XtGem Forum catalog

Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)

Posted at 25/09/2015

918 Views



_ Chưa biết!

_ Việt Nam có biến! Đại loạn! Đại họa! Hai con quỷ lại cùng hợp tác phá hoại nữa rồi! Chúa ơi! Khổ thân con quá! - Alex đưa mắt nhìn Minh than thở, nói về khoản quậy phá của Red thì không hề thua kém thiếu gia của anh là bao, họ mà lại gặp nhau thì cuộc sống bình yên nơi mà họ đi qua sẽ trở nên tan tác hơn bãi tha ma nữa.

_ Alex thân yêu ơi! Khổ thân anh rồi! - Minh trêu.

_ Phù! May mà nhóc White không có về cùng! - Alex bất giác nói, mồ hôi mẹ mồ hôi con còn tuôn mạnh hơn thác chảy.

_ Vâng, rất may là cái ngày tận cùng của thế giới đó chưa tới ạ! - Minh cười nhạt.

_ Nhẹ nhõm thật!

_ Mọi tin tức của em và cậu ta đều bị phong tỏa rất ngặt. Làm sao anh bắt được thông tin?

_ Anh chỉ tình cờ biết được khi đăng kí học cho em ở trường Supper Star, cậu ấy dùng hồ sơ giả để đăng kí. Nhưng với bộ mặt muôn thuở không thể quên đó thì anh không lầm được. Demon + Dragon + Devil là bộ tam 3D siêu quậy mà. Tập hợp đủ ba người chắc anh phải viết sẵn di chúc và cáo phó mất thôi! - Anh thở dài buồn bã.

Anh ta sợ ba người này còn hơn ông quản gia nghiêm khắc của nhà Stewart nữa!

_ Hì, có phá lắm đâu. Em tu rồi mà! - Minh gãi đầu ngượng.

_ Hu hu, anh không muốn làm bia đỡ đạn cho mấy em nữa đâu!

_ Vâng, chúc anh toàn thây! Xong chưa? - Hiểu Minh khịt mũi, chống cằm ngó anh.

_ Oh, rồi, à nhớ rồi, đi ngay đây!

_ Khổ quá, còn trẻ mà dài hơi thấy sợ! - Minh nằm vật ra giường, ôm gối nhăn nhó nhìn ông vệ sĩ có tâm hồn già hơn tuổi cứ lải nhải suốt.

_ Oh ừ, đúng rồi, anh bị lây căn bệnh lải nhải nói dai này từ “Đại nội tổng quản Steven” - quản gia đáng kính của em đó! - Ứ nước mắt, Alex hậm hực rồi lại lải nhải.

_ Trời ơi, bây giờ anh có đi chưa? Muốn chọc cho em tức chết hả? - Minh chúi đầu vô cái gối, tay đập thùm thụp xuống giường vật vã. Đói chết rồi! Tức chết mất!

Alex tủm tỉm cười rồi bước ra.

Có một ánh mắt lạnh lùng đang dõi theo anh, sự lạnh lẽo không chút hơi ấm của người đó đang tràn ngập căn phòng.

Alex đang cố trấn tỉnh một thiên thần đang sa vào một cuộc chơi không hồi dứt. Nhưng liệu anh có đủ sức để rửa sạch đôi cánh đã nhuốm đầy sự tanh tưởi từ máu của thiên thần này?

Minh thu lại bộ dạng đơn độc, đứng thẳng dậy nhìn hình ảnh mình đang phản chiếu từ tấm gương đối diện, miệng cậu nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo buốt xương như chính thức khai ngòi một cuộc chơi.

_ Chào, đi chơi đủ rồi đây. Hết ba ngày rồi!

[Giữ đúng lời hứa đấy! Kịch bản đã viết xong, đang chờ diễn viên nhận vai. Vai diễn dài đây!'>

_ Ok, cậu có vẻ có nhiều máu nghệ thuật quá đó!

[Không sợ tôi à? Trò chơi này cần rất nhiều diễn viên phụ.'>


_ Quỷ và quỷ sao phải sợ nhau? Chúng ta cùng một loại.

[Được thôi! Này, hay quá ha! Bảo đi thuyết phục nó trở về mà vừa nghe nó nói mấy câu mà đã từ bỏ nhiệm vụ rồi sao?'>

_ Cậu không hiểu đâu! Cứ nhìn cái vẻ bình yên đến phát ghen tỵ của Jonny thì tôi không thể nào buộc cậu ấy trở về được!

[Tội nghiệp cho nó, ai tội nghiệp cho chúng ta? Chúng ta đã phải khốn đốn biết bao nhiêu vì sự mất tích của cậu ấy. Tại sao lại yếu mềm như thế?'>

_ Hơ hơ, sai rồi! Buông tha chưa chắc là một ân huệ.

[Định làm gì thế?'>

_ Cậu ấy đang là người tiếp xúc gần với "hậu duệ của Angel" nhất. Điều đó có lợi cho chúng ta hơn.

[Hừ, để xem sẽ ra sao! Bắt đầu cuộc chơi thôi!'>

_ Nhảm, đã bắt đầu từ lâu rồi!.

[Ừ… Ôi không! Đừng chạy em, hôn cái nào!'>

_ Xem ra tao gọi không đúng lúc?

[Biết thì tốt, biến đi quỷ!'>

_ Ừm, tới phần của tao, trả lại phút giây riêng tư cho mày!

“Tút…tút…tút...”

Âm thanh khô khốc kết thúc một cuộc gọi giữa chiều hè oi bức. Lời triệu tập của sứ giả bóng đêm đã tới, có hai ác quỷ đang điều khiển trò chơi: sự sống và cái chết. Bạn chọn cái nào?

Minh mở cửa tủ quần áo, cậu cần tắm rửa, nghỉ ngơi. Nắng hanh vàng chợt ùa vào xua tan thứ bóng tối trong tủ, rọi chiếu vào từng ngóc ngách một. Trong tủ chỉ toàn một màu đen, quần áo trong tủ của cậu đa phần chỉ là màu đen. Có lẽ màu đen mới hợp với cậu và chỉ nó mới có thể nhắc nhở cậu là ai.

Hôm nay cậu đã không mặc màu đen, có lẽ như vậy mà cậu đã cư xử hơi khác thường. Cậu gần như trở lại cái tính cách nguyên thủy của mình vì bộ trang phục trắng trên người.

Chỉ hôm nay cậu được là cậu.


Minh xua tay tìm một bộ quần áo, mắt lia từng góc tủ rồi dừng lại ở một vật.

Đó là một chiếc hộp giấy màu xám bạc, vuông vức cỡ chừng một cái ghế con nhỏ được đặt trên nắp vali, khuất sau lớp quần áo. Mắt cậu chăm chú nhìn nó. Tay lùa mớ quần áo đặt vào hai bên để lộ rõ chiếc hộp ra.

Tay Minh miết nhẹ lên nắp hộp, cảm giác lành lạnh, trơn bóng của hộp dập vào từng xúc giác trên tay. Nắng xiên qua gáy cậu và chiếu thẳng vào hộp. Chần chừ một lúc, cậu nhẹ nhàng nâng chiếc hộp lên.

Như cảm nhận được chiếc hộp đang di chuyển, đồ vật trong hộp như cũng run nhẹ lên, chúng như có linh hồn. Hai tay cậu nhấc chiếc hộp ra khỏi tủ, đôi mắt dấy lên những suy nghĩ bấn loạn: Mở hay không?

Sau một hồi mãi ngắm nhìn chiếc hộp, cậu di chuyển về phía chiếc giường, tay vẫn khư khư chiếc hộp trong tay.

Chiếc giường ban nãy khuất nắng giờ đã được phủ lên một màu vàng nhẹ nhàng.

Tấm rèm trắng ở cửa dẫn ra lan can ngoài ban công không đủ sức cản những tia nắng rực rỡ kia len lỏi vào phòng.

Đặt chiếc hộp lên giường, Minh cảm nhận được luồng không khí nóng nhiệt đới và cả hơi thở của cậu như đang sưởi ấm chiếc hộp lạnh lẽo kia.

Vuốt nhẹ lên nắp hộp, cậu ngồi hẳn lên giường, ngón tay bẩy nhẹ mở nắp hộp ra. Biểu hiện có chút chần chừ, những ngón tay e dè mở lên rồi đậy lại, sau một hơi thở sâu, cậu cũng quyết định mở nắp ra.

Hơi thở cũ kĩ của thời gian xộc vào mũi, có những tiếng cười khanh khách, tiếng nói vui vẻ, cả những tiếng gào khóc như những cơn ác mộng hàng đêm vây kín lấy Minh.

Mắt cậu lia qua từng món đồ, từng đồ vật là từng câu chuyện đẫm đầy nước mắt. Trong đó có một sợi ren lụa màu xanh dương, một khung hình bị úp ngược, một chiếc vòng tay có chiếc chuông nhỏ, một bảng tên học sinh và ba đồng tròn màu vàng đồng. Đó là tất cả hành trang quan trọng nhất của cậu.

Nó chất chứa sự đau thương tột cùng và những căm phẫn tột độ. Có tiếng cười, tiếng nói và cả máu những người mà cậu yêu thương nhất. Nỗi đau và sự mất mát đang tràn ngập căn phòng. Minh đưa tay nâng sợi ren lụa lên. Đó là một sợi ren màu xanh thiên thanh được móc từ những sợi lụa nhỏ rất cầu kì. Sợi ren dài gần một mét còn vương những sợi tóc đen dài óng ả vào móc đan.

Minh áp sợi ren vào má, ngửi nhẹ mùi hương thoang thoảng của hoa hồng trên nó một cách e dè như sợ hương thơm đó sẽ tan biến.

Phút chốc, sợi ren như biết thở, nó quấn nhẹ nhàng quanh tay Minh như ôm ấp, chở che.

Nắng hanh vàng vào mặt cậu, xuyên qua làn da trắng hồng non mịn không tì vết của cậu. Dường như thấy cả dòng máu đang lưu chảy phập phồng trong mạch ở thái dương của cậu. Minh đưa tay quấn từng vòng ren quanh ngón tay thon dài như muốn sưởi ấm nó, truyền hơi ấm vào sợi ren. Cuối đuôi sợi ren có vài đốm ngả màu, một màu đỏ cam xỉn như được tẩm khô khốc vào nó. Sự khô rám, sần sùi của lớp úa màu đó tạo nên một vệt cứng ngắc. Đó là một vết máu đã khô. Nó gợi lên trong cậu một hình ảnh đau đớn, nguyên nhân của sự mất ngủ hằng đêm của cậu…

Tay cậu cố nắm chặt vào nó như muốn níu giữ sự sống cuối cùng trong nó. Mắt cậu thì cứ đăm đăm như bộ phim tua chậm những thước phim của quá khứ về sợi ren, thứ mà của người phụ nữ cậu yêu thương nhất để lại.

Minh dịu dàng đặt sợi ren xuống giường như cố xua đi một cảm xúc sợ hãi lẫn tang tóc trong đầu.

Tấm dra trắng đơn điệu được điểm xuyến đẹp hơn bởi màu xanh thuần khiết, sợi ren như một sợi tảo biển dịu nhẹ uốn quanh không quy tắc trải dài trên lớp dra.

Minh lại đưa tay vào hộp. Ánh nắng vàng rộm như màu mật phủ quanh chiếc hộp làm cho nó dần dần ấm lên, âm thanh trong phòng giờ thì chỉ còn tiếng ro ro của máy điều hòa, ngoài ra không gian còn lại thì đều tĩnh lặng.

Im bặt.

Cậu lại lấy ra một thứ. Chiếc vòng tay bạch kim chỉ bé bằng bàn tay trẻ con nằm gọn trong bàn tay Minh lại là một kỉ vật của người quá cố, cũng giống như để hình bóng, nỗi nhớ nhung, niềm yêu thương, sự chở che, những kí ức đẹp lẫn niềm vui...Và cả những đau buồn mà họ để lại trong kí ức cậu, tâm hồn cậu khi họ ngự trị một địa vị quan trọng trong lòng cậu mà họ lại ra đi một cách đột ngột không báo trước.

Mà họ lại ra đi là vì cậu, là thế thân cho cậu. Chiếc vòng bị nắng chiếu vào lóe lên những ánh kim chói mắt, trên vòng tay được mắc một chiếc chuông nhỏ màu đen, viền màu vàng thật đáng yêu. Nhìn vào nó ta có thể tưởng tượng ra chủ nhân của nó ắt hẳn là một bé gái vô cùng dễ thương và hết sức tinh nghịch. Minh đưa chiếc vòng lên trước mặt, bàn tay khẽ đung đưa từng nhịp, từng nhịp…

“Leng keng, leng keng, leng keng,…”

Âm thanh trong trẻo vang lên khắp phòng. Âm thanh như xóa tan sự tĩnh mịch đến rợn người, sưởi ấm một tâm hồn đang lạc vào chốn tăm tối không lối thoát. Vuốt nhẹ lên chiếc vòng, miệng Minh khẽ cong lên một chút, rất nhẹ nhàng và vụt qua như một cơn gió. Minh đặt chiếc vòng bên cạnh sợi ren lụa, tay lại lia vào hộp. Trong hộp có một khung hình bị úp xuống, cậu không đủ dũng khí để lật nó lên.

Cậu sợ! Sợ và không muốn đối mặt. Cậu không muốn nhớ tới nó.

Một tấm hình toàn vẹn bốn con người, nhưng giờ chỉ còn cậu. À không, còn một người nhưng mãi mãi mờ nhạt trong mắt cậu và dường như người đó không hề hiện hữu.

Minh hận người đó!

Tay run run cậu sờ vào khung hình và rụt lại nhanh chóng. Tay đưa vào một góc hộp nhấc một bảng tên học sinh: Edward Justin Stewart - tên của người học sinh đó. Cái tên đó hao hao giống với tên cậu. Minh nâng cái bảng tên hình chữ nhật làm bằng vàng hơi cũ nhưng vẫn còn rất sáng có hàng tên Edward Justin Stewart trên tay...