XtGem Forum catalog

Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng

Posted at 27/09/2015

416 Views

Ngoài ra còn có khá nhiều những "sự kiện" tương đồng khác. Cả nhóm tổ chức một chuyến đi biển 2 ngày 1 đêm. Tôi lại được dịp trở về với biển- nơi gắn liền với những hồi ức đẹp, không chỉ với Ninh mà với một vài người đã từng quan trọng khác.
Trong đêm trước Valentine, tôi nhắn tin với cậu bạn tri kỷ của mình. Chúng tôi nói vài điều về biển và chúc nhau một mùa Valentine ấm áp. Nói chuyện với cậu ấy làm tôi nhớ, trước sinh nhật năm nào đó của cậu ấy, tôi trở về từ Vũng Tàu và mang theo một chiếc vỏ sò làm quà. Nếu không lầm thì đó là dịp trước khi chúng tôi thi Đại học, có lẽ là vào mùa hè năm 2011.
Cũng trong đêm ấy, đêm duy nhất ở biển, 4 đứa chúng tôi đi ăn và uống vài ly lấy vị rồi ra biển hóng gió. Biển đêm, gió biển, sóng biển, tiếng lòng của biển... khiến cho bao ký ức ào ào trở về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ anh đã từng chính tại nơi đây hát cho tôi nghe, đã từng cõng tôi trên vai đi dọc những dải cát mềm mịn, đã từng cùng tôi thi nhau hét thật to xem ai có thể hét to hơn và lâu hơn... Và tôi cũng nhớ, cái đêm mà tôi ở bên anh ấy, tôi đã kể cho anh nghe một câu chuyện, câu chuyện khởi nguồn cho tình yêu kỳ lạ của chúng tôi. Anh bật cười chê tôi kể chẳng hấp dẫn gì cả, tôi cũng cười. Tôi ngồi dựa đầu vào vai anh, chúng tôi cùng nhìn về phía biển. Có lẽ đó là giây phút bình yên nhất trong cuộc đời tôi tính đến thời điểm tôi đang ngồi viết những dòng chữ này.
Trở về từ Vũng Tàu, tôi có mặt ở Sài Gòn trong đêm Valentine. Cậu bạn thân của Ninh rủ tôi đi ăn uống cùng vài người bạn của cậu ấy, trong đó có cả Ninh. Tôi bỗng nhớ làm sao khi mới mùa Valentine cách đây một năm thôi đã từng nhận được bó hoa hồng thật đặc biệt kèm theo lời hứa của ai đó rằng sẽ luôn bên tôi. Thế mà nay tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Đêm ấy tôi lại uống khá nhiều và say không biết trời trăng mây gió gì. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi cảm giác được, ít ra, ngay ở thời điểm ấy, Ninh vẫn còn yêu tôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm ấy cũng đã là 26 Tết.
Vài ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ngỏ ý muốn gặp nhau trong thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới. Đồng thời tôi cũng hy vọng anh có thể về nhà chơi để mẹ tôi không nghĩ ngợi về mối quan hệ đang trục trặc của hai đứa. Thật ra tôi làm như vậy cũng không hẳn là vì muốn giấu gia đình mà còn là mong, biết đâu gia đình có thể trở thành một sợi dây để chúng tôi nối lại tình yêu này. Nhưng Ninh từ chối. Không chỉ từ chối, anh còn chặn facebook với hàm ý cắt đứt liên lạc với tôi. Tôi gọi điện hay nhắn tin gì cũng không nhận được lời hồi đáp. Lúc ấy tôi thật sự đã rất tổn thương. Nhưng tôi nhớ về những điều mình đã trải qua, những việc tôi đã làm... tôi không cam tâm để cái sự tổn thương nhỏ nhặt ấy khiến mình từ bỏ. Tôi khóc. Chỉ là khóc cho biết rằng mình vẫn còn cảm xúc. Thế thôi.
Giao thừa, tôi cùng hai trong những cô bạn thân của mình (Lê Phương và Thuý) đi chùa và xem pháo bông ở Công viên 2-9 (Dĩ An). Pháo bông năm nay không phải là pháo bông đẹp nhất tôi từng xem, cũng không phải là một điều gì đó đặc biệt nhất mà tôi từng trải qua. Nhưng, bởi vì tôi biết trong hàng ngàn người ở đây đang có anh. Chúng tôi không gặp nhau, không nhìn thấy nhau giữa một nơi đông đúc thế này; tôi cảm nhận được, anh ở đây, gần tôi, rất rất gần. Đó là điều đặc biệt nhất xét trong thời điểm đó.
PHẦN 5: TÌM QUÊN
Có một chân lý mà có lẽ ai cũng phải công nhận, rằng: "Để yêu một người chỉ cần một giây, nhưng để quên người mà mình từng yêu thì có lẽ sẽ phải mất cả một đời". Nhưng vấn đề ở đây là bản thân tôi không hề muốn quên anh. Tôi muốn nhớ, mãi mãi nhớ về ký ức ngọt ngào ấy và vẫn luôn tin vào một cái kết có hậu ở tương lai. Nhưng kỳ lạ thay, có một giai đoạn khoảng giữa năm 2015, tôi nghĩ về Ninh không chỉ có YÊU mà còn là HẬN. Nhưng thật ra tôi phải dựa vào cái gì để hận anh? Anh đã từng yêu thương tôi như thế, quan tâm tôi, chăm sóc tôi như thế; và biết đâu cái việc mà anh rời xa tôi ấy cũng chỉ là vì muốn tốt cho tôi thì sao? Đấy! Thế thì tôi phải dựa vào cái gì mà trách móc thù hận. Anh đã yêu tôi bằng tất cả những gì anh có rồi.
Chúng tôi đã chia tay nhau từ tháng 9 năm 2014, bây giờ đã là tháng 7 năm 2015. Mới gần đây thôi, khoảng 2-3 tháng gì đó, là lần đầu tiên tôi tin rằng Ninh đã yêu người khác. Tôi nhìn thấy một cô gái thường xuyên xuất hiện trên facebook của anh ấy. Nhưng cuối cùng sau tìm hiểu tôi cũng có thể suy đoán rằng anh bây giờ thật sự đang độc thân.
Có một hôm cậu bạn thân của Ninh gọi cho tôi bảo rằng anh ấy uống say. Anh ấy đang rất buồn và cảm thấy nhớ tôi. Điều ấy khiến con tim tôi thổn thức. Cảm giác không biết nên vui hay nên buồn. Tôi chạy đến chỗ hẹn, Ninh đang giải rượu bằng một ly chanh nóng. Cậu bạn của anh cũng đã ngà ngà say. Cậu ta nhờ tôi chở anh về và dĩ nhiên là tôi không thể từ chối. Anh ngồi sau lưng tôi, đầu anh gục vào vai tôi, đó là lần đầu tiên tôi chở một người say ở phía sau lưng mình. Đi được một đoạn đường khá dài, anh mới nhận ra người đang chở mình là tôi- người yêu cũ của anh. Anh bảo rằng anh không muốn về nhà. Anh bảo tôi quẳng anh vào chỗ nào đó đi. Chúng tôi cứ nói qua nói lại một lúc lâu rồi tôi quyết định chở anh về nhà mình. Tôi có hỏi dò anh rằng có thật là anh đang buồn không. Nhưng anh phủ nhận. Và tôi biết sẽ chẳng dễ dàng gì để khai thác thông tin từ con người đó, cho dù anh ta có đang say. Đêm ấy tôi không ngủ được, cứ trằn trọc suy nghĩ và không thôi nhìn anh. Anh đang ở đây, rất gần tôi. Nhưng tôi lại chẳng thể quàng tay sang mà ôm anh, chẳng thể hôn lên đôi môi ngọt ngào của anh, chẳng thể gối đầu lên khuôn ngực săn chắc của anh mà lắng nghe tiếng lòng anh thổn thức... Cảm giác gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời.
Một thời gian sau đó, lại thêm một điều thay đổi nữa trong chính con người tôi, lần đầu tiên trong đời tôi tin rằng có những chuyện xảy ra không cần phải có bất kỳ một lý do nào. Mặc dù vẫn cho rằng lúc mới chia tay chúng tôi vẫn còn yêu nhau, một tình yêu đến từ hai phía. Nhưng biết đâu sau nhiều ngày xa cách, sau nhiều đổi thay trong cuộc sống mỗi người, giờ đây trong anh đã thật sự chỉ xem tôi là một điều đã cũ. Biết đâu!
Yêu một người vốn không cần lí do. Và lẽ ra tôi cũng nên áp dụng chân lý đó để giải thích cho việc chúng ta bỗng nhiên cảm thấy không còn yêu một ai đó nữa. Dẫu rằng đã từng có lúc ta yêu họ đến sống đến chết, nhưng rồi sẽ đến một thời điểm nào đó, mọi thứ chỉ như một giấc mơ.
Có lẽ suốt thời gian qua tôi đã quá cố chấp, cố chấp tin rằng tình yêu của chúng tôi sẽ thiên trường địa cửu. Phải chăng tôi đã lí tưởng hoá tình yêu của mình quá rồi?
Gần một năm xa nhau, chỉ bằng gần nửa thời gian so với lần chia tay trước đó nhưng với tôi lại dài vô tận. Chính là bởi cái cảm giác còn yêu thương tha thiết mà cứ phải xa rời, hoặc thậm chí chứng kiến cảnh người mình yêu ở bên người khác, quả thật là rất khó để chấp nhận.
Tôi vẫn luôn mong rằng trong ngày kỷ niệm một năm chúng tôi quay lưng về phía nhau, tôi sẽ lần cuối cùng trong đời đề nghị quay lại. Dù kết quả có thế nào cũng không phải tiếc nuối. Thế nhưng, cứ mỗi ngày trôi qua thì ngọn lửa niềm tin và hi vọng trong trái tim tôi lại yếu dần, yếu dần. Đến bây giờ tôi bỗng cảm thấy mọi nỗ lực của mình trong thời gian qua dường như đều vô nghĩa.
Mẹ giục tôi lấy chồng. Con gái 23 tuổi là đủ "đẹp" để lấy chồng rồi. Mẹ sợ tôi ế, sợ tôi cứng đầu cứng cổ đi làm mẹ đơn thân- cái điều mà tôi vẫn thường lải nhải bên tai mẹ. Rằng thì là nhìn thấy những người xung quanh lấy chồng rồi li dị, cũng như trải qua những tổn thương của vài mối tình non trẻ khiến tôi không mấy hứng thú với chuyện kết hôn.
Trong nhóm bạn thân của tôi đã có một nàng theo chồng về dinh được hơn năm nay rồi, đó là Võ Phương. Cuộc sống vợ chồng nghe đâu cũng không thoải mái lắm. Gánh nặng cơm áo gạo tiền, mẹ chồng nàng dâu... đủ thứ vấn đề rắc rối xung quanh. Nghĩ đến thôi là tôi ngán đến tận cổ...