Duck hunt

Hẹn nhau ở Pont-Neuf

Posted at 27/09/2015

219 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Tình yêu đôi lúc được hình dung như một chặn đường dài song hành cùng cuộc sống, đặc biệt là nó chỉ có một chiều. Có người họ cứ đi, cứ đi, cho đến cái đích cuối cùng của cuộc sống, tình yêu quyện với cuộc đời, lối ra thành cửa ngõ của thiên đàng, của cái chết. Có những người phải vội vàng rời đi trong một chốc lát ngắn ngủi. không ai đếm được và có thể ước chừng ta sẽ đi bao nhiêu kilomet hay bao nhiêu đơn vị định lượng trên con đường đó, chỉ có những cái mốc để khiến người ta nhớ trên cuộc hành trình mà thôi...
Paris vẫn đẹp và lãng mạn cùng những địa điểm trứ danh, vẫn là nơi hò hẹn, chắp cánh cho tình yêu muôn đời...
***

Lan về đến nhà, đặt chiếc túi nilon cái bộp trước mặt Minh trong khi con bé đang lúi húi với mấy trang giấy. Nó ngước lên nhìn Lan lạ lùng.
- Chuyện gì nữa đây cô nương?
- Nhà thằng Vũ mới đi du lịch về, quà cho nhà mình đấy!
- Ôi, nhà đó sướng nhỉ? Đi đâu vậy!
- Đi Bỉ.
- Hôm nay bà sang nhà nó à?
- Không, Vũ hẹn tôi ở trường.
Minh mở mấy chiếc vỏ hộp bắt mắt và bắt đầu thường thức hương vị ngọt ngào, đăng đắng của những viên sô- cô- la, nó trầm trồ:
- Sô- cô- la Bỉ có khác, ngon thật!
Lan lại không vội mân mê ngay mấy viên kẹo ngọt, mà lại xoay đứa bạn của mình vào những câu hỏi tò mò, như chính nó đang muốn khám phá một điều gì đó:
- Minh nè, mày thấy anh Trường thế nào?
- Trường nào?
- Con này!!!
- À, anh Trường bạn anh Sơn hả? Rồi sao?
- Tao đang hỏi mày thấy ảnh thế nào mà sao với trăng cái gì?
- Chà, hôm nay có phải là ngày đàn ông không mà lôi hết đám trai xung quanh ra bình phẩm thế cô nương.
- Thích thế thôi.
- Mày thích anh Trường hả?
- Không, ý tao là rảnh rổi nói chuyện thế thôi, đây cũng là một chủ đề đáng quan tâm mà.
- Có mày quan tâm thì có
- Nhưng mà nghiêm túc là, anh Trường dạo gần đây cũng hay nhắn tin cho tao lắm, anh ấy còn rủ tao đi xem phim này.
- Đồng ý thôi, chê gì nữa, có người rủ đi chơi là vui rồi!
- Ê cái con này, hâm à, chẳng lẽ rủ một phát là đi ngay sao được.
- Thôi đi chị, chị còn làm giá đến bao giờ? Tao thấy anh Trường cũng được đó, không đẹp trai bằng thằng Nam, nhưng mà cũng không quá xấu, ăn nói lịch sự, vui tính. Tốt quá còn gì, cũng thấy hợp với mày đó.
- Phải bình tĩnh.
- Ế tới nơi rồi còn bày đặt
- Còn lâu nha !!!
Hai đứa con gái chẳng bao giờ hết chuyện để nói với nhau. Dù chỉ một chốc lát vậy thôi rồi hai đứa lại mỗi người một góc. Minh tiếp tục với đống bài vở của mình, tuần tới nó cũng có vài môn kiểm tra. Trong khi đó nơi còn lại của căn phòng, Lan hãy còn lơ đãng với những suy nghĩ của một kẻ chập chững hẹn hò, chẳng biết gót chân nó có dẫm lên được con đường yêu nhiều hoa lá mà nó đang tưởng tượng.
Đúng lúc đó, anh Sơn bước ra:
- Hôm nay em đi với thằng Trường à?
Cái Lan tròn mắt như người vừa bị phát hiện làm chuyện mờ ám.
- Sao anh biết.
- Thằng Trường nói với anh.
- Trời, cái gì cũng thông báo cho nhau hết à?
- Thì là bạn mà.
- Tôi thấy đàn ông con trai xứ này yêu thương nhau ghê nhỉ, mới đi chơi về liền kể cho nhau là sao?
Cả Minh lẫn anh Sơn đều phì cười với cái giọng điệu của nó. Nói rồi, nó quay ngoắc vào phòng đầy ngượng ngịu. Thật khó hiểu Lan đang nghĩ gì, nó tha thiết một mối quan hệ, một cuộc hẹn hò đúng kiểu, một sự quan tâm cần có, thế mà nó lại sợ người ta biết là nó đi chơi hay hẹn hò với một thằng con trai nào. Hay là nó sợ người ta nghĩ nó dễ dãi, có thể đi chơi với bất cứ ai nếu được mời, được đề nghị. Không, là do nó muốn vậy chứ, con gái như nó cũng ngon lành hơn ai mà, bao năm nay vẫn đi về một mình đấy thôi. Nói tóm lại dù trời Tây hay xứ Ta, con gái vẫn là một thế giới mơ hồ và ẩn chứa nhiều điều bí ẩn.
Nó nằm lăn trên giường, không quên móc ngay điện thoại ra nhắn tin cho gã kia:
- Đi chơi mà cũng khoe với bạn à?
Đầu bên kia hồi âm ngay lập tức:
- Sao vậy em?
- Thì anh nói với anh Sơn là anh em mình đi chơi với nhau đúng không ?
- Haha, thì thằng Sơn tìm anh lúc chiều, anh nói là anh đi với em. Em không thích à?
- Không phải, tưởng anh tự nhiên đi khoe...
- Cũng đáng để khoe chứ phải không?
Lan cười tủm tỉm vì nghe được mấy câu có cánh ấy từ Trường.
- Chúng ta bắt đầu hẹn hò nhé?
- Ừ...
Câu trả lời của nó chỉ có vỏn vẹn một từ thế thôi đấy. Nó bắt đầu phấn khởi trong cái mối quan hệ như chỉ vừa mới bắt đầu này.
Paris giờ đã quá quen thuộc với nó, những con đường, những khu phố đâu còn xa lạ. Có những nơi nó đi qua hàng ngày nhưng sao giờ thấy mới mẻ quá. Nó trở thành con người lãng mạn từ bao giờ hay chính sự yêu đương đã thổi vào tâm hồn nó vị ngọt ngào ấy. Nó bây giờ như dòng nước sông Seine mùa thu, đậm đà nhưng cũng nhẹ nhàng quyến luyến.
Gặp nhau, biết nhau từ lâu, thế mà Lan vẫn cố bày ra cho có một cuộc gặp đầu tiên đầy ý nghĩa, để nhắc nhớ tình yêu đầu đời của nó. Paris rộng lớn với nhiều điểm đến thú vị, nhưng nó cứ nhất quyết buổi hẹn hò đầu tiên phải ở trên cầu Pont- Neuf, đó chẳng phải nơi mà nó yêu thích đấy sao.
Có hàng chục cây cầu bắt qua sông Seine và mấy người nhớ nổi tên của mấy chục cây cầu ấy. Nhưng nổi tiếng nhất chắc chỉ có cầu Nghệ Thuật[1'>, cây cầu gỗ đơn sơ, không hoành tráng rực rỡ lại là điểm đến của hàng triệu người mỗi năm. Nơi ấy không là nơi lí tưởng cho kẻ độc thân, họa chăng họ đến một mình vì tò mò, chứ nhìn khung cảnh ấy họ sẽ khó hài lòng, cảm thấy cô đơn, trống trải lắm. Ngược lại, nơi ấy dành cho những kẻ yêu đương, những con người say sưa trong hạnh phúc ái tình. Sao không vui sướng cho được khi đến với Paris hào hoa lãng mạn này, lại còn được đặt chân lên cây cầu huyền thoại, nơi minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu. Còn gì hơn là sẽ gửi lại nơi đây một chiếc ổ khóa, gửi lại sông Seine chiếc chìa khóa muôn đời. Dần dần tất cả khoảng trống trên thành cầu đã không còn nữa, những ổ khóa chi chít kết lấy nhau suốt dọc chiều dài cây cầu. Nhìn từ xa ai đó cũng có thể nhận ra sự hiện diện này.
Ngay cạnh đấy thôi, có một câu cầu khác, đồ sộ hơn và già nua hơn, nhưng lại đặt tên cho nó là Pont- Neuf[2'>. Với Lan, điều đó hoàn toàn hợp lí vì dù có đi qua bao lần, nó vẫn cảm thấy sự mới mẻ trên từng bước chân. Nó thích cảm giác đứng trên Pont- Neuf nhìn xuống dòng sông Seine, nhìn về phía cầu Nghệ thuật đang nhộn nhịp người qua lại, nhìn về tháp Eiffel mỗi đêm lấp lánh ánh đèn. Nếu như ai đó đứng trên cầu Nghệ thuật nhìn về phía Pont- Neuf sẽ chứng kiến cảnh chia tách của dòng sông bởi một mũi đất giữa dòng, thì khi đứng ở Pont- Neuf nhìn theo hướng ngược lại, dòng sông vẫn mãi hiền hòa, đong đầy và nguyên vẹn. Dù sao chỉ là cách suy nghĩ, tưởng tượng của cá nhân mà thôi. Thế mới biết cảnh vật cũng biết nói, cũng có thể khắc họa được tâm sự của con người.
Trong cái se sắt của một ngày tháng ba, trời hãy còn lành lạnh vì một mùa Đông dai dẳng, Trường đã đợi Lan trên Pont- Neuf từ lúc nào. Khi cô gái vừa bước lên khỏi những bậc thang cuối cùng từ trạm métro, chạm vào những khối đá lát phẳng phiêu trên cầu, họ đã nhận diện được nhau thật nhanh chóng. Lan súm sính trong chiếc áo rộng ấm áp, vẫn như một cô gái mới lớn vừa đến từ miền nhiệt đới, đầy bỡ ngỡ.
- Anh đợi em lâu chưa?
- Cũng mới đây thôi em!
Hai đôi chân vẫn thoai thoải bước, hai bàn tay nắm chặt.
- Mình đi đâu đây anh?
- Hôm nay là ngày của em mà!
Lan có vẻ hài lòng với câu nói ấy, nó cười tủm tỉm để mặc cho đôi chân cứ tiếp tục. Cây cầu rộng và dài ngày nào nó vẫn bước đi một mình giờ như ngắn lại.
- Em thích nơi này à?
- Ừ, em đã ao ước được gặp ai đó trên cây cầu này. Pont- Neuf chẳng phải để dành cho một sự bắt đầu, mới mẻ đó sao?
- Thế mà anh cứ nghĩ em sẽ như mọi người, thích đứng bên cầu Nghệ thuật.
- Đối với em, nơi đó dành cho sự kết thúc...
Nó dừng lại giây lát trong hai chữ "kết thúc" kia.
- Kết thúc của những ngày tháng rong chơi, nơi ấy tình yêu là vĩnh cửu, nơi ấy dành cho những ai gắn bó với nhau suốt cuộc đời.
- Anh không nghĩ rằng tất cả những cái tên khắc trên đống khóa ấy đều còn bên nhau cả đâu.
- Đương nhiên, chiếc khóa mỏng manh nhỏ bé ấy sao có thể ràng buộc được hai tâm hồn hả anh? Nên em mới nói nó dành cho sự kết thúc hơn là bắt đầu. Đến khi nào hai tâm hồn của chúng ta thật sự hòa quyện và gắn bó, chiếc khóa kia mới cần thiết và thực sự là biểu tượng của một tình yêu đẹp...
Hai con người trẻ tiếp tục những bước chân trên con đường dọc theo dòng sông Seine, câu chuyện của mấy người yêu nhau giờ đặc quánh trong không gian thơ mộng của Paris.
Lan và Trường bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Gã trai kia với những kinh nghiệm từ mấy mối tình trước đủ biết cách làm hài lòng đứa con gái trẻ đỏng đảnh mới bước vào đường yêu. Trường ghé sang chỗ nhà Lan, không chỉ với tư cách là bạn của anh Sơn mà còn là người yêu của cái Lan.
Từ ngày Lan công khai hẹn hò với anh Trường, Minh cảm thấy mình như là bà cô đơn độc còn xót lại trong cái nhà này. Cái Lan vẫn tíu tít như cô chim non đang bước vào mùa xuân ấm áp. Tình yêu giúp con người ta thay đổi đến lạ kì. Minh cảm thấy vui cho nó, dẫu có chút thoáng buồn, chẳng phải buồn vì kẻ có người không, buồn vì giờ nó phải sang sẻ người bạn này cho một người khác quan trọng hơn. Lan thì vô tư như chẳng biết người bạn thân của mình đang có tâm sự gì. Nó vẫn thường kể cho Minh những câu chuyện của nó, bây giờ chuyện hẹn hò của nó cũng đã trở thành một đề tài không thể thiếu.
Một buổi tối thường ngày, Minh vẫn cặm cụi trên chiếc bàn ở góc tường, thì Lan vỗ vai nó từ phía sau:
- Nhìn này, đẹp không?
Minh không vội quay lại, cố tìm thêm chút thời gian để đeo đuổi một suy nghĩ gì đó trong đầu hay trên trang sách:
- Lại móng xanh, móng đỏ gì hả cô nương...