Sinh nhật thứ 25
Posted at 28/09/2015
135 Views
Thì ra không phải tôi đang cô đơn, vẫn còn có người đang nhớ tôi, đang nghĩ về tôi, chỉ có điều họ hơi xa tôi một chút.
***
Lần sinh nhật thứ 25 trong đời, ngồi một mình trong một quán trà quen thuộc bên chiếc bánh sinh nhật do chính mình tự đặt, tôi đã tự cho phép cho mình âu sầu một chút cho đúng nghĩa. Hầu như ai trong chúng ta cũng đều biết nhắc đến sinh nhật là nhắc đến không chỉ bánh kem và nến mà còn cả tiệc tùng, bạn bè hò hét chúc mừng này nọ, nhưng tôi thì sao, hiện tại tôi đang dự một cái sinh nhật mà tôi vừa là chủ nhân của buổi tiệc cũng là khách mời danh dự luôn của buổi tiệc đó. Cũng may cho tôi là sáng nay đã ý thức được hôm nay là một ngày đặc biệt nên đã chủ động đi làm sớm hơn mọi ngày một chút để kịp tạt qua tiệm đặt cho chính mình một cái bánh chứ không thì ngay đến bánh kem với nến cũng sẽ chẳng có rồi.
Những năm trước, tôi không nhớ là bắt đầu từ khi nào từ năm lớp mấy thì tôi và đám bạn quanh làng gồm chục đứa đã học theo phong trào mới ở đâu đó là tự tổ chức sinh nhật cho nhau, quay vòng hết đứa nọ đến đứa kia và cái trò đó được chúng tôi duy trì cho đến khi chúng tôi học hết năm lớp 12, khi không còn đủ điều kiện để tiếp tục được nữa chúng tôi mới chịu từ bỏ nó. Bởi đơn giản là sau năm lớp 12 thì mỗi đứa chúng tôi trôi dạt về một nơi, đứa trong Nam, đứa ngoài Bắc, đứa ở thành phố nọ, đứa ở thành phố kia và để tụ tập tổ chức cho nhau một buổi sinh nhật là điều không thể. Ngày đó, mỗi lần đến sinh nhật đứa nào đấy trong nhóm thì những đứa còn lại mỗi đứa góp vài nghìn, lần nào cũng là con số nhỏ hơn mười nghìn vì ở quê như chúng tôi toàn là học sinh thì làm gì có tiền, mấy nghìn đấy nếu không phải đứa nào khéo léo xin bố mẹ từ trước đó mấy hôm thì cũng là tiền bố mẹ cho để đi đường có thủng săm, hay hỏng nhẹ con chiến mã thì còn có cái mà sửa. Nhưng hầu như mấy đứa chúng tôi không nghĩ xa xôi được như thế, đứa nào cũng quyết định cứ đem ra dùng cho cái việc trọng đại trước đã còn việc hỏng xe, sửa xe thì tính sau, đến đâu hay đến đó. Thế là chỉ với vài chục nghìn trong tay chúng tôi đã mua được một món quà nhỏ như là một cái đồng hồ báo thức hoặc là một cái khung ảnh hoặc là một con lợn đất hay đơn giản là một cái cặp cặp tóc hoa hoét đủ màu đủ kiểu cộng với một ít bánh kẹo, một hai chai nước ngọt... không bánh kem, không nến nhưng chúng tôi cũng đã có một cái sinh nhật linh đình, và bất cứ ai đi qua hay nghe âm thanh thôi thì cũng có thể cảm nhận như chúng tôi đang tổ chức một đại tiệc vậy.
Cả làng bằng tuổi tôi có tất thảy là 10 đứa, nhưng một đứa theo gia đình vào Nam sinh sống nên chúng tôi chỉ còn lại 9 đứa, không được tròn chịa về số lượng nhưng niềm vui của chung tôi thì không khi nào tôi cho là khuyết cả. Mỗi đứa sinh nhật một tháng, có tháng thì có đến hai đứa sinh nhật và mỗi lần như thế là chúng tôi lại gặp khó khăn trong vấn đề thuyết phục phụ huynh để có tiền tổ chức sinh nhật cho bạn. Thật ra cho đến giờ tôi nghĩ, hẳn là các bậc phụ huynh ngày đó cũng ủng hộ cái trò này của chúng tôi thôi, nhưng kiểu gì mỗi lần sinh nhật đến cũng sẽ tặng chúng tôi một bài ca, ngắn thì vài ba câu, dài thì năm bảy câu như là " Gớm, chúng mày cứ vẽ chuyện, ở nhà quê mà cũng bày trò sinh nhật" hay thực tế hơn thì là "Tiền đâu ra mà chúng mày suốt ngày sinh nhật thế". Tuy mắng câu trước nhưng lại thuận câu sau, bởi vì ngay sau đó, tôi không biết bố mẹ của những đứa kia nói thế nào nhưng tôi thấy mẹ tôi thường bảo, "Mấy nghìn thế thì có đủ không, ít thế thì chúng mày mua được gì cho nó". Đấy, phu huynh vẫn là thế đấy, vẫn cứ "càm ràm" nhưng thực chất thì vẫn hết mực thương yêu chúng ta thôi.
Cả đám chúng tôi hầu như ấn tượng với sinh nhật của tôi nhiều, bởi tôi sinh vào tháng 7, hiển nhiên tôi cho nó là đặc biệt bởi tháng này ở quê tôi đang là thời điểm mùa vụ vì thế hầu hết những đứa trong đám tụi tôi, kể cả tôi từ khi biết bày vẽ sinh nhật cho mình cũng là lúc trở thành một phần trong đội ngũ lao động của gia đình rồi. Công việc nhà nông không khi nào là nhàn hạ, phần lớn thời gian đều quần quật ngoài đồng, làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Đi làm về mệt mỏi, chân tay dã dời, ngay đến bản thân tôi cũng chỉ muốn sau khi tắm giặt, ăn uống xong xuôi là leo lên giường ngủ tít đến sáng cho xong, ấy thế mà ngày đó, lũ bạn tôi vẫn hì hụi bàn bạc, tụ tập và tổ chức sinh nhật cho tôi như không có bất cứ một yếu tố nào tác động vào cả. Có lẽ vì điều này mà sinh nhật lần nào với tôi cũng rất ý nghĩa, tôi còn nhớ, có một lần bọn bạn tôi lựa chọn quà cho tôi là một cái đồng hồ báo thức. Mặc dù nhỏ đấy, nhưng tôi đủ hiểu ý nghĩa món quà mà bọn nó tặng tôi là gì, nó vừa đảm bảo phù hợp với lượng tiền mà chúng nó gom lại, vừa mục đích giúp tôi đi dậy đúng giờ và đi học cũng đúng giờ. Nhưng lần đấy, sau khi nhận món quà xong, tôi đã quyết định làm một việc mà tôi cho là có tôi với chúng nó, tôi tháo pincái đồng hồ ra và đem nó cất vào tủ, mẹ tôi chắc cũng hẳn rất ngạc nhiên bởi bà cứ nhìn tôi hì hụi tháo tháo lắp lắp rồi đem cất, nhưng tôi lại không thấy mẹ hỏi gì, tôi cũng không muốn giải thích gì về cái hành động đấy của mình. Nhưng rồi, một hôm đứa bạn tôi đến nhà tôi chơi, nó thấy cái đồng hồ yên vị trong tủ thì lập tức hỏi.
- Sao mày lại cất đồng hồ vào tủ thế? Trân trọng quà tặng của bọn tao đến mức cất đi cho mới à? Haha
- Mày điên à, nghĩ gì mà nói thế.
- Thế thì tại sao?
- Chẳng tại sao cả.
-Chẳng có cái gì là không có lý do cả, mày không nói cho tao biết, mai tao nói cả bọn thu hồi lại cái đồng hồ của mày.
- Đồng hồ chúng mày tặng tao, giờ quyền sở hữu thuộc về tao, tao làm gì kệ tao chứ.
Nhưng mẹ tôi hình như không muốn bao che cho hành động đó của con gái bà, mặc dù tôi chưa từng nói với mẹ lý do tôi cho cái đồng hồ vào tủ là gì, nhưng không hiểu sao mẹ lại biết.
- Nó tháo pin ra cất vào tủ để khỏi phải nghe cái đồng hồ nó tích tắc suốt đêm đấy mà.
- Mẹ mày nói thật đấy à?
- Chứ sao nữa, cả đêm cứ tích tắc mãi, ngủ mất cả ngon
- Mày ngủ như chết thế mà cũng còn nghe thấy tiếng đồng hồ kêu cơ à, lại còn ngon với cả không ngon.
- Mày ngủ với tao khi nào mà nói tao ngủ say như chết hả?
- Tao không ngủ với mày bao giờ nhưng tao còn không hiểu mày à.
Tôi đuối lý trước câu nói của con nhỏ bạn, công nhận là tôi ngủ tốt thật, nhưng thi thoảng đang đêm, không hiểu là buổi tối tôi chót ăn mặn hơn hay bộ phận nào trong cơ thể còn hoạt động không mà tôi thường phải tỉnh dậy lúc đêm để uống nước thế và mỗi lần như thế, để ngủ lại là rất khó khăn, lúc đấy lần nào tôi cũng nhớ ra câu "Thức khuya mới biết đêm dài". Quả thực, khi một mình vật lộn trong bong tối, tôi cảm thấy thời gian nó dài ra bao nhiêu ấy, nếu lúc tôi ngủ mà nó cũng lê thê thế thì có phải là tôi đã ngủ được nhiều lắm không. Đấy là còn chưa kể, lắm hôm nằm một mình trong buồng, không ngủ lại được vì tiếng tích tắc của cái đồng hồ, tôi thường nghe thấy tiếng thở dài của mẹ. Ngày đó tôi còn bé, tôi chẳng hiểu cái thở dài của mẹ là vì lý do gì, tôi nghĩ "chẳng nhẽ lúc mình ngủ mình cũng thở dài thế à?". Tò mò lắm nhưng tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu để giải tỏa thắc mắc của chính mình thế là tôi bỏ mặc nó để tiếng tíc tắc của đồng hồ lãng quên. Cho đến sau này, lớn hơn một chút tức là khi tôi học xong ra trường đi làm thì tôi cũng mới hiểu phần nào cái thở dài lúc đêm khuya của mẹ ngày đó. Cuộc sống lúc nào cũng vận động, trái đất ngày nào cũng quay, con người ta có lẽ ngay cả thở dài cũng tranh thủ lúc đêm khuya vì ban ngày không có thời gian để bạn thở dài và than phiền về cuộc sống, chỉ có cách duy nhất là cố sống sao cho thật tốt, thật tròn vai... Sau nhiều lần mất ngủ tôi quyết định bảo vệ sức khỏe của chính mình trước tiên, nếu chúng bạn biết và có mắng vì đạp đổ tâm ý của chúng nó thì tôi cũng kệ.
Ngày còn bé, chỉ cần là cái bạn thích thì bố mẹ, dù bằng cách này hay cách khác cũng đều cố dành nó cho bạn, trẻ con hầu như không đòi được thì chọn cách khóc lóc để đòi bằng được. Trước hai hàng nước mắt một ngắn một dài của con trẻ, thì hầu như không bố mẹ nào là không đầu hàng cả. Tôi nghĩ, nếu khi lớn lên, chỉ cần khóc mà có thể đòi được cái mình muốn thì ngay tại lúc này đây, tôi sẽ lập tức khóc với bố mẹ tôi để đòi bằng được buổi sinh nhật như ngày trước...nhưng mọi thứ chỉ là nếu...Và khi chúng ta trở thành người lớn, muốn có được cái mình muốn thì bắt buộc phải nỗ lực, dùng đầu óc để có được chứ không còn là khóc một trận là xong.
Đấy là những chuyện xưa xửa rồi, giờ ngồi nghĩ lại bỗng bất giác bật cười, ngày xưa ngây ngô là thế, thật vô tư, thoải mái, chẳng cần quan tâm cuộc sống đang bộn bề ra sao, đang gắt gỏng thế nào. Giờ đây, lớn hơn đến lúc phải nghĩ nhiều hơn tôi mới thấy, thì ra ai cũng được ông trời ban cho một khoảng thời gian thật vô tư, thật hồn nhiên, vô lo vô nghĩ. Đây có lẽ là lý do mà bây giờ ở đâu tôi cũng thấy có người mong được có một vé trở về tuổi thơ, được về cái thời trẻ con ngày nào, có lẽ ngay cả ông Nguyễn Nhật Ánh cũng thế, nhưng ông hiểu điều đó là không thể nên lựa chọn cất nó vào kho hồi ức tốt đẹp để khi nào cần thì mua một vé về thăm lại những hồi ức đấy.
Từ ngày đặt chân đến thành phố này, tôi đã luôn cố gắng tự tạo dựng cho mình thật nhiều mối quan hệ để có thể làm vui bản thân những ngày xa nhà...Những năm tháng đại học tôi học tại một thành phố khác, đến khi đi làm lại lựa chọn một thành phố khác, vì thế mọi mối quan hệ có được từ khi còn đi học thì ít được dùng đến, bởi đơn giản là ta không biết khi nào mình cần có một người bạn hữu hình ngay trước mắt để an ủi ta lúc tâm hồn ta ướt nhoẹt, và khi giông bão nổi lên thì khoảng cách về địa lý làm ta không thể mang ngay đứa bạn thân đến bên cạnh mình được thế là ta bị ướt sũng trong nỗi cô đơn của chính mình. Thực ra ở đây tôi không hẳn là không có đến một người bạn để ngồi sinh nhật cùng mình, nhưng không hiểu sao tôi lại lựa chọn sự lủi thủi này để rồi tự cho phép mình âu sầu trong chính ngày sinh nhật của mình. Có lẽ những mối quan hệ đó nó chưa đủ, kiểu như là chưa đủ độ C để làm sôi một ấm nước vậy.
Đang lan man trong mớ suy nghĩ của chính mình, điện thoại tít tít: "Chúc mừng sinh nhật! Tao vừa chuyển phát nhanh cho mày một túi hạnh phúc và một túi niềm vui rồi đấy, nhưng giờ này chắc bưu điện họ nghỉ rồi, nên có thể ngày mai nó mới đến chỗ mày được. Hôm nay chắc tự mày làm mày vui được nên từ mai hạnh phúc với niềm vui đến với mày là vừa khéo mày nhỉ". Tôi bất giác cười, có lẽ tin nhắn từ nhỏ bạn thân vừa nãy đã làm tôi vui trở lại. Thì ra không phải tôi đang cô đơn, vẫn còn có người đang nhớ tôi, đang nghĩ về tôi, chỉ có điều họ hơi xa tôi một chút. Hạnh phúc hay niềm vui thật ra cũng đơn giản thôi, nó đến từ những điều rất đơn giản như chính bản thân nó, chẳng qua là bạn có nắm lấy nó hay không, vui hay không vui là phụ thuộc vào cách bạn nghĩ, hạnh phúc hay không hạnh phúc phụ thuộc vào cách bạn lựa chọn sống. Cũng như tôi bây giờ, hoặc là cho phép mình tiếp tục âu sầu, thương xót cho số phận bản thân, hoặc là đưa tay ra bắt lấy hạnh phúc ngay trước mắt. Ngay đến bạn tôi cũng còn nghĩ là tôi tự làm cho bản thân mình vui và hạnh phúc được thì chẳng có lý do gì để tôi không tin vào điều đó. Happy birthday to me!
Cua bể
....