Những con ngựa trong công viên
Posted at 27/09/2015
186 Views
Đúng hơn là chúng tôi phải tiết kiệm. Chính xác. Đó không chỉ là vấn đề đối với những vợ chồng trẻ như chúng tôi, đang chăm sóc đứa con đầu lòng. Rất từ lâu, nó đã trở thành một vấn đề nan giải đối với tất cả những cặp vợ chồng trẻ, đang nuôi con trong cái thành phố này. Năm sau, con gái tôi váo lớp 1. Và đó là vấn đề của chúng tôi.
***
Chiều chủ nhật tuần này, tôi dẫn vợ và con gái của tôi đi chơi công viên trong thành phố. Khi đó, tôi lại tự hỏi mình rằng, đã bao lâu rồi tôi không dẫn họ đi chơi. Câu trả lời duy nhất, để tôi có thể giải thích mà không mang một chút áy náy nào trong người. Đó là do công việc. Chính xác. Cái thứ công việc đáng nguyền rủa kia đã không cho tôi hở một chút thời gian nào để dành cho gia đình mình, vợ tôi và đặc biệt là con gái của tôi.
Ôi, tôi đã yêu đứa con gái của mình đến nhường nào, ngay khi nó chào đời. Tôi đã nghĩ rằng, bất cứ thứ gì khi đó của tôi cũng không sánh bằng nó. Hơn hết, nó là tất cả của tôi. Tôi đã từng nghĩ như thế, cho tới bây giờ tôi vẫn thường nghĩ như thế.
Nhưng sau cùng, cái thứ công việc đáng nguyền rủa kia đã không cho tôi hở một chút thời gian nào để lo nghĩ những thứ khác. Ngay sau khi vợ tôi sinh con gái tôi, cô ấy cũng không đi làm nữa. Trước đó, cô ấy có một công việc khá ổn định và thu nhập cao là đằng khác. Cô ấy là biên tập viên cho một tạp chí chuyên về nấu ăn trong thành phố. Tạp chí đó có thể coi là khá tăm tiếng trong thành phố đấy chứ. Ít ra, người ta luôn đọc và học theo những gì đã chỉ dẫn trong đó. Trước đó, vợ tôi cũng thường mang vài cuốn tạp chí về nhà. Thi thoảng tôi có lật giở ra vài trang xem những bức ảnh chụp những món ăn từ quen thuộc tới xa lạ. Trông chúng thật bắt mắt biết nhường nào. Tôi đã từng nói, vợ tôi có một công việc lý tưởng nhất trần đời này.
Nhưng rồi, ngay sau khi sinh con gái tôi. Theo quy định của tòa soạn thì họ sẽ không chấp nhập một người nghỉ trong một thời gian, quá một tháng. Thế là vợ tôi phải bỏ công việc lý tưởng của mình. Cô ấy có buồn phiền vì điều đó? Cô ấy có cảm thấy hối tiếc khi mình đã mang thai và sinh con. Không. Không. Ít ra, kể từ lúc đó tôi cũng chưa thấy vợ mình phàn nàn về bất cứ một điều gì cả. Cô ấy vẫn vậy. Vẫn tươi cười hôn lên hai má tôi mỗi khi tôi đi làm hay đi làm về. Vẫn niềm nở khoe với tôi về chuyện con gái tôi bắt đầu tập tễnh bước đi, biết gọi một tiếng mẹ, tiếng ba. Rồi cả khi con gái tôi bắt đầu đi học mẫu giáo. Hơn cả, vợ tôi vẫn tỏ ra mình là một người vợ, một mẹ mẫu mực.
Cô ấy cũng không còn nhắc nhiều tới tạp chí nấu ăn mà mình từng làm trong bộ phận biên tập nữa. Thi thoảng, tôi thấy cô ấy, ngó qua vài cuốn tạp chí ở ngoài quầy, lật giở và trang, rồi ra chiều lắc đầu: "Chậc chậc, giờ này mà họ vẫn giữ cái công thức cũ rích này sao". Từ đó, tôi cũng không thấy vợ mình ngó nghiêng qua quầy bán tạp chí nữa. Nhà tôi cũng không xuất hiện thêm bất cứ cuốn tạp chí nào khác nữa.
Đúng hơn là chúng tôi phải tiết kiệm. Chính xác. Đó không chỉ là vấn đề đối với những vợ chồng trẻ như chúng tôi, đang chăm sóc đứa con đầu lòng. Rất từ lâu, nó đã trở thành một vấn đề nan giải đối với tất cả những cặp vợ chồng trẻ, đang nuôi con trong cái thành phố này. Năm sau, con gái tôi váo lớp 1. Và đó là vấn đề của chúng tôi.
Từ ngày vợ tôi không làm việc ở tạp chí nấu ăn nữa. Tôi một mình cáng đáng hết mọi chi tiêu trong nhà. Tất tần tật mọi thứ từ lớn đến nhỏ. Nhưng công việc, mà tôi gọi nó là cái thứ đang nguyền rủa đó khiến tôi chật chội đến cỡ nào. Như thể vòng bụng tôi đã tăng thêm vài xăng-ti-mét và tôi không thể nào mặc cái áo sơ mi bó sát mà mình yêu thích nữa. Tôi làm việc cho một công ty tư vấn và lắp đặt sử dụng điện lạnh. Tất cả những đồ gia dụng từ tủ lạnh gia đình, điều hòa tới các thứ lớn hơn như kho làm mát, kho chứa đông đều thuộc phạm trù giải quyết của công ty tôi. Với tôi, nó chán ngắt và chật chội như thể, tôi không thể nào mặc vừa chiếc áo sơ mi mình yêu thích nữa. Nhưng tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác. Dẫu nó chật chội tới mức nào thì tôi vẫn phải cố nhích từng phân mét vuông cuộc đời của mình vào nó.
Về việc đi công viên của gia đình tôi. Trước khi lấy nhau, tôi và vợ thường xuyên đi công viên. Đó có thể là nơi hẹn hò lý tưởng của chúng tôi. Dẫu nó đơn điệu và thậm chí với một số người thì nó chán ngắt tới nhường nào. Họ có thể chọn những nơi lãng mạn hơn, một tòa nhà cao tầng với bít tết và rượu vang, từ trên đó có thể ngắm nhìn thành phố từ trên cao, với ánh đèn trải dài lung linh như một cánh đồng sao đầy riệu vợi. Nhưng tôi và vợ mình đã chọn công viên là nơi chúng tôi xây đắp những viên gạch đầu tiên cho tình yêu của mình. Những sự ảo diệu ấy, với vợ tôi nó chẳng có nghĩ lý gì: "Ồ! Em yêu anh chứ không phải yêu những ánh đèn đó". Cô ấy đã từng nói thế và tôi hạnh phúc đến nhường nào.
Sau khi lấy nhau, chúng tôi vẫn thường đi công viên vào những ngày cuối tuần. Bất kể là mùa nào trong năm, cứ thấy thích là chúng tôi lại trèo lên một chuyến xe buýt dẫn thẳng tới công viên hoặc chúng tôi có thể đi bộ cùng nhau. Tôi nhớ, khi đó chúng tôi sẽ ngồi trên một cái cầu trượt cỡ lớn. Chúng tôi không hề trượt. Chúng tôi cứ ngồi thế và ngẩng đều lên những vì sao đang trải rộng khắp bầu trời trên đầu mình.
Từ lúc vợ tôi sinh con, cho tới khi con gái tôi sắp vào lớp 1 thì chúng tôi chẳng còn nhắc tới cái công viên đó nữa. Giờ đi tới chắc nó sẽ khác nhiều, rất nhiều. Như thời gian cào xước hay bồi đắp, sửa sang mọi thứ. Rất có thể, khi tới đây vào một ngày con gái tôi sắp sửa vào lớp 1 thì chúng tôi, rất có thể, sẽ không còn nhìn thấy cái cầu trượt mà chúng tôi đã từng yêu thích nữa.
Con gái chúng tôi đã háo hức nhường nào khi tới đây. Khi tôi nói, cả nhà mình sẽ đi công viên vào ngày chủ nhật. Nó đã nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ tôi, rồi hôn chụt lên đôi má tôi. Khi đó, vợ tôi đang bận túi bụi với những thứ trên bếp. Và tôi tin chắc rằng, cô ấy cũng sẽ rất vui.
Nhưng suy đi nghĩ lại thì cũng không hẳn, là lâu rồi không đi công viên. Hay nó như một phần thưởng cho con gái chúng tôi. Không. Không. Đơn giản vì tôi muốn vợ mình vui. Bởi tuần trước, tôi bắt đầu phát hiện ra cô ấy lén uống rượu và hút thuốc lá trong nhà vệ sinh. Khi đó, tôi đã bực mình biết nhường nào. Cô ấy cũng không tranh cãi gì trong chuyện này. Cô ấy nhận mọi lỗi lầm về mình và hứa sẽ không lén hút thuốc và uống rượu nữa. Tôi cũng cảm thấy hối hận biết bao khi đã quát mắng cô ấy. Sau đó, tôi xin lỗi cô. Và chúng tôi không hứa sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa...