Ai hiểu được lòng em
Posted at 27/09/2015
481 Views
"Đương nhiên là được." Bạch Thanh Hà cười mở miệng, "Đứa trẻ này đã lớn rồi, không như trước kia hay ra ngoài chơi nữa, suốt ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng."
Giang Thánh Minh lạnh nhạt: "Thật không biết nó giống ai."
Mạc Tu Lăng không để ý ánh mắt dò xét của bọn họ: "Con có thể đi xem cô ấy được không?"
"Đương nhiên có thể."
Mạc Tu Lăng đi vào phòng của Giang Nhân Ly , cô đang nằm ở trên giường. Thời tiết vốn đang nóng mà cô lại trùm chăn. Nghe thấy tiếng động, cô cũng không hề nhíu mày, vẫn cứ nằm bất động.
Mạc Tu Lăng cũng không hiểu sao rõ ràng là cô không hề có chút mảy may động đậy nào, nhưng lại khiến anh cảm thấy cô đã tỉnh.
"Chống đối như vậy có ý nghĩa sao?" Anh nói.
Giang Nhân Ly lúc này quay đầu lại, trong mắt cô có tia phòng bị xen lẫn kinh ngạc, cơ bản là không ngờ anh sẽ đến.
"Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn anh, thực tế anh cũng không biết tại sao lại đến." Giọng điệu của anh ân cần, không có chút nào là đùa cợt, lại làm cho cô tự đáy lòng không thoải mái.
"Cửa phòng em bên phải phía sau, mời quay người đi thẳng quẹo trái, đóng cửa giùm em, cám ơn." Cô nằm xuống, quấn chăn quanh người mình, cô mặc đồ ngủ, cũng không có ý định nói chuyện lâu cùng anh.
Mạc Tu Lăng nhìn cô, có lẽ vì cô chưa rửa mặt, sắc mặt có chút mệt mỏi, tóc rối. Nhưng anh lại thấy cô dễ thương và xinh đẹp. Anh vẫn đứng im: "Anh nhớ là anh không có đắc tội với em?"
Giang Nhân Ly nở nụ cười: "Lẽ nào anh đến đây chỉ là để thăm dò xem anh có đắc tội với em không?"
Mạc Tu Lăng không muốn thấy giọng điệu làm nũng này của cô, cũng không có ý định nhiều lời: "Chẳng lẽ là bởi vì phản đối chuyện hôn nhân này mà chống đối với cả anh?"
Giang Nhân Ly quay đầu.
Mạc Tu Lăng ung dung: "Xem ra em thật sự thích người đàn ông kia."
"Có liên quan gì tới anh?"
"Em nói xem, nếu như anh chấp nhận cuộc hôn này, liệu có liên quan không?"
"Anh." Giang Nhân Ly trừng mắt, nhưng cũng chỉ có vài giây, cô lập tức khôi phục nụ cười, "Ông chủ nổi tiếng thành phố C này lại nghe theo sự sắp xêp hôn nhận đã định sẵn, thật là có hiếu!"
"Em không cần kích anh."
Giang Nhân Ly trong thâm tâm có chút chán nản, cô sớm nhận ra được anh bây giờ đã khác anh của ngày xưa, Mạc Tu Lăng xưa kia chỉ cần cô trêu chọc lập tức đỏ mặt đã thuộc về quá khứ rồi.
"Thế xin hỏi, Mạc tổng tới đây gặp em để làm gì? Không phải muốn thấy bộ dạng đau khổ này của em chứ?"
Mạc Tu Lăng ngồi ở bên giường: "Em vẫn thông minh như trước đây."
Giang Nhân Ly cảm thấy khó chịu, nhưng không cách nào mở miệng, chỉ lặng lẽ mím môi.
Anh nhìn cô một lúc, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong con ngươi lại hiện ra một tia khinh miệt.
Giang Nhân Ly lúc này mới nghĩ đến, quả thật ba mươi năm phương Tây khác ba mươi năm phương Đông, Mạc Tu Lăng vậy mà cũng đã biến thành bộ dạng hôm nay. Xem ra nước Mỹ kia thật đúng là chỗ nào cũng có hào quang lấp lánh, ai từ đó trở về cũng đều được mạ vàng.
"Anh rất vui, mặc kệ mục đích của chúng ta có giống nhau hay không, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là một." Một lát sau anh lại tiếp tục, "Ví dụ như, anh cũng chán ghét hôn nhân như vậy."
(thật không??? Haizzz)
Giang Nhân Ly lúc này mới nhìn anh: "Anh có ý gì?"
"Giang Nhân Ly, em đã yêu hắn ta, vậy thì cùng hắn đi thôi."
Mạc Tu Lăng lấy ra một sợi dây thừng, cố định phía trên cửa sổ. Giang Nhân Ly bỗng nhiên hiểu điều anh muốn nói, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức vẫn tìm được bộ quần áo chạy vào toilet thay đồ, sau đó tùy ý cầm vài thứ cho vào trong túi xách.
Khi anh đem cô đặt ở phía trên cửa số, thân thể của cô chậm rãi hướng xuống phía dưới , cô mạnh mẽ nhìn về phía anh: "Em sẽ không cám ơn anh."
Mạc Tu Lăng nở nụ cười, "Anh cũng không cần em cám ơn."
♥.•°*"˜˜"*°•.♥
Mạc Tu Lăng đi ra ngoài, xuống dưới lầu trông thấy Bạch Thanh Hà, anh hời hợt mở miệng, "Vừa rồi con nói chuyện với Nhân Ly, tâm trạng cô ấy cũng không tệ lắm. Hiện tại cô ấy đang ngủ, mọi người đừng quấy rầy cô ấy."
Bạch Thanh Hà gật đầu, không chút hoài nghi.
Chương 18 - Trước ánh bình minh
Một ngày nào đó, trời mưa rất lớn, dường như thành phố C khoảng thời gian này mưa suốt. Sương mù dày đặc một mảnh, nhìn không đoán được giờ giấc...
Giang Nhân Đình đội mưa tới trước cửa biệt thự họ nhà Mạc .
Mạc Chí Hạo không ở nhà, Hoàng Tư Liên tuy rằng vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của Giang Nhân Đình , nhưng vẫn mở rộng cửa để cô vào.
"Tu Lăng chưa về." Hoàng Tư Liên mỉm cười rót cho Giang Nhân Đình một cốc nước. Trong mắt bà, đứa trẻ nhu nhược này mỗi lần đến là chắc chắn tìm Mạc Tu Lăng.
"Không phải con đến tìm anh Tu Lăng." Giang Nhân Đình cúi đầu.
Hoàng Tư Liên có chút ngạc nhiên. Giang Nhân Đình tuy rằng không xinh bằng Giang Nhân Ly , nhưng lại mang theo một vẻ đẹp liễu yếu đào tơ, khiến người khác rất muốn thưởng thức.
"Sao?" Hoàng Tư Liên nhẹ nhàng nâng chén nước lên uống. Trên mặt bàn có để một đĩa nho.
Nhìn đĩa nho này, Giang Nhân Đình không hề ngạc nhiên. Trước đây khi hai chị em bọn họ còn đến học phụ đạo cùng Mạc Tu Lăng, mỗi lần Hoàng Tư Liên trở về, đều quan sát bọn họ rất kỹ, dường như rất quý Giang Nhân Ly. Bà từng hỏi qua Giang Nhân Ly thích những gì, sau đó sai người giúp việc mang hoa quả đến cho bọn họ. Giang Nhân Ly cười nói cô thích nhất ăn nho, hơn nữa còn lấy một quả to nhất trong chùm nho ra, sau đó đưa đến miệng Hoàng Tư Liên. Hoàng Tư Liên tuy không nói ra, nhưng rõ ràng rất hài lòng. Từ đó về sau bà luôn chuẩn bị nho trong nhà.
Thật không ngờ, nhiều năm như vậy rồi mà thói quen này bà vẫn chưa bỏ.
Giang Nhân Đình cảm thấy chua chát, cô mở miệng: "Dì à, con tới tìm dì."
Hoàng Tư Liên còn chưa mở miệng đã hốt hoảng vì Giang Nhân Đình quỳ xuống trước mặt bà, trên mặt cô nước mắt lã chã rơi: "Dì, con biết mọi người đều mong muốn anh Tu Lăng cưới chị hai, mong hai người bọn họ ở cùng nhau. Nhưng anh Tu Lăng căn bản là không muốn lấy chị hai. Gần đây anh ấy rất buồn khổ, chưa từng nở nụ cười, con thấy mà thật sự rất xót xa. Hơn nữa, chị hai con cũng đã hẹn hò với một người khác, tình cảm của hai người rất tốt. Cầu xin dì đừng phá hỏng nhân duyên tốt của anh chị ấy được không? Chị hai con không muốn lấy anh Tu Lăng, chị ấy đã có người yêu. Anh Tu Lăng chắc chắn cũng sẽ không bằng lòng lấy người không yêu mình, anh nhất định không vui. Gần đây anh ấy luôn lấy công việc để làm tê liệt bản thân. Con cầu xin mọi người, tác thành cho chị hai, buông tha anh Tu Lăng!"
Giang Nhân Đình khóc lóc van xin, nhưng con ngươi Hoàng Tư Liên càng ngày càng lạnh: "Chúng nó còn trẻ, không biết cái gì là quan trọng, cái gì là vô ích! Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, sau khi kết hôn nhất định sẽ yêu đối phương."
Giang Nhân Đình ngẩng lên mạnh mẽ lắc đầu: "Không nên ép bọn họ, anh Tu Lăng rất khó chịu." Cô tiếp tục lắc đầu: "Nếu như bác Mạc và dì muốn báo đáp ân huệ của cha con năm xưa, đâu nhất định phải lựa chọn chị hai. Con cũng là con gái Giang gia, con cũng có thể."
Hoàng Tư Liên quan sát cô: "Đừng có tốn công phí sức nữa, cho dù cháu có quỳ ở đây đến chết chúng ta cũng không đồng ý."
Nói xong, Hoàng Tư Liên kiêu hãnh xoay người, cũng không nhìn Giang Nhân Đình thêm một cái. Lên đến cầu thang bà mới mở miệng: "Mời cháu đi ra ngoài, Mạc gia chúng ta không chào đón cháu. Mời đóng cửa lại, cảm ơn."
Giang Nhân Đình chậm rãi đứng lên, nước mắt đầm đìa trên mặt.
Cô từng bước một đi ra ngoài, sau đó dừng lại trước cửa Mạc gia. Thân ảnh yếu ớt của cô chậm rãi quỳ xuống. Mưa xối xả, trong tích tắc quần áo của cô toàn bộ đều ướt sũng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết lên hàng chữ "không oán trách, không hối hận", nước mắt và nước mưa hòa và nhau. Bóng dáng nhỏ nhắn nhưng rất kiên định.
Khóe miệng cô khẽ nở nụ cười: "Anh Tu Lăng, em rất muốn, rất muốn được cùng với anh."
Giang Nhân Đình vô cùng kiên định. Nước mưa khiến tóc cô ướt nhẹp, tóc cô vốn rất yêu, hiện tại tất cả đều dán lên mặt và cổ cô. Nước mưa theo những sợi tóc chảy xuống thân thể, da cô đã trắng nhợt vì lạnh. Nhưng cô vẫn kiên quyết quỳ.
Hoàng Tư Liên từ trên lầu hai nhìn xuống, trong lòng thầm thở dài, những cuối cùng vẫn đi vào trong không muốn để ý.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng phút, Hoàng Tư Liên có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô gái ngoài cửa. Bà muốn cô ta mau chóng rời đi hơn cái gì hết, nhưng cô vẫn kiên trì quỳ ngoài cửa.
Mưa vẫn rơi xuống, dường như muốn xem cô gái này có bao nhiêu đau khổ.
Cả người cô vốn đã ướt đẫm, run lên lẩy bẩy, ngón tay như đã đóng băng. Anh Tu Lăng nói cô phải nỗ lưc, cô cũng muốn một lần vì anh mà nỗ lực đến cùng. Nỗ lực đến khi nào không thể nữa mới thôi.
Từ sáng đến giờ, mưa vẫn không ngừng,Giang Nhân Đình nháy mắt mấy cái, hình như toàn thân đã không còn chút sức lực.
Lúc này, cửa bị mở ra.
Hoàng Tư Liên lạnh lùng nhìn cô, sau đó ném một tập tài liệu lên đầu Giang Nhân Đình: "Nhân Đình, tôi luôn cảm thấy cô không tồi, nhu thuận, nghe lời hiểu chuyện. Nhưng cô phải hiểu rõ, trên thế giới này, cái gọi là công băng xưa nay vốn chỉ dùng để gạt trẻ con. Địa vị con người cũng có nhiều loại, cô và Giang Nhân Ly tuy rằng là chị em, nhưng Nhân Ly mới là con gái đích thống của nhà họ Giang, cô dù sao cũng chỉ là con riêng. Cô muốn kết hôn cùng Mạc Tu Lăng, cô có thể mang đến cho nó cái gì? Tài cán của cô có thể làm gì được cho nó? Cô cứ ngu ngốc quỳ ở đó thì có thể đến được với Mạc Tu Lăng sao? Đừng nói giỡn, cũng đừng si tâm ảo tưởng...