Chúng mình có duyên
Posted at 28/09/2015
256 Views
"Giặt rồi nhưng chưa khô, đang phơi ở nhà!".
Phong cởi chiếc áo khoác đồng phục đang mặc trên người đưa cho Vân: "Đây, cậu mặc vào đi !".
Vân ngại ngùng lảng tránh ánh mắt Phong: "Cám ơn, mình không muốn ngườ khác vì mình mà chịu lạnh".
Phong nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cảm kích không nói thành lời.
"Cô ấy không muốn mình bị lạnh !". Hắn tủm tỉm cười
Lát sau, phong chạy vụt đi đâu đó rồi quay lại với một chiếc áo khoác đồng phục trên tay: "Bây giờ được rồi chứ ? Không ai bị lạnh cả !".
"Cậu kiếm đâu ra cái áo này thế ?". Vân thoáng ngạc nhiên.
"Mình đi mượn cho cậu đấy !". Vân định hỏi mượn ai, mượn như thế nào, xong lại thôi. Hỏi nhiều làm gì, chỉ cần biết rằng người ta quan tâm mình, vậy là đủ rồi. Cô nghĩ thầm.
Ít người biết Phong đã dùng một cách rất độc đáo để mượn được chiếc áo ấy. Hắn chạy bừa vào một lớp học, gọi bừa tên một người: "Thưa cô, cho em gặp bạn Hạnh !".
"Lớp không có ai tên Hạnh em ạ !".
"Em nhầm, cho em gặp bạn Trang !".
Trang bước ra, ngơ ngác không hiểu gì: "Mình đâu có quen bạn".
Hắn vẫn tỉnh bơ: "Mình cũng không quen bạn, nhưng mình cần mượn áo đồng phục của bạn, được không ?".
"Để làm gì ?". Nếu một ngày nào đó bạn đang ngồi trong lớp say sưa nghe giảng, bỗng dưng có một thằng con trai không quen biết chạy đến và yêu cầu bạn cho mượn áo đồng phục, bạn sẽ làm gì ?
Phong thở dài khi thấy thái độ cảnh giác của cô gái: "Cô nương, làm ơn đi, ngoài sân thể dục đang có một người rét run cầm cập, cô nương ở trong này vô cũng ấm áp, đâu cần chiếc áo này.".
Cô gái bối rối, chuyện sau đó chắc không cần nói nữa.
Phong là vậy: luôn tràn trề nhiệt huyết, cố gắng hết mình trong mọi việc. Tuy cách hành sự đôi lúc hơi điên điên nhưng nhìn chung hắn là một người không dễ dàng bỏ cuộc, đã muốn thì nhất định phải đạt được. Tất nhiên, đạt được theo một cách mà hắn gọi là "quang minh chính đại".
"Nói theo cách của cậu thì mình và chủ nhân của chiếc áo này có duyên đấy nhỉ ?". Vân trêu trọc.
Phong cười khì khì: "Ừ, chúng mình có duyên mà !".
"Chúng mình cái gì, áo này có phải của cậu đâu ?". Vân đập nhẹ vào vai Phong.
"Cậu tự xem đi, lưng áo có viết tên Ngô Thanh Phong to đùng đấy.".
Quả thật là như vậy. Vậy là thế nào nhỉ ? Vân ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn Phong đang vênh lên đắc ý.
Áo của bạn Trang đấy mình đang mặc, còn cậu mặc áo của mình !". Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "của mình".
"Chính cậu nói chúng mình có duyên đấy, đừng chối nhé !".
"Không phải, không phải...!". Hai người đuổi nhau quanh sân. Phong chỉ ước mọi thứ mãi dừng lại ở giây phút ấy.
***
Ngày qua ngày, tháng nối tháng, cảm tình giữa hai người ngày càng sâu đậm theo thời gian. Cả Vân và Phong đều nhận ra có một cái gì đó khang khác đang dần nhen nhóm trong trái tim mình, nhưng lại không biết gọi tên là gì. Những buổi sáng đi học chung, Vân ngồi sau xe Phong, hét lớn, hoảng hốt ôm lấy Phong mỗi khi hắn cố tình đạp nhanh, hết đảo sang trái rồi sang phải. Những lúc trong lớp ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, nụ cười ngượng ngập, thời gian ngưng đọng như giọt sương trên cành lá, vương vấn mãi không rời.
Nhớ lần đầu tiên hai đứa đến muộn vì mải "tám" chuyện trên đường. Cổng trường đã đóng, Phong vứt cặp trèo tường vào trước, Vân đứng ngoài khóc thút thít, không biết phải làm thế nào. Phong đành phải mặt dày chạy đến chỗ bác bảo vệ cầu xin: "Trong lúc khó khăn, mong bác ra tay tương cứu, cháu khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên !". Bác bỏ vệ tròn mắt nhìn Phong, sau đó vui vẻ mở cửa cho Vân đường hoàng đi vào.
Có những khi Vân giận Phong vì không quan tâm đến cô, chỉ biết cắm đầu vào đọc truyện, hoặc Phong giận Vân vì cô...chăm chỉ học hành quá mức, khiến hắn tự thẹn không bằng. Hai người không nói chuyện với nhau mấy ngày liền, có gặp nhau thì người này vênh mặt, người kia bĩu môi. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu, đêm xuống chằn chọc không ngủ được khi nghĩ đến đối phương, lấy máy điện thoại ra ngập ngừng từng dòng tin nhắn xin lỗi.
Tất cả những điều ấy...nên gọi là gì nhỉ ?
Phải rồi ! Là nhớ, là thích, là...yêu.
Mùa hè trước khi lên lớp mười một, bố Phong mua về nhà một chồng sách kinh doanh đủ các thể loại đặt lên bàn học của Phong: "Mấy tháng nghỉ hè ở nhà, tôi giao cho anh nhiệm vụ đọc hết chỗ sách này !".
Phong còn chưa hết bàng hoàng thì lại nghe bố mình nói tiếp: "Còn nữa, từ nay đọc ít truyện, xem ít phim thôi, chuẩn bị ôn thi đại học ngay từ bây giờ, tôi thuê gia sư các môn khối A cho anh rồi !".
Gia đình Phong có truyền thống kinh doanh, bố mẹ đều là thương nhân nên muốn con trai nối nghiệp, nhưng Phong lại không có hứng thú với lĩnh vực này, nhiều lần tỏ ý chống đối, đáng tiếc người thua luôn là hắn. "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Hắn lẩm bẩm một hồi rồi rút máy điện thoại gọi cho Vân kể khổ.
"Đấy cậu xem, thế có chán không cơ chứ !".
"Cậu không thích kinh doanh, thế cậu thích gì ?". Vân hỏi
"Sao cậu ấy không hỏi mình thích ai nhỉ ?". Phong tư lự một hồi, mắt găm lên trần nhà.
"Sao không trả lời ? Cậu không muốn nói chuyện thì mình cúp máy nhé !".
"Đừng cúp ! Hình như bây giờ mình chưa thích gì rõ ràng cả.". Phong bối rối đáp.
"Nếu cậu chưa có sở thích riêng thì cứ thử nghe theo bố mẹ xem, biết đâu tìm hiểu rồi lại thích ngành đó thì sao ?". Cô từ tốn nói. Tính Vân vốn nhẹ nhàng, thuần khiết như những đám mây trắng trên bầu trời. Cô luôn nhìn sự việc bằng con mắt cởi mở, phóng khoáng, luôn tìm thấy điểm tốt ở người đối diện dù hắn có xấu xa đến đâu. Phong thích nhất cô chính là ở điểm này.
"Cậu nghĩ thế thật à ?". Phong hỏi lại.
"Ừ !". Vân khẳng định.
"Được, vậy mình thử xem sao !". Cả hai cúp máy, nghĩ đến sự dịu dàng và hiểu chuyện của đối phương, mỉm cười hạnh phúc.
***
Mùa hè thứ hai từ khi lên cấp ba, Vân đã ra dáng một thiếu nữ mười bảy, mái tóc dài hơn, khuôn mặt thanh tú hơn, nụ cười và chiếc răng khểnh duyên dáng của cô có sức mạnh làm tan chảy bất kỳ trái tim băng giá nào. Phong vẫn chở cô trên chiếc xe đạp mà họ ngày ngày cùng nhau đến trường. Khác với lúc mới quen nhau, bây giờ dù Phong có đạp xe nhanh thế nào, Vân vẫn bình thản níu lấy vạt áo hắn, vô tư tán chuyện. Cô không còn sợ tốc độ nữa, ngược lại cảm thấy an toàn, bình yên khi ở bên cạnh người con trai này.
Họ ngang dọc khắp các phố phường Hà Nội, in dấu chân lên vô số hàng quán. Vân rất thích uống trà sữa, nhưng Phong thì không. Có một lần, hai người giận nhau vì một cốc trà sữa.
"Sao hôm nay cậu không uống !".
"Cậu không thấy thông tin trên các phương tiện truyền thông à, trà sữa có chất lạ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Thôi, tốt nhất cậu đừng uống nữa.". Phong vừa nói vừa kéo cốc trà sữa về phía mình, không cho Vân uống tiếp...