Màu máu của anh

Posted at 27/09/2015

273 Views


- Đừng hỏi nhiều. Còn tiền không? Vứt anh vay mấy "lít", nhanh.
- Em làm gì có.
Nó nhìn Hoàng sợ sệt. Gã quát lên :
- Tao vay rồi tao trả. Ai đớp không của mày mà sợ.
- Nhưng em...
- Có hay không? Nói!
***
Ba ngày nay, như một thói quen, nó tìm đến "thiên đường".
"Thiên đường" của nó, nơi không ai biết nó, không ai thấy nó, nơi chỉ có mình nó, tuyệt nhiên yên tĩnh.
Đó là cái hồ đằng sau một khu vui chơi đang thi công dang dở thì chủ đầu tư vỡ nợ và bị bỏ hoang. Hồ không rộng lắm, thậm chí chẳng có tên. Nhưng sạch sẽ và nước trong veo, thậm chí có thể nhìn thấy cả đáy. Mặt hồ phẳng lặng, xanh ngăn ngắt như miếng thạch khổng lồ. Mấy hòn núi nhân tạo đứng lố nhố quanh đó, âm thầm quan sát bàn tay con bé nhỏ nhắn, nắm chặt những viên sỏi trắng muốt như muốn nghiền nát, rồi mím môi, ném mạnh xuống lòng hồ, tạo thành những vòng tròn đồng tâm lan dần đều về bốn phía.

Nó vừa trượt đại học. Ờ, dễ hiểu, coi như là một vấp ngã đi, học hành là chuyện cả đời... Dù sao nó cũng đã rất cố gắng, có điều đó là số phận.
Người yêu nó đùng đùng bỏ vào Nam học, không cả nói lời chia tay. Nó tự biết phải cư xử sao cho đúng, không níu kéo, không khóc lóc. Chỉ gửi cho bạn ấy một tin nhắn trước lúc ra sân bay :"Lên đường may mắn, em sẽ nhớ anh lắm". Ờ, dễ hiểu, nó giờ là kẻ sa cơ lỡ bước, hẳn bạn ấy đã rất thất vọng, rồi thì bạn ấy còn cả tương lai trước mắt, tình cảm thì cũng cứ nhàn nhạt như nước lọc không đường không đá... Thanh niên mà, kệ. Rồi thời gian sẽ khiến nó quên mau thôi...
Bố mẹ nó vừa cãi nhau một trận, hục hặc mấy ngày nay. Người này đổ cho người kia rằng "nuông chiều, không biết dạy nó" và "con người ta thì đỗ đạt nở mày nở mặt, con mình thì cứ như cục nợ nuôi cho tròn trách nhiệm"... Ờ, dễ hiểu, bố mẹ nào chẳng muốn con cái thành người, ai muốn ra "ngợm" thế này đâu. Nó không trách bố mẹ. Rồi những lo toan bộn bề cuộc sống sẽ tự hâm nóng tình cảm và làm họ xích lại gần nhau.
Bằng ấy "nỗi đau", là bằng ấy cách nó tự an ủi, tránh trường hợp xấu nhất như những kẻ bần cùng quá thường hóa làm liều... Nó chỉ buồn thôi, và nó thấy nơi này quá tuyệt vời để phục vụ cho việc gặm nhấm nỗi buồn của nó...
***
Bỗng, tiếng bước chân huỳnh huỵch và tiếng người nhốn nháo phá tan dòng suy nghĩ lửng lơ... Con bé sợ hãi, vội vã tìm chỗ nấp. Nó lẩn nhanh và nhẹ như thằn lằn, cố hết sức không gây tiếng động, căng mắt, nín thở theo dõi cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra.
Một nhóm thanh niên, bốn thằng đầu trọc, "tranh ảnh" đầy người đang dồn một gã trai cao lêu ngêu, gầy xơ xác đến sát mép hồ. Gã nhận ra mình không thể thoát, chẳng suy nghĩ lâu, cúi xuống nhặt ngay nửa viên gạch nằm lăn lóc dưới chân, dùng hết sức đập vào mặt thằng to con nhất. Máu! Nó kinh hãi, đưa tay lên bịt miệng, suýt thì nó đã kêu lên. Thằng to xác lảo đảo, thét lớn :
- Đập nó!
Ba thằng còn lại như chỉ đợi có thế, lao vào gã trai kia hệt những con linh cẩu trước cái xác tươi. Ba thanh loại trên tay chúng quật xuống tới tấp. Nó thấy gã oằn mình trong trận đòn roi. Gã vòng hai cánh tay gầy guộc ôm chặt đầu, máu từ miệng hộc ra như người say nôn mửa. Nó thấy mình run lên từng đợt, toàn thân mềm nhũn ra. Khi nó không thể đứng vững, cũng là lúc gã gục xuống, nằm bất động. Mồ hôi túa ra ướt nhẹp lưng áo.

 
Bỗng nó thấy sợ, chẳng may chúng phát hiện nó đang nấp ở đây thì sao? Số phận nó liệu có giống gã kia? Nó bấu chặt lấy cái cột, muốn gãy móng tay. Gã quằn quại dưới đất, nấc nấc như thể người đang hấp hối.
Thằng to con lên tiếng :
- Thôi đủ rồi, vứt mẹ nó ở đây. Tao mất nhiều máu, chóng mặt quá!
Ba thằng kia ngừng đánh, trước khi bỏ đi, một thằng quay lại nhổ toẹt bãi nước bọt trước mặt gã, gằn giọng :
- Lần sau chừa mặt bọn bố mày ra! Còn ý định bùng nợ một lần nữa thì không yên đâu con ạ!
Nó vẫn chôn chân ở đó, chưa hoàn hồn. Cho đến khi bốn thằng thanh niên nọ khuất bóng, nó mới thận trọng rời chỗ nấp, mon men lại gần gã. Gã khó khăn chống tay xuống đất làm điểm tựa nâng tấm thân bê bết máu mấy lần mới dậy được. Nó rụt rè rút từ trong túi xách một tờ khăn giấy, tiến đến bên gã :
- Anh ơi...
Gã nhìn nó bằng ánh mắt kinh ngạc. Bỗng, gã quát :
- Tránh ra!
Nó giật mình, co rúm người lại. Vẫn nhìn gã không chớp mắt. Gã hạ giọng :
- Còn giấy không? Ném hết đây.
Nó lật đật ném cho gã cả bịch giấy được chuẩn bị đúng ra là cho việc khóc lóc của mình. Gã hậm hực lau sạch máu quanh miệng, những vết thương trên mặt gã bắt đầu sưng lên, tím bầm lại. Nó vẫn tròn mắt nhìn gã, không dám nói câu gì. Chưa bao giờ nó thấy mình liều lĩnh như lúc này.
Chợt, gã đứng bật dậy, bỏ đi. Nó còn bàng hoàng lắm, cứ đứng đó cho đến khi bóng gã đã khuất sau con đường nhỏ, và màu tím hoàng hôn bắt đầu bao trùm khắp không gian mới lững thững quay gót ra về...
***
Hai ngày sau cơn chấn động tinh thần, nó lại tìm đến "Thiên đường".
Nơi ấy vẫn bình yên, vẫn tinh khôi như những gì vốn dĩ.
Nó ngồi bệt xuống thảm cỏ khô xác xơ vì nắng cháy, gục mặt lên đầu gối. Có được phép khóc không khi chính nó luôn dặn lòng phải mạnh mẽ, phải biết chấp nhận những cơn mưa nếu muốn gặp cầu vồng? Tự nhiên nó thấy lòng mình trống trải... Lúc này phải chi có một ai đó ở bên cạnh, dù là nói những câu an ủi vô thưởng vô phạt, dù là chẳng làm nó vui lên, dù là chỉ im lặng ngồi nghe nó kể lể, hay cho nó mượn tạm bờ vai để dựa vào mà khóc một trận bét nhè đi, rồi ngày hôm sau sẽ sống khác... Nhưng không, tìm đâu ra người đó?! Người nó cần nhất lúc này đã xách vali ra đi với những hoài bão sục sôi ở nơi xa lắm rồi...

Disneyland 1972 Love the old s