Nắng mùa đông
Posted at 27/09/2015
211 Views
Ngày mai anh cưới, anh sẽ không hạnh phúc.
Nhưng em nhất định phải hạnh phúc nhé, em gái!
Đau thương cứ để anh nhận hết về mình.
***
Lần đầu tiên đến quán café này, nó thắc mắc tại sao tên quán lại là Mây trong khi đồ đạc bên trong đều làm bằng gỗ: bàn gỗ, ghế gỗ, cốc gỗ, ly cũng gỗ.
- Chắc chị chủ quán tên là Vân. - Anh giải thích.
- Chủ quán là nam giới mà anh. - Nó tỏ vẻ không đồng tình.
- Thì chắc người yêu anh ấy tên là Vân. - Cả hai không hẹn mà cùng cười phá lên.
Nó trộm nhìn gương mặt anh ẩn hiện dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cùng lúc nhấp một ngụm café. Nụ cười trên môi tắt hẳn.
Đắng quá!
Café vốn dĩ muôn đời vẫn đắng hay là do nó quên bỏ thêm đường? Nó không biết, cũng như nó không biết tại sao nó và anh lại vội vã chia tay nhau, càng không hiểu lý do nước mắt lã chã rơi xuống khi nó nhận được tấm thiệp hồng in tên anh. Có lẽ tình cảm không phải là thứ cứ nói hết là hết được, ngay cả khi đã hết thật thì vẫn còn đó những lưu luyến một thời.
Gió rít qua khe cửa nghe như quỷ hờn. Anh trông thấy nó nhăn nhó mà không nhịn được cười, múc mấy thìa đường đổ vào ly của nó.
- Nhiều năm không gặp, em vẫn lơ đãng như thế!
Nó lắc lắc ly café cho đường tan hết. Mùi hương cháy xém quấn quít quanh khứu giác làm tâm hồn nó tê dại. Nó chợt nhận ra sau từng ấy năm xa cách, cảm tình nó dành cho anh vẫn cố chấp lưu lại trong tim, không cách nào xua đuổi. Phải chăng cố quên một người mình từng yêu chẳng khác nào cố nhớ một người mình chưa từng gặp mặt, khó đến thế sao?
Nó rất muốn hỏi anh còn yêu nó không, nhưng nghĩ đến ngày mai anh trở thành chồng người khác rồi, bờ môi mấp mấy lập tức mím chặt, nuốt trọn những phân vân đang gào thét đòi thoát ra ngoài.
- Em mới nhận được thiệp mời của anh. - Nó lạnh nhạt buông ra mấy chữ.
- Ừ! Em sẽ đến chứ? - Anh hỏi.
Nó cúi đầu trầm mặc, chẳng biết nên trả lời thế nào. Đột nhiên nó nghe thấy "cạch" một tiếng. Cửa quán mở ra đón những vị khách mới đến. Ngọn gió đông lạnh ngắt thừa cơ lùa vào, thổi những lá dừa khô lợp trên trần nhà rung rinh xào xạc. Nó cũng rùng mình khe khẽ.
- Hôm nay là giáng sinh anh nhỉ? - Nó lơ đãng xoay xoay ly café trên bàn.
Anh ngập ngừng nhìn nó, gật nhẹ một cái, gương mặt cả hai đóng băng trong giây lát. Thực tại tàn khốc khiến nó chỉ còn cách bám víu vào quá khứ. Ký ức như ngọn lửa hồng làm tan chảy chút băng giá sót lại trong tim. Miệng nó vô duyên vô cớ hé một nụ cười.
***
Năm ấy, Hà Nội đón giáng sinh bằng đợt không khí lạnh tràn về từ phương Bắc. Hơi lạnh thấm vào từng thớ thịt, máu đóng băng trong huyết quản, nhưng nó cảm thấy thật ấm áp khi bàn tay anh đan vào tay nó. Hai người thong dong tản bộ giữa phố xá nhộn nhịp. Biển người đông đúc nuốt chửng hai dáng hình nhỏ bé, nhưng nó nào có bận tâm, đôi mắt nó như bị ai đó quệt keo, nhất nhất dính chặt lên gương mặt anh.
- Mặt anh có nhọ à? - Anh cất giọng hỏi nó.
- Không có nhọ, nhưng mà em thích nhìn anh. - Nó thành thật đáp, đáp xong mới nhận ra hai gò má nóng bừng như bị lửa đốt.
- Tốt nhất là em nhìn kĩ một chút, kẻo sau này sẽ quên anh đấy. - Anh nói giọng nửa đùa nửa thật.
Nghe đến đây, nó liền vênh lên ương bướng như muốn tuyên bố với cả thế giới: "Còn lâu nhé! Còn lâu em mới quên anh", đoạn nó nép sát vào người anh, để mặc ánh đèn LED từ những tấm biển quảng cáo trên cao nhảy múa trên gương mặt. Hạnh phúc lấp đầy lồng ngực khiến nó cảm giác hít thở cũng khó khăn.
Đường phố những ngày này được trang hoàng lộng lẫy, những dải sáng rực rỡ sắc màu tỏa đi bốn phía, bừng sáng đêm đông rét căm. Nó nhìn đâu cũng thấy lung linh lấp lánh, nhìn đến khi mắt hoa lên mới nhẹ nhàng đưa tay khẽ dụi.
Hai người rẽ vào phố Hàng Mã - phố chuyên bán đồ dùng trang trí. Các mặt hàng ăn theo ngày lễ la liệt hiện lên theo từng nhịp chân bước, nào là thiệp giáng sinh, quả cầu tuyết, hộp âm nhạc, trang phục ông già Noel, ngôi sao Noel, và vô số thứ khác mà nó không biết gọi tên là gì. Ngày thường con phố này vốn đã nhộn nhịp, vào dịp giáng sinh càng trở nên đông đúc hơn.
Nó háo hức chẳng khác nào một đứa trẻ được bố mẹ dẫn đi mua quà, chạy tung tăng từ gian hàng này sang gian hàng khác. Sắc đỏ nhuộm không gian, thiêu đốt trái tim rạo rực, kim tuyến óng ánh phủ khắp nơi khiến nó tưởng mình đang lạc giữa một rừng sao.
Nó đang mải ngắm nghía, bỗng nghe một giọng nói trong trẻo truyền vào tai:
- Anh chị ơi, mua chuông đi, chuông đẹp lắm!
Nó quay sang nhìn cô bé bán hàng, cất giọng hỏi:
- Chuông này gọi là gì hả em?.
- Chuông thánh đường ạ, tiếng chuông báo hiệu chúa cứu thế xuống nhân gian. Mua một đôi về nhà treo đi chị!
Cô bé vừa nói vừa lắc lắc hai quả chuông chạm vào nhau, thanh âm "keng keng" vang lên, gieo vào lòng nó niềm thích thú vô bờ. Mắt nó long lanh như hai giọt nước, hai giọt nước từ từ ngước lên nhìn anh dò xét. Anh cũng cúi xuống nhìn sâu vào mắt nó, chỉ thấy phản chiếu trong đó nụ cười rạng rỡ như nắng mai của chính mình:
- Em thích thì cứ mua đi!
Chỉ đợi có thế, nó đưa tay định nhặt một chiếc chuông, nào ngờ bắt gặp một đồ vật khác còn thú vị hơn bội phần:
- Cái que kia là gì em?
Nó vừa hỏi vừa chỉ chỉ vào một thứ mà nó gọi là "cái que". Anh cười hắt ra, làn hơi mỏng manh hóa thành khói trắng, cuốn theo cơn gió se buốt cuối đông.
- Có gì hay mà cười? - Nó lườm anh một cái, mặt xị xuống.
Anh giả bộ không để ý đến phản ứng của nó, từ tốn giải thích:
- Người ta gọi là kẹo gậy. Theo truyền thuyết, để lũ trẻ không làm ồn trong thánh đường, chủ dàn nhạc thánh quyết định đặt làm một loại kẹo cho chúng. Nghe đâu một người Ấn Độ đã làm ra loại kẹo này. Màu trắng trên kẹo biểu thị sự vô tội của chúa Jesu, còn màu đỏ tượng chưng cho máu của chúa đã đổ vì loài người. Nếu em lật ngược cây kẹo lại sẽ thấy chữ J, chữ cái đầu tiên trong tên chúa.
Nó (và cả cô bé bán hàng) chăm chú nhìn anh không chớp mắt, miệng không biết từ lúc nào đã tạo thành hình chữ O. Nó không hề biết để chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày hôm nay, anh đã tìm hiểu tất cả những kiến thức liên quan đến giáng sinh, từ lịch sử ra đời ngày lễ đến ý nghĩa tên gọi các đồ vật. Anh muốn buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa diễn ra thật hoàn hảo.
Thấy nó đứng lặng như người mất hồn, anh đưa bàn tay huơ huơ trước mặt nó:
- Thế rút cuộc em thích kẹo hay chuông?
Nó ngước mắt ngẫm nghĩ một hồi, chỉ thấy sương trắng mịt mờ giăng kín trời Hà Nội.
- Kẹo đi. - Nó quả quyết.
- Tại sao?
- Kẹo ngọt hơn chuông.
Anh cười phá lên trước phép so sánh không tương xứng ấy, kế đó cúi xuống hôn nhẹ lên má nó:
- Ngọt hơn thế này không?
Nó thẹn thùng lắc đầu, cặp mắt e ấp cụp xuống nhìn mặt đường. Bàn tay nó bất giác đặt lên ngực, tim nó hình như đập nhanh hơn thì phải. Nếu lúc này ông già Noel xuất hiện và ban cho nó một điều ước, nó sẽ ước thời gian mãi dừng lại ở giây phút ấy.
Cô bé bán hàng không chịu được cảnh tình tứ giữa anh và nó, hắng giọng một cái. Nó xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất, vội vàng xoay người chạy vụt đi như một cơn gió, mặc cho anh gọi với theo:
- Ơ! Em không mua kẹo nữa à?
Không mua nữa! Nó thừa biết kẹo rất ngọt, nụ hôn của anh rất ngọt, giáng sinh năm ấy cũng thật ngọt ngào!
***
Nó ngủ gục trên bàn học, rèm mi khép chặt cong cong dưới ánh đèn vàng. Mẹ nó bước vào phòng, nhẹ nhàng khoác lên người nó một tấm chăn mỏng, nét mặt buồn vui lẫn lộn khi nghe nó gọi tên anh trong vô thức. Ban ngày nghĩ đến anh dường như chưa đủ, nên đêm nó mơ về anh. Nó mơ về lần đầu tiên hai đứa gặp nhau dưới trạm xe buýt. Anh đã hỏi nó:
- Em có lạnh không?
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nó là: "Ơ cái anh này, có quen biết gì đâu mà hỏi với han!"
Nhưng dù sao nó cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu, thế nên nó đáp:
- Cám ơn anh! Tôi không lạnh.
Hai chữ "không lạnh" vừa thoát ra khỏi miệng, cơ thể nó liền run lên cầm cập khi đụng phải cơn gió đi ngang. Nó xuýt xoa đưa hai tay ôm ngực, bỏ mặc một cặp mắt lấp lánh ý cười đang chăm chú nhìn nó.
- Tại sao con gái cứ thích nói có là không, nói không là có nhỉ?
Bị đoán trúng tim đen, nó thẹn quá hóa giận, ngữ khí chẳng còn khách sáo:
- Tôi đã bảo không lạnh là không lạnh, sao anh thắc mắc nhiều thế?
Chàng trai từ tốn đáp lại nó bằng một cái nhún vai. Nó không nghe thấy anh nói thêm câu nào nữa.
Từ nhỏ nó đã là một cô bé cố chấp, lời nói lúc nào cũng nghịch ý trái tim. Nó không muốn thừa nhận mình lạnh, cũng như không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Ngày ba nó bỏ nhà đi, để lại mẹ nó với những đêm dài chơi vơi trong nước mắt, nó đã tự hứa với bản thân: Sau này người nó yêu nhất định không được giống ba nó. Nó cũng sẽ không như mẹ nó, dễ dàng buông tay nhận hết phần đau khổ về mình. Nó sẽ giữ chặt tay người đó, đi qua năm dài tháng rộng, đi qua những ngày mưa và cả những ngày nắng, mãi mãi không buông.
Chuyện cũ đem lệ lên mắt nó, một giọt rơi xuống, rồi thêm một giọt nữa...