Như là những hạt mưa lạc lối
Posted at 27/09/2015
224 Views
Khách đến đây, phần lớn là quen biết. Những bác trung niên, đóng thùng lịch sự, tóc muối tiêu, đến mua hoa kỷ niệm ngày cưới, hạnh phúc phảng phất sau nếp chân chim hiền lành nơi khóe mắt. Những chàng trai trẻ háo hức với những bông hồng đỏ thắm dành tặng người yêu.
Thật yên bình khi có thể làm việc ở đây. Một không gian khác và cuộc sống khác. Chân thật và gần gũi. Dù cuộc sống có nhọc nhằn đến đâu, khi đến Violet, tôi luôn tìm được cho mình những niềm vui dung dị, khiến trái tim an lành nhiều phần.
Một ngày bầu trời xanh thăm thẳm, anh đến tìm tôi.
Chúng tôi mua hai cốc coffee, ngồi trên một quảng trường lộng gió đầy những người trẻ qua lại nói cười. Nắng thật ấm và gió mát lành.
"Anh đã làm gì những ngày qua?"
"Anh bỏ việc, nằm nhà và suy nghĩ về những gì em nói."
Anh đã nói với tôi rất nhiều, về mọi thứ, thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát. Chính vì sự hèn nhát đó mà người mình yêu nhất chết. Sự ra đi đó dày vò anh mỗi ngày, từng phút, từng giây, chưa bao giờ trái tim thanh thản. Khi anh nhìn thấy người yêu quyết định "come out", sống thật với giới tính của mình và tình yêu của họ, mọi thứ bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.
Dĩ nhiên, anh hoàn toàn lường trước được sự chống đối của gia đình hay những ánh nhìn khinh rẻ của bạn bè và mọi người xung quanh nhưng sự thật bao giờ cũng trần trụi và đau đớn hơn rất nhiều. Anh đã quay lưng, đã trốn chạy, đã bỏ mặc người đã tin tưởng mình hết lòng. Lựa chọn im lặng, làm một thằng con trai ngoan ngoãn trong gia đình, có một cô bạn gái làm lá chắn. Để rồi, sau tất cả, người đó ra đi, mãi mãi...
Tôi khẽ khàng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của người ngồi cạnh bên.
"Nhưng anh đã gặp em, cách em sống, suy nghĩ, như một nhánh cỏ dại làm anh thấy xấu hổ. Anh đã chia tay bạn gái và nói thật nó làm anh thanh thản đôi chút. Anh biết tình cảm em dành cho anh, nhưng..."
Anh quay ngang, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi:
"Anh là gay."
Tôi quàng tay qua ôm vai anh, nở một nụ cười an nhiên nhất trong nhiều tháng qua.
Em nghĩ cho đến bây giờ em vẫn còn yêu anh. Rất nhiều. Nhưng tình yêu ấy trong em lúc này dịu dàng và yên lành đi rất nhiều. Khi anh can đảm nói mọi thứ với em. Ít nhất tình cảm của em dành cho một người là xứng đáng. Em không cần biết ai nói gì, trong mắt người khác thế nào, đối với em, anh mãi là người đàn ông mạnh mẽ nhất.
Một giọt nước nóng hổi bất giác đậu trên vai tôi.
Sài Gòn vẫn như thế. Đi qua những ngày mưa rồi sẽ là nắng vàng rực rỡ và cái chộn rộn của thành phố nhiệt đới quanh năm lèn chặt nóng ẩm. Đi một vòng lớn cũng đến lúc nên dừng lại nghỉ ngơi và hít thở. Nỗi cô đơn, nước mắt, mất mát và tan vỡ... Đến cuối cùng vẫn nên được sẻ chia, dù chỉ với một người. Sống chân thành và mạnh mẽ. Đến bây giờ, tôi nghĩ rằng, không phải chỉ tình yêu mới cần như thế.
Chúng tôi tạm biệt nhau.
Rất lâu sau đó, tôi và anh hầu như không liên lạc gì nhiều. Tôi vẫn sống cuộc sống của mình, tự tìm thấy niềm vui khi biết hài lòng với những thứ nhỏ nhặt mình đang có.
Những ngày cuối cùng của năm, tôi nhận được một bức thư không ghi địa chỉ người gửi.
"Anh đang ở một thành phố xa lạ, bắt đầu lại mọi thứ và đang đợi gia đình dần chấp nhận sự thật. Anh đã tìm được tình yêu của mình và hạnh phúc. Lúc này đây, mọi thứ có lúc cũng không dễ dàng gì, nhưng mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó, khi em ôm anh và nói anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất bằng tất cả hy vọng và chân thành, anh lại mỉm cười và cố gắng vượt qua những khó khăn.
Anh, cho dù không thể yêu em, nhưng trong trái tim mình, em luôn luôn ở đó. Cảm ơn em rất nhiều."
Kèm theo đó là một bức ảnh, là anh với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, tai phải lấp lánh một chiếc khuyên gắn hạt đá nhỏ sáng lấp lánh. Bên cạnh là một chàng trai người nước ngoài với những đường nét đáng mến trên gương mặt. Cả hai đều mỉm cười hạnh phúc, dười ánh nắng lấp lánh và bầu trời xanh thăm thẳm xa xa. Dòng chữ nghiêng nghiêng đơn giản " My love" thân quen ngày nào nhưng được viết bằng màu mực xanh tươi tắn, sáng ánh áng hy vọng.
Tôi mỉm cười, ngước nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống.
Thật ra, mỗi một cuộc tình đi qua, cho dù tiêu tốn bao nhiêu nước mắt, vẫn luôn để lại trong tim ít nhiều ấm áp....
Thùy Vi
....