Những ván cờ caro
Posted at 27/09/2015
206 Views
vn/images/Phuongvtm/2014.03/nhung-van-co-caro-1.jpg" width="500" height="375" alt="nhung-van-co-caro-1" />
Một hôm, chính xác là sau hai tháng học, Huy trịnh trọng tuyên bố một cách đáng sợ:
- Cậu muốn phục thù phải không? Vậy thì đánh nào. Cậu ra luật đi!
An sung sướng ra mặt. Bấy lâu nay phải "Rửa tay gác kiếm" làm An khó chịu lắm rồi:
- Ừ! 5 con, nằm trên một đường thẳng.
- Còn gì không?
An vuốt vuốt mái tóc (đây là thói quen khi An mất tự tin hay lưỡng lự điều gì đó) rồi buông một câu chắc nịch: "Hết rồi". Ván đấu lần này thu hút khá đông người. Huy trịnh trọng:
- Lady first!
- Cũng biết "lady first" cơ đấy. Tớ tưởng trong đầu cậu không có khái niệm này - An tranh thủ xỉa xói Huy một câu. Có lẽ đó đã thành một thông lệ trong các cuộc nói chuyện của hai đứa.
- Cũng nhờ cậu đào tạo mà ra đó. - Huy cười.
Lòng An rộn lên sung sướng. Câu nói đó có được coi là lời khen không nhỉ? An thì vui lắm. An mím chặt môi cười nhẹ để không biểu lộ ra nụ cười của mình. Nhưng không để cảm giác vui sướng lấn át lý trí được, nhất định phải phục thù mới được. Tự nhủ trong lòng như vậy, An chú tâm vào ván cờ. Thật lạ khi 4 con của cậu ta bị An đánh vào chính giữa, tức là mỗi bên 2 con, mà cậu ta vẫn tiếp tục nối tiếp ra. Âm mưu gì đây? An không thể biết được. Khi con thứ 6 của An được đánh lên mặt giấy, Huy buông bút và thản nhiên nói:
- Cậu lại để tớ thắng rồi!
Cả lớp (có cả An) lại một dịp nhao nhao hỏi:
- Thắng đâu? Chỗ nào mà thắng?
- Thì 5 con đây nè, nằm trên một đường thẳng. - Huy giải thích
An đơ mất 5s, lắp bắp hỏi:
- Nhưng nó cách nhau mà?
- Tớ đã hỏi cậu còn gì không. Cậu bảo không. Mà cậu chỉ bảo là nó phải nằm trên một đường thẳng thôi mà!
Cả lớp có vẻ tán thành với Huy:
- Đúng rồi! Lúc nãy có bảo là phải liền nhau đâu.
- Luật xưa nay là vậy mà, cậu giả ngây giả ngô đấy à? - Mặt An đã bắt đầu đỏ ửng lên.
- Tớ có biết đâu. - Huy nhún vai tỏ vẻ vô can.
Mọi người cười rộ lên. An cảm giác như mọi người đang cười vào mặt người ngu ngốc như An. An hét to lên: HUY !!! Có vẻ như Huy đã đoán trước được phản ứng của An nên đã thoát khỏi đám đông lúc nào rồi. Cậu ta đứng ngoài le lưỡi trêu An. Tức khí, An chạy ra ngoài để dần cho cậu ta một trận. Hồi đầu năm còn bỡ ngỡ nên không làm gì, chứ giờ thì...cậu ta sẽ biết thế nào là lễ độ. Nhưng Huy đã co giò vọt nhanh trong lúc An đang cố sức thoát qua đám đông đang xúm lại xem ván caro sinh tử. Lại để hụt mất cậu ta rồi. An thở dài. Vẻ bề ngoài tỏ ra rất tức tối nhưng thực ra trong lòng lại vui vui khó tả. Nếu cậu ta còn ở đây sẽ bị An dần cho một trận nên thân. Cả đám bạn An nữa, sẽ ra tay giúp đỡ đồng đội thì Huy sẽ bị "xử đẹp", mà An thì không muốn thế.Công nhận là,cũng khó hiểu thật đấy. Đến bản thân An cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như thế nữa là...
***
Phải thú nhận một điều, từ ngày quen biết Huy, An có vẻ học hành tốt hơn nhiều. Các môn học luôn đạt điểm cao. Không như trước kia, luôn hiểu bài mà điểm thì luôn thấp. Cũng phải thôi, nhờ mầy lần bị Huy dắt mũi, An cẩn thận hơn nhiều. Các bài tập luôn được an kiểm tra kĩ lưỡng việc lập luận, giả thiết, điều kiện bài toán. Nhất là môn văn, cô giáo còn khen An làm bài logic, lập luận chặt chẽ, các luận điểm luận cứ đều rất rõ ràng. Những điều An đạt được có lẽ phải cám ơn Huy.
Gặp nhau, hai người cởi mở hơn. Không còn là về những ván caro nữa mà hai người có thể nói về bất cứ vấn đề gì. Như là: Hôm nay giá vàng lại tăng đấy cậu ạ, trường mình mới xây mấy bồn hoa đẹp phết, cô giáo dạy dễ hiểu nhỉ? Mấy con chim hút mật ở cây liễu là chim ruồi phải không cậu?....
An biết, Huy cũng có vẻ thích thích mình. Nhưng để an toàn thì tốt nhất vẫn nên dừng ở mức tình bạn. Tức là, để bước qua ranh giới giữa hai thứ tình cảm thì cần bước qua một đoạn toàn nước là nước. Đích đến là hòn đảo ngay trước mặt. Nhưng hiện giờ chưa ai dám bước xuống nước dể chinh phục hòn đảo nhỏ. An không biết bơi, nên thôi. Còn Huy, chắc là cậu ta sợ nước chăng? Chắc là vậy rồi. An lại tự mỉm cười một mình với sự so sánh hay ho mà mình chợt nghĩ đến.
Sinh nhật Dương, bạn thân nhất của An, hai đứa đến giờ vẫn còn ngồi cùng bàn luôn. Bữa đó, An nhờ Huy chở giùm đến nhà Dương vì trớ trêu thay, xe An bị hư, vẫn còn đang để ở tiệm sửa xe. Huy từ chối, An bất ngờ. Vì trước nay Huy là người rất tốt, cư xử với bạn bè rất tốt. Vậy mà....Một ý nghĩ len vào đầu An: Có chuyện gì vậy nhỉ? Hay là Huy đang đi chọn quà cho Dương. Đúng rồi! Hôm nay là sinh nhật Dương mà. Cậu ấy phải là nhân vật chính chứ. An hài lòng với cách giải thích của mình.
Sau khi đi bộ nửa tiếng, An đã đứng trước của nhà Dương. Bên trong nhà không khí vui vẻ nhưng không mấy ồn ào. Dương chỉ mời bạn bè thân thiết và những người thân quen mà thôi. Mọi người đã ngồi sẵn trên ghế hết rồi mà không thấy Huy đâu. Hỏi mọi người thì ai cũng lắc đầu không biết.Dương và mẹ đang chuẩn bị mấy thứ đồ ngọt trong buồng. An cũng muốn giúp Dương chuẩn bị nhưng Dương không cho. Dương không cho An vào trong nói rằng An là người khách quan trọng nên không cho An nhúng tay vào bất kì chuyện gì. An đành khoanh tay đứng ngoài chứ biết làm sao. Năm nay chắc chắn là sẽ có món chè bà ba, món chè tủ của mẹ Dương. Chơi thân với nhau lâu rồi, được cùng ăn chè do mẹ Dương nấu không biết bao nhiêu lần nhưng đối với An thì đó vẫn là món chè ngon tuyệt hảo.
Một lát sau thì Dương bước ra bưng theo cả một mâm chè. Mẹ Dương thì bưng ra rất nhiều bánh kẹo. Mỗi lần sinh nhật chỉ cần bạn bè tụ tập với nhau, chúc mừng và tặng một vài món quà nho nhỏ. Sau đó cùng ăn bánh kẹo và tán gẫu. Thế đã là một niềm hạnh phúc...