80s toys - Atari. I still have

Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)

Posted at 25/09/2015

927 Views

.mỳ gói và...trứng các kiểu chiên, luộc, kho... Con gái của mẹ giỏi ghê vậy đó! Không bằng một góc của Vĩ An nữa! - Mẹ tôi vừa hí hoái pha thứ bột vàng nghệ để đổ bánh xèo, vừa tranh thủ chọc ghẹo tôi.

Tôi giúp mẹ bưng rổ tép đã sơ chế sạch cùng với những thớ thịt thái mỏng để gần bếp để đổ bánh, giận dỗi la oái:

_Mẹ ơi! Sao mẹ vạch áo cho người ta xem lưng thế? Mà sao con không bằng Vĩ An? Hơn nữa là đằng khác! Vĩ An rửa chén mới mẻ một góc thôi, con rửa một cái là mẹ có cơ hội mua theo vài kiểu chén mới để xài dần mà mẹ còn trách cứ gì.

_Trời ơi! - Cả mẹ và An đều muốn té bật ngửa vì nghe tôi nói.

_Bà hơn tui ở cái khoản phá của chứ hơn cái điểm nào? - An giơ giơ bó xà lách lên phản biện.

_Hãnh diện ghê hén con. - Mẹ tôi cũng lắc đầu cười trừ.

Tôi cũng bụm miệng cười rồi tí tởn:

_An này, bỏ đó tui làm cho. Ông lên yahoo của tôi thay cái password mới với thay luôn cái avatar dùm tui nha!

_Ặc, em lạy chị! Đưa chị nhặt một hồi không còn cái lá để ăn thì khốn! - Cậu ta lạy giơ cái bó húng quế lên sá sá lạy tôi.

_Sợ nó nhặt làm sao mà sâu ở lại, rau đi nhé thì nguy. Thôi An, vì yêu thương cái đường ruột vô tội của tất cả chúng ta thì con làm ơn nhặt nốt cái mớ rau này rồi hẵn đi. Đưa cái con nhỏ này nhặt bác sợ bị ngộ độc thực phẩm lắm! - Mẹ tôi lại hùa theo tên An mà ức hiếp tôi.
_Sao mà mẹ sỉ vả con hoài vậy? - Tôi dậm chân tức.

_Dạ, gần xong rồi bác à! - An đáp rồi quay qua tôi. - Đợi tý đi bà nội! - Hừ, vừa xưng tôi là "chị" giờ lại nhảy tới "bà nội", công nhận tôi thăng chức nhanh thật nha!

_Mẹ ơi, bún riêu xong chưa mẹ? - Tôi te tởn đứng gần nồi nước lèo đang sôi ùng ục màu đỏ gạch đầy quyến rũ mà ron ren hỏi, mũi hít hà thèm thuồng.

_Rồi, đổ nước vô tô cùng với bún và rau là ăn được ngay. Ham ăn như heo con vậy! - Mẹ nhéo má tôi nựng, đoán trúng phóc ý đồ của tôi.

_Dạ, cái tô này hả mẹ? Bún nè, rau nè, nước lèo nè! Con bỏ vô nha!

Cả hai người, kẻ đang nhặt rau, kẻ đang đổ bánh chỉ biết nhìn tôi rồi lắc đầu bất lực. Tôi nhanh nhảu lấy cái tô lớn làm một tô búng riêu hoành tráng để tự thưởng cho công lao phá hoại bếp núc của mình.

Trong lúc làm tô bún riêu hấp dẫn, tôi chợt nhớ con em của tôi. Mắt nhìn quanh mấy lọ gia vị xung quanh, tôi ranh mãnh cười:

_Mẹ, con Cherry sắp về chưa vậy?

_Rồi, giờ này chắc nó quay xong rồi! Lát nó về ngay bây giờ! - Mẹ thủng thẳng đáp.

Hô hô, tuyệt! Có cơ hội để trả thù rồi! Đầu tôi loé lên tia mắt phức tạp mà tinh quái.

He he, Cherry, chị sẽ chiêu đãi em món bún riêu ngon nhất trần đời luôn. Hô hô, em chờ chị một chút nha!

Đây là rau nè, thêm một vắt bún nữa nè, chan nước lèo vào, có da heo nè, khô mực, huyết heo nữa, oa oa hấp dẫn quá! Mùi hạt điều hăng hắc thơm ngậy hoà vào màu nước sóng sánh màu cam vàng tinh tế. À à, hơi nhạt thì phải! Cherry ơi! Để chị "nêm nếm" lại cho vừa miệng em nha! Xem nè!

Thêm ba muỗng muối, bảy muỗng đường, hai muỗng tiêu xay, năm muỗng bột ngọt, bốn muỗng nước mắm, ba muỗng hạt nêm, bốn muỗng bột canh thêm một gói ngũ vị hương nữa. Ôi, "đậm đà" thật luôn!

Cherry của chị, em thích ăn cay phải không? Oh, vậy thì chị sẽ làm em vừa ý.

Hai muỗng ớt bột xay cộng thêm ba trái ớt hiểm xắt nhỏ, nửa chai tương ớt kết hợp cùng gói mù tạt cùng dư của hôm trước ăn sushi, thêm vài lát gừng, một chút tương ớt xí muội, ba muỗng sa tế với thêm hai muỗng muối tôm Tây Ninh nữa, hà hà! Bốc lửa chứ chả chơi! Tôi ngửi thôi mà cũng muốn "ngất ngây" rồi! Dòm đi dòm lại thấy tô bún riêu của tôi chả khác đồ ăn cho heo là bao! (sợ tới heo ăn mà nó còn chê nữa!). Em vinh hạnh lắm mới được ăn một món ăn để đời thế nha Cherry!

Vừa lúc đó, chiếc taxi màu trắng viền xanh đổ xịch trước cổng nhà tôi, hô hô, cô em gái "yêu quý" của tôi về rồi đấy!

Tôi bưng cái tô "bún riêu đậm đà" của mình lại bàn, cười mím chi bí ẩn. An nhặt xong rổ rau, nghe hương "thơm" rù quyến từ tô bún riêu của tôi, hắt hơi sặc sụa:

_Ặc ặc, cái mùi gì mà kinh khủng vậy bà? Món gì mà ớn óc thế? - An nhìn cái tô lỏng bỏng nước sắc cam sềnh sệt mà nói, nhăn nhó nhìn tôi.

_Uầy, không dành cho ông đâu! Yên tâm! Để rổ rau đó tui rửa cho, ông leo lên máy làm dùm tui đi nha! - Tôi nháy mắt bí ẩn cười khì khì với An.

_Phát hiện âm mưu mưu sát người của ma nữ lắm chiêu nhà này, Apple à, Cherry nó ma lanh lắm, con không hại nó được đâu! Tốn nguyên tô bún của mẹ! Uổng quá à! - Mẹ khoanh tay bĩu môi nhìn tôi, ánh nhìn cũng ranh ma chả khác tôi.

_Thì mẹ không nói là được rồi! Giúp con báo thù đi mà mẹ! Nó hại con nhiều lắm rồi! Hự hự! - Tôi làm mặt cún con nài nỉ.

An đưa lại rổ rau cho tôi rồi tiến lại cái máy tính bàn mở máy lên. Mẹ tôi thì nhướng mặt không trả lời, im lặng đồng nghĩa với đồng tình rồi nha mẹ!

_Con về rồi đây! Úi mệt quá! Mẹ yêu, quá trời đồ ăn ngon luôn. Oa, có An đại huynh tới nữa à? Hi hi, hai hot boy cùng tới nhà em chơi, vinh hạnh quá đi! Ơ kìa...chị! Chị yêu của em! Ơ ơ, con đi thay đồ! - Con bé đó vừa về đã tíu ta tít tít, vừa chào hỏi búa xua, thấy mặt tôi thì liền lũi thũi đòi lên gác. Hừ, trốn hả cưng? Sao vậy? Có làm có chịu chứ! Hồi sáng em làm chị te tua thế ấy thì giờ em phải nhận lấy quả báo chứ! Đâu có chuồn dễ dàng thế được.

_Ôi, Cherry, em gái "iu vấu" của chị! Em về đấy rồi ư? Ôi, chị nhớ em làm sao ấy! Baby ơi, em có mệt lắm không? Ngồi xuống, uống miếng nước nè, ăn miếng bánh nè, mệt lắm phải không? Chị bóp vai cho em nha! - Tôi làm bộ niềm nở kéo tuột con em ngồi xuống ghế, ân cần hỏi han, phục vụ nó.

_Hờ hờ, được...được rồi chị! (Hơ hơ, cái quái gì đây? Làm gì mà bà chị mình tử tế quá vậy? Hic, phía sau nụ cười đó là một sự nham hiểm khó lường, hừ hừ, phải đề phòng cho chắc!). - Con em tôi cười đơ đơ đầy cảnh giác.

_Baby, em đói bụng chưa? Đây, đây là tô bún riêu chị định ăn. Thôi, thấy em đói rồi nên chị nhường cho em ăn luôn nè! Ăn đi cưng, bún riêu mẹ làm ngon lắm đó! - Tôi vẫn tỏ ra ngọt ngào nhưng lòng dạ chả khác gì khẩu Phật tâm xà, chứa cả bồ dao găm trong lòng mà tỏ ra chu đáo phục dịch đứa em.

_Trời, cái này là bánh riêu cua hả? À, à, thôi, chị ăn đi! Em chưa đói đâu! (Hơ hơ, cái tô gì mà màu sắc kinh dị thế nhỉ? Hic, tại cái quảng cáo nước hoa tuổi teen vừa rồi mà giờ mũi mình nghẹt cứng chả ngửi được gì rồi! Xui quá! Chắc mùi của cái tô này khủng khiếp lắm đây! Ăn vào có chết hông ta?). - Con bé ngoan cố từ chối thưởng thức món ngon do "Ngự trù (ẻo)" Apple ta đây kì công chế biến.

Em à, đừng thất lễ vậy chứ? Em có biết để tạo ra được tô bún được nêm nếm theo một "tỉ lệ vàng" như thế này là chị phải bỏ ra biết bao nhiêu mồ hôi, công sức, nguyên liệu, gia vị không? Từ chối như vậy không nên đâu nhé nhóc!

_Thôi mà! Ăn đi cưng, dạo này chị thấy em gầy lắm đó! Ăn đi bồi bổ cơ thể, ngon lắm đó nha! - Tôi dụ dỗ, miệng lưỡi vẫn dẻo như plastic.

_Ngon? Thật hả? (Hic, hic! Chết thật rồi! Bà nội này nổi tiếng thù dai, mỏ nhọn ý nhầm nhỏ mọn! Bả mà để yên cho mình à? Trừ khi có Tết Công Gô. Hu hu, ăn xong chắc vào bệnh viện súc ruột quá! Không viết bà ta có bỏ thuốc sổ vào không nữa, như vậy là toi đời nhà ma luôn! Mẹ ơi, cứu con!). - Con nhỏ đó vẫn cười nhưng gượng gạo như mếu, mắt trân trân nhìn tô bún như hấp hối.

_Sao vậy? Bộ em chê bún mẹ nấu không ngon nên không ăn hả? Mẹ ơi, em nó bảo...

_Ế, đừng, đừng. Ăn, ăn là được chứ gì. Đừng có uy hiếp mà! ( Thôi xong! Thúi củ hủ thật rồi! Tan nát đời thật rồi! Bà hay lắm! Dám dùng mẹ uy hiếp tui! Ai lại không biết đụng chạm tới lòng tự ái về tài nấu nướng của mẹ hậu quả sẽ thê lương thế nào! Bà hay lắm! Hừ hừ!). - Nó vội can ngăn, gật đầu lia lịa.

_Vậy mới ngoan chứ! Nè, mum mum đi bé ngoan! - Tôi tỏ ra hài lòng, cười ngọt.

_Ờ, ăn liền mà! Nè, không đi rửa rau hả? Lát không có rau ăn à! - Nó giơ rổ rau xúi tôi đi xuống bồn nước.

_Em ăn đi rồi chị đi rửa! Thấy em ăn là niềm hạnh phúc của chị mà! (Khà khà, quá hạnh phúc nữa là đằng khác).

_Ờ, ăn nè, chị đi đi rồi em ăn mới tự nhiên! (Hu hu, lấy sẵn đôi giấy viết bản cáo phó mất! Mình lập sẵn di chúc luôn quá! Die rồi! Làm sao đây? Ai cứu mình?).

_Ừm, vậy ăn đi nha! - Tôi ngắt mũi nó nựng, ôm rổ rau xuống bếp.

Chạy trời sao khỏi nắng, nó làm sao tẩu tán được cái tô đó, muốn đổ bỏ cũng phải xuống bếp, đi lên nhà trên thì đụng ba.

He he, Cherry, em die chắc rồi. Đúng là một "tragic death" lưu giữ trong sử sách ngàn đời mà! Hô hô!

Tôi đi rửa rau, an tâm hạ đẹp con bé ấy. Đố mà nó thoát khỏi. Ai ngờ...

Nó loay hoay với tô bún, mặt mày bí xị như bánh bao chiều. Từ nhà trước, bỗng Hạ Khánh Di lù lù bước tới.

_HẮT XÌ! HẮT XÌ! HẮT XÌ! - Hắn hắt hơi tù tì mấy cái.

_Anh Di! Anh bị cảm hả? ( Á, có rồi! Di lão đại, cứu tinh của đời em! Anh hãy cứu rỗi lấy em! Ăn dùm em tô bún "ngon lành" này đi anh!). - Cherry hỏi.

_Hông phải! Anh mới từ vườn vô! Ở đó có cây hoa nhài đang trổ hoa. Thơm nứt mũi luôn! Nhưng mà ngửi một hồi không biết sao mà hắt xì luôn! Nghẹt mũi luôn rồi nè! Hắt xì! - Khánh Di trả lời, tay xoa mũi bực dọc. - Ủa? Em đang ăn bún riêu hả? Wow! Màu sắc hấp dẫn quá! - Thông cảm, con gà mờ Hạ Khánh Di hôm nay quên đeo kiếng, đôi mắt một mí lấp loé ánh xanh vui vẻ.

_Ừm, "bún riêu" đó anh! Anh ăn hông? - Con nhỏ kia gật gù bỏ ngõ.

_Của em mà! Thôi, ăn đi! Anh đi lấy cái kính để ở trên nhà trước đã, hồi nãy rửa mặt xong để quên trên phòng khách rồi!

_Thôi mà! Ngồi xuống! Đũa nè, muỗng nè, tô nè! Xực đi anh! Em không cản đâu! - Con bé tinh quái đó bắt đầu diễn trò. Hơ hơ, tính nhờ con khỉ đó chịu giùm hả? Cưng gan nhỉ?

Tôi đứng đằng xa, tai dỏng lên hóng hớt. Nghe quỷ nhỏ đó nói thế định bay lên ngăn cản nhưng tôi sực nhớ lại Di cũng là kẻ thù. Nhất tiễn song điêu, cứ cho con nhỏ đó mời mộc Di đi, ngư ông đắc lợi thôi! Mất mác gì!

_Ăn hả? Của em mà!

_Ăn đi anh! Em ăn no rồi! Tô này đặc biệt cho anh đó! Ăn đi mà! - Nó nịnh nọt mời Di.

_Ờ, vậy anh không khách sáo à nha! - Di tí tởn, đưa đôi đũa lên chuẩn bị ăn. Chia buồn cùng ông nhé Di! Ông muốn chết thay nó thì tui chìu, xử nhanh tiêu gọn mà! Ha ha!

Cherry chống cằm chờ đợi, mắt sáng quắc, hồi hộp nhìn.Tôi đứng đằng bếp cũng hóng hớp mà xem kết quả.

Một, hai, ba,... Thình thịch.....