Ai hiểu được lòng em

Posted at 27/09/2015

485 Views

"

Giang Thánh Minh không đành lòng kích động bà. ĐÌnh Đình vốn sinh thiếu tháng, Bạch Thanh Hà vô cùng yêu thương cô, coi cô chính là sinh mạng của mình. Giang Thánh Minh rất cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải vì ông, có thể Đình Đình sẽ không quanh năm ốm yếu như vậy.

Ông cũng yêu quý Giang Nhân Ly, nhưng xem trong máy ghi hình, rõ ràng Giang Nhân Ly vô cùng căm hận Giang Nhân Đình. Ông nhắm mắt, nghĩ đến sự tuyệt tình của đứa con gái lớn Giang Nhân Mạn, sự lạnh lùng của Giang Nhân Ly . Cả hai quả đúng là con gái Uông Tố Thu, đều thâm độc như mẹ.

Giang Thánh Minh đưa Bạch Thanh Hà về đến nhà, Giang Nhân Ly đang ngồi ở sô pha xem TV, có vẻ như xem được cái gì thú vị, cô cười thành tiếng.

Thấy Giang Thánh Minh, cô mỉm cười: "Cha, hai người đã trở về."

Bạch Thanh Hà nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Nhân Ly, cô còn đang sống rất tốt, còn ở nơi này mà cười, còn có thể được gả cho người đàn ông tài giỏi. Mà con gái của bà, đã biến thành tro, vĩnh viễn ngủ tại lăng mộ. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con gái bà phải chịu kết cục thê thảm như vậy.

Bạch Thanh Hà phẫn nộ, mạnh mẽ chạy đến, túm tóc Giang Nhân Ly.

Giang Nhân Ly nhất thời không kịp phản ứng: "Dì muốn làm gì?"

"Làm gì?" Bạch Thanh Hà cười lớn: "Mày hại chết con gái tao, mày còn hỏi tao muốn làm gì. Tao muốn chôn mày cùng Đình Đình." Nói xong, Bạch Thanh Hà liền nắm lấy tóc cô mà giằng xé.

"Dì nói cái gì vậy, con không hại chết Đình Đình."

"Mày nói dối, dối trá." Bạch Thanh Hà ra sức tóm tóc Giang Nhân Ly lôi xuống.

Giang Nhân Ly mặt đã sưng mộng đỏ: "Con không làm, thực sự không làm." Cô nhìn Giang Thánh Minh cầu xin, nhưng vị cứu tinh của cô quay đầu.

Giang Nhân Ly hung hăng đẩy Bạch Thanh Hà ra: "Con không hại chết cô ấy, cô ấy tự sát. Mọi người đều biết, là cô ấy tự sát."

"Không vì mày nó sẽ không tự sát." Bạch Thanh Hà hung hăng tát Giang Nhân Ly một cái.

Giang Nhân Ly lắc đầu, khổ sở nhìn về phía Giang Thánh Minh: "Cha, cha tin con đúng không? Giang Nhân Đình tự sát, con và nó không có vấn đề gì, đúng không? Ba tin con đúng không?"

Cô mạnh mẽ nắm chặt ống quần Giang Thánh Minh: "Cha, cha tin con đúng không?"

Giang Thánh Minh hít mạnh một hơi, gạt tay Giang Nhân Ly ra: "Lần này, con làm vậy thật quá đáng."

Tay Giang Nhân Ly từ từ rơi xuống, trong ánh mắt cô lộ ra một tia thất vọng.

Giang Thánh Minh nhắm mắt, hình như khó khăn lắm mới mở miệng: "Hoá ra nhiều năm như vậy, con vẫn chưa từng coi Nhân Đình là em gái mình. Con coi thường nó, nhục mạ nó, đã vậy con còn đánh nó. Trước mặt con không làm những điều này, nhưng... nhưng sau lưng con lại làm ra những chuyện bỉ ổi như thế. Cha không bao giờ nghĩ lại nuôi dưỡng một đứa con gái tâm địa độc ác như vậy. Con làm cha thất vọng rồi."

"Là bà ta nói đúng không? Bọn họ lừa gạt cha. Con không làm gì hết. Bà ta làm vậy để ly gián tình cảm cha con mình. Cha, cha không được để bà ta lừa." Giang Nhân Ly chỉ vào Bạch Thanh Hà.

"Việc đến nước này con còn không biết hối cải." Giang Thánh Minh tức giận, "Những điều này đều là cha tận mắt nhìn thấy, con cho rằng làm việc hại người sẽ không bị phát giác sao? Tất cả đều được camera quay lại."

Giang Nhân Ly lúc này ngã khuỵu trên mặt đất: "Cha không tin con."

"Chết cũng không hối cải." Giang Thánh Minh xắn tay áo: "Phải dùng gia pháp."

Bạch Thanh Hà vẫn vô cùng tức giận, không hề nguôi ngoai: "Tôi đi lấy." Bà ta mang đến một cây chổi lông gà, hung hăng đánh cô. Mỗi một gậy đều rơi trên người Giang Nhân Ly , bà ta vô cùng vui sướng.

Bạch Thanh Hà rất cố sức, rất cố sức, khiến cho quần áo trên người Giang Nhân Ly gần như rách nát hết cả.

Giang Nhân Ly gắt gao cắn môi, cô trừng mắt nhìn Bạch Thanh Hà, ánh mắt đầy sự cười nhạo: "Tôi hiện tại thoải mái không gì sánh bằng, Giang Nhân Đình đã chết, bà có đánh tôi thế nào thì cũng vẫn là cô ta đã chết."

Bạch Thanh Hà càng ra sức, Giang Nhân Ly gắt gao mím chặt môi, cô không thể, cũng không được tỏ ra yếu đuối: "Bạch Thanh Hà, đáng đời bà phải sống cô độc hết đời này."

Bạch Thanh Hà đánh một gậy vào mặt cô, chổi lông gà gãy. Trên mặt cô xuất hiện một vệt máu. Bạch Thanh Hà còn muốn đánh tiếp, lần này Giang Thánh Minh ngăn cản: "Thôi được rồi."

Bạch Thanh Hà gắt gao nhìn Giang Thánh Minh: "Nó hại chết con gái chúng ta, con gái chúng ta!"

Giang Thánh Minh buông tay Bạch Thanh Hà.

Bạch Thanh Hà chỉ vào Giang Nhân Ly, nhưng ánh mắt nhìn Giang Thánh Minh: "Ông nên hiểu rõ, có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó."

Giang Nhân Ly đột nhiên nhìn về phía Giang Thánh Minh, cô lắc đầu: "Cha, Cha... "

Giang Thánh Minh nhắm mắt lại: "Tôi không có đứa con gái này."

"Cha...cha... "

Giang Thánh Minh không hề mở miệng.

Bạch Thanh Hà chỉ vào cửa: "Cút, cút khỏi nơi này cho tao."

Giang Nhân Ly quỳ gối trước mặt Giang Thánh Minh: "Cha, cha đã nói yêu thương nhất Giang Nhân Ly ? Giờ cha không cần Nhân Ly nữa sao? Cha bỏ con sao?"

Giang Thánh Minh đau lòng, viền mắt ngấn nước.

Bạch Thanh Hà kéo Giang Nhân Ly lại: "Cút cho tao, từ nay về sau đây không phải nhà của mày." Bà ta cười nhạt: "Mày còn muốn sống ở đây, không sợ nửa đêm gặp ác mộng sao? Mày không sợ hồn ma của Đình Đình tìm đến mày đòi mạng sao? Mày gây nên mọi chuyện, mau cút đi cho tao."

Giang Nhân Ly chỉ nhìn Giang Thánh Minh: "Cha không cần Nhân Ly nữa sao?"

Giang Thánh Minh bất động, nhìn Bạch Thanh Hà.

Bạch Thanh Hà mạnh mẽ xoay người.

Giang Nhân Ly kéo áo Giang Thánh Minh: "Cha không cần con nữa sao?"

Giang Thánh Minh gạt tay cô, đi theo Bạch Thanh Hà.

Hai tay Giang Nhân Ly bơ vơ giữa không trung, đột nhiên cô nở nụ cười, cô đứng lên, toàn thân đều đau, đau đến nỗi cô không biết đau ở chỗ nào. Ra đến cửa, cô dừng lại: "Cha. Xin tha lỗi cho con gái."

Giang Thánh Minh không có quay đầu, chỉ là thở dài.

Giang Nhân Ly quỳ gối cửa, toàn thân đau đớn.

Trời vẫn mưa. Cơn mưa này đã kéo dài ba ngày liền, nhưng lần này không có Giang Nhân Đình. Giang Nhân Ly vốn rất ghét trời mưa, giống như trời đang khóc. Nhưng lúc này, cô đột nhiên rất thích.

"Cha, vì sao không tin con?"

"Hoá ra cha vốn không cần Nhân Ly....



Chương 21 - Em tưởng rằng đã yêu



Giang Nhân Ly mộng mị một trận rất dài. Trong mơ, cô một mực quỳ gối dưới trời mưa. Trong lòng cô còn tồn tại một tia hy vọng. Cô cho rằng, cha sẽ không bỏ cô. Nhưng cửa nhà vẫn đóng, vẫn đóng, người đàn ông đã từng khích lệ cô trước kia cũng không có xuất hiện.

Rốt cục, cô hiểu rõ, không ai sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cả tình yêu hay tình thân cũng đều như vậy.

Hoá ra, không có gì có thể chịu đựng được thử thách.

Cô rốt cục không cần kiên trì đau khổ nữa.

Cô cảm thấy nóng ran, toàn thân choáng váng. Như vậy cũng tốt, cứ như vậy chết đi cũng không tồi.

Nhưng bất chợt, xuất hiện một bàn tay ấm áp. Cô nhanh chóng năm lấy, nhanh chóng đáp lại. Cô gắt gao nắm chặt đôi tay kia, không muốn để hy vọng cuối cùng của mình rời đi. Nhưng cuối cùng nó cùng rời cô đi...

XtGem Forum catalog