Ai hiểu được lòng em

Posted at 27/09/2015

480 Views

"

"Vậy thì sao chứ, bọn họ hẹn hò được mấy năm rồi."

"Bọn họ đến phòng khám phụ khoa."

"Có gì khó hiểu đâu! Chuyện xảy ra trước hôn nhân như vậy vốn rất bình thường mà."

Mạc Tu Lăng rút điếu thuốc, lúc này mới miễn cưỡng mở miệng: "Các cậu đang nói ai vậy?"

Bạch Sơ Tuấn thấy Mạc Tu Lăng nhìn mình, liền nói: "Chính là chị gái của thanh mai trúc mã của cậu"

"Chuyện xảy ra khi nào?"

Bạch Sơ Tuấn nói xong còn cảm thán một chút: "Giang Nhân Ly đi ra khỏi phòng phẫu thuật sắc mặt trắng bệch. Có điều mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, cho dù có chuyện gì cũng vẫn rất đẹp."

"Cậu mới đẹp."

"Ai da, tớ chọc giận cậu sao?"

Mạc Tu Lăng nhăn mặt, hút một hơi hết nửa điếu thuốc còn lại.

Ngô Thúc Nguyên cảm thấy có gì không ổn: "Cậu làm sao vậy?"

"Không sao."

Ngô Thúc Nguyên lắc đầu: "Có điều, xem ra chuyện của Giang Nhân Ly và Tả Dật Phi không thành được. Nghe nói nhà họ Tả vẫn không đồng ý, Tả Dật Phi hiện tại vẫn đang đối đầu với người nhà, bọn họ sớm muộn cũng chia tay."

"Vì sao?" Mạc Tu Lăng không thể hiểu được. Theo lý mà nói, gia thế của Giang Nhân Ly chắc hẳn là phải xứng đôi với Tả Dật Phi mới đúng.

Ngô Thúc Nguyên nhún vai: "Ai biết."

Mạc Tu Lăng đã uống không ít rượu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường. Mới ra khỏi nao "Bất Dạ Thành" (* quán bar Thành phố đêm không ngủ), liền nhận được điện thoại của Hoàng Tư Liên : "Mẹ, có chuyện gì ạ?"

"Hôm nay con phải trở về nhà."

Mạc Tu Lăng bất đắc dĩ phải lái xe trở về biệt thự Mạc gia.

Hoàng Tư Liên và Mạc Chí Hạo đều đã ngồi trên sô pha ở phòng khách, hình như có chuyện rất quan trọng, nét mặt hai người bọn họ đều rất nghiêm túc.

"Chuyện gì vậy ạ?" Mạc Tu Lăng đi vào trong, tùy ý ngồi xuống trên ghế, lúc này rượu mới bắt đầu có tác dụng.

Mạc Chí Hạo tức giận: "Con đi uống rượu sao?"

Hoàng Tư Liên vội vàng ngăn cản Mạc Chí Hạo tức giận.

"Uống một chút." Mạc Tu Lăng mặt không biến sắc.

Hoàng Tư Liên quyết định nói thẳng vào vấn đề: "Tu Lăng, con cũng không còn nhỏ nữa."

Mạc Tu Lăng chớp mắt đã hiểu ý tứ đằng sau những lời này: "Cho nên?"

"Cũng nên xác định đi."

Mạc Tu Lăng cười, anh hỏi: "Là tiểu thư nhà ai vậy?"

Hoàng Tư Liên và Mạc Chí Hạo nhìn nhau một chút, thấy Mạc Tu Lăng bình tĩnh như vậy nên có chút bất ngờ: "Con cũng quen biết đấy, chính là Nhân Ly."

Mạc Tu Lăng đứng phắt dậy, cảm giác chếnh choáng say đều tan biến: "Cô ta không được."

"Vì sao?" Hoàng Tư Liên cũng đứng lên: "Mẹ biết trong lòng con từ lâu đã rất thích Giang Nhân Đình. Nhưng chuyện này không thể cho con tùy ý quyết đinh. Nha đầu đó có gì tốt, quanh năm bệnh tật, dù thế nào cũng không thể bước chân vào cửa Mạc gia."

Mạc Tu Lăng cười nhạt: "Con sẽ không cưới Giang Nhân Ly."

"Không phải do con muốn hay không."

"Bất luận như thế nào, con cũng không cưới Giang Nhân Ly."Nói xong, Mạc Tu Lăng liền ra khỏi nhà, rõ ràng ngoài trời không có gió, nhưng toàn thân anh lại lạnh buốt



Chương 17:



Suốt một tháng ròng rã, Mạc Tu Lăng không trở về biệt thự nhà họ Mạc. Anh không còn là anh của thời niên thiếu nữa, không thể luôn hiền lành, rộng lượng. Anh có ý nghĩ của mình, cũng không hề muốn thỏa hiệp. Mà vốn dĩ trong lòng anh cũng chưa từng nghĩ qua chuyện mình sẽ lấy người vợ như thế nào? Cũng không hề tưởng tượng một cuộc hôn nhân hoàn mỹ đến cỡ nào. Mấy năm nay, anh đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng cũng đã mất đi nhiều thứ. Ở nước ngoài sáu năm, anh cũng hẹn hò với vài người bạn gái, thực sự không phải là để giết thời gian, nhưng không ai trong số bọn họ có thể khiến anh nảy sinh ham muốn, cho nên cứ dây dưa mãi như vậy.

Nhưng dù cho chưa từng suy nghĩ về chuyện đó, anh cũng hiểu rõ rằng, người mà anh lựa chọn làm vợ nhất định không phải là Giang Nhân Ly. (why?????????T__T)

Thật ra hiện tại Mạc Tu Lăng đang rất chán nản, mỗi ngày chỉ ở hai nơi, công ty và nhà trọ. Điều này so với thời anh đi học thực sự còn tẻ nhạt hơn, khiến cho anh mỗi lúc một cảm thấy áp lực. Mỗi ngày anh đều phải xử lý tài liệu, công văn, sau đó lại lái xe về nhà trọ, cứ như thế đi đi về về , dường như mãi mãi không có điểm dừng.

Thế nhưng, bất cứ lúc nào chỉ cần Giang Nhân Đình gặp phải chuyện gì gọi điện cho anh, anh liền không do dự mà đi tới chỗ hẹn.

"Vẫn là anh Tu Lăng tốt với Đình Đình nhất, biết rõ Đình Đình thích ăn nhất vịt om." Giang Nhân Đình vui tươi hớn hở trước một bàn thức ăn. (lại cái con điên này >_<)

Mạc Tu Lăng lắc đầu, "Thật hết cách với em, vừa nhìn thấy đồ ăn là có thể nghĩ ngay đến món này."

"không được cười em." Giang Nhân Đình cau mày ra lệnh.

Mạc Tu Lăng lấy đôi đũa đảo vào trong nồi thức ăn đang sôi sùng sục,gắp đùi vịt đặt vào bát của Giang Nhân Đình. Cô khẽ cười, đưa lên miệng ăn. Mạc Tu Lăng còn không kịp nhắc nhở, cô liền xùy nhẹ một tiếng, rõ ràng là bị bỏng.

Mạc Tu Lăng lập tức đưa tới một ly nước ấm.

Giang Nhân Đình uống một chút, sau đó tiếp tục cùng "con vịt" khai chiến.

Mạc Tu Lăng vốn không muốn ăn, nhìn cô ăn như vậy dường như tâm tình anh cũng tốt dần lên, vẻ lo lắng cũng vì thế mà nguôi dần đi.

Giang Nhân Đình không bằng lòng, cô lắc đầu: "Anh mau ăn đi, nhìn anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của em."

Mạc Tu Lăng lúc này mới lại cầm lấy đôi đũa.

Giang Nhân Đình vừa tốt nghiệp đại học, thời gian này đều bận rộn tìm việc làm. Cô là một người rất chăm chỉ, rất nỗ lực. Hiện giờ cô còn chưa từng đi thực tập, nhưng với thân phận của cô, chuyện việc làm rất dễ giải quyết. Cô tìm tới anh, nhất định là có chuyện gì, nhưng nếu cô chưa nói, anh cũng sẽ làm như không biết.

"Đã rất lâu rồi không được ăn bữa cơm như thế này." Giang Nhân Đình tự đáy lòng cảm thấy thỏa mãn.

"Công việc tuy quan trọng, nhưng cũng không thể hành hạ bản thân được."

"Cảm ơn lãnh đạo dạy bảo, em nhất định không phụ sự mong đợi của anh."

Mạc Tu Lăng lắc đầu, tâm tình cũng dường như tốt hơn. Giang Nhân Đình yên lặng ăn trong chốc lát, một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh . Hôm nay anh có chút khác nên cô cảm thấy lạ lẫm, nhưng cô biết rõ, anh vẫn là anh Tu Lăng của cô, "Anh Tu Lăng, anh gần đây tâm tư không tốt sao?"

"Đình Đình vì sao hỏi như vậy?"

"Bởi vì anh Tu Lăng cho dù đang cười, nhưng ẩn chưa bên trong nụ cười ấy lại cất giấu một nỗi cô đơn." Giang Nhân Đình khẽ nói. Cô không muốn anh như vậy, tuyệt đối không muốn.

"Anh nhớ em không phải học tâm lý học mà!"

"Anh lại đánh trống lảng rồi." Giang Nhân Đình không lưu tình mà vạch trần, sau đó trầm tư một chút, "Bởi vì chuyện với chị hai sao? Em đã nghe mẹ nói."

Mạc Tu Lăng mặt không hề biến sắc, nhưng sâu trong đôi mắt hiện lên rõ ràng.

"Anh Tu Lăng, anh phản đối việc hôn sự này, đúng hay không?" Cô dò xét anh: "Thực ra, Chị cũng không muốn, nhưng hiện tại chị đang nhốt mình trong phòng. Nếu như ..." Cô không nói thêm gì nữa, bởi vì Mạc Tu Lăng sắc mặt trầm xuống.

"Ăn no rồi? Anh phải đi tính tiền."

♥.•°*"˜˜"*°•.♥

Mạc Tu Lăng không về công ty sau đó mà lại lái xe đi vòng quanh trong thành phố, không có phương hướng. Suy nghĩ của anh dường như rất xa, rồi lại rất gần. Nhưng nét mặt của anh một mực bình tĩnh, tựa như lúc anh vừa về nước, Giang Nhân Đình có nói: rõ ràng anh ở rất gần như vậy, nhưng lại cảm thấy anh thật xa, thật xa.

Mạc Tu Lăng dừng xe ở bờ sông, sau đó xuống xe. Anh dựa người vào hàng rào bảo vệ, ánh mắt lộ ra một tia thâm túy không muốn ai biết. Bây giờ vẫn còn sớm, nhưng anh vẫn muốn thời gian qua nhanh một chút. Dường như là muốn tự lừa gạt bản thân rằng anh tới đây để thưởng thức cảnh đêm, thế nhưng hiện tại rõ ràng là ban ngày. Anh nhìn về phía xa, không có cái gì, có lẽ có, nhưng trong mắt anh lại chỉ là một cảnh mênh mông. Anh lấy ra một cái bật lửa, anh bật lên vài lần, nhìn thấy lửa rồi lại dập tắt, cứ như vậy nhiều lần. Đã qua hồi lâu, anh mới cầm lấy một điếu thuốc đưa lên trên. Anh nhìn điếu thuốc liên tục toát ra vài tia khói xanh, sau đó ném nó vào trong thùng rác. Anh vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi.

Anh chạy xe rất nhanh, thậm chí vượt mấy lần đèn đỏ, nhưng anh không quan tâm.

Vừa trở về tiểu khu, anh liền đến biệt thự Giang gia. Anh ngồi ở sô pha.

Bạch Thanh Hà lập tức bưng lên cho anh một ly trà, trà Thiết Quan Âm rất thơm.

"Cảm ơn dì."

Giang Thánh Minh ngồi đối diện, nụ cười tự nhiên, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa ý vị sâu xa.

"Nghe nói Nhân Ly bị ốm, cho nên con tới thăm. Không biết có thể hay không ." Trong mắt của anh mang theo ý hỏi...

XtGem Forum catalog