải qua Vong Đài, uống canh Quên Lãng của Mạnh bà để quên hết chuyện kiếp trước. Canh Mạnh Bà có tác dụng khiến người ta quên đi hết thảy…
Ngài đã đứng trước mặt Nó, khoảng cách giữa hai người rất gần khiến Nó có cảm giác mình đang bị đốt cháy bởi ánh mắt nâu rực sáng kia.. Nó khẽ nuốt nước bọt, căng tai nghe Ngài tiếp tục nói:
- Uhm.. Tôi đã hoàn toàn không biết mình đã làm cho em buồn nhiều đến thế.. Và tất nhiên là .. Cũng thừa đủ thông minh hiểu rằng.. Chỉ một lời xin lỗi thôi cũng vẫn là chưa đủ… Vì thế cho nên.. Uhm …
Ngài ngập ngừng đưa tô cháo về phía Nó rồi khẽ nói:
- Vì vậy.. Tôi rất muốn được giống như Mạnh Bà, nấu cho em một bát cháo lãng quên.. Hi vọng rằng sau khi ăn nó xong… Em sẽ có thể quên đi những điều không hay mà tôi đã gây ra.. Tôi thật lòng mong giữa chúng ta chỉ có những ký ức vui vẻ… Được không em?
Đôi mắt nâu nhìn Nó tha thiết và nóng ấm quá khiến Nó cảm thấy cả cơ thể mình bốc cháy, thậm chí Nó còn như nghe được cả tiếng các mạch máu đang cuộn chảy dưới lớp biểu bì da và cả tiếng trái tim đang nhảy múa điên cuồng phía bên trong ngực trái.
Thịch … Thịch… Thịch…
“Bình tĩnh… Bình tĩnh… Nhất định phải bình tĩnh” – Nó tự nhủ trong đầu.
Thịch… Thịch.. Thịch…
“ Đã có gì đâu.. Chỉ là bát cháo thôi.. Chỉ thế thôi… Bình tĩnh”
Nó tự trấn an mình.. Ngài tổng giám đốc này quả thật là oan gia của Nó mà.. Từ khi có ngài xuất hiện, cuộc đời Nó không ngừng biến động và trái tim Nó cũng bắt đầu trở nên bất trị vô cùng .. Tất cả những gì đã qua… Quả thật giống hệt một giấc mơ không thực.
- Uhm… Cảm ơn anh đã có lòng ..– Nó ngập ngừng rồi bỗng nghiêm mặt nói – Nhưng … Thật đáng tiếc làm sao… Anh lại không phải là Mạnh bà!
Ngài Tổng giám đốc dường như khá bất ngờ trước phản ứng của Nó, phút chốc trở nên bối rối, đôi mắt màu mật ong phảng phất nỗi thất vọng xót xa.
- Tôi.. Tôi biết là em đã buồn rất nhiều.. Tôi cũng hiều là những nỗi đau kia không dễ gì xóa được… Nhưng… Nhưng…Em.. Em...