Old school Easter eggs.

Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái

Posted at 25/09/2015

1458 Views



- Thế hở ? Vậy cứ đứng đây lắc đầu đi nhé, mình vào trước !

Và Tiểu Mai trao tôi nụ cười xinh như hoa, nửa lạnh lùng nửa tươi mới, tôi lúc này cứ như thằng thộn đần mặt ra vì bị tiên nữ hớp hồn. Suốt từ đó đến cả những tiết học sau, tôi chỉ chống cằm ngồi tơ tưởng đâu đâu mà chẳng chú ý vào bài giảng. Tôi đang suy nghĩ đến cảnh tượng hai đứa tôi đã là người yêu, và hai đứa tôi sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian, cùng song tấu một bản tình khúc giữa một cánh đồng rộng lớn mênh mông.

Nghĩ đến đâu, tôi đặt bút viết vào vở đến đấy….

Tiểu Mai nhẹ bước giữa cánh đồng, nàng thướt tha chạm tay vào những nhành lúa xanh óng ả hãy còn thơm mùi mạ non. Tôi như ngất ngây trước cảnh tượng thiên tiên ngọc nữ ấy, chỉ biết thẫn thờ đi theo nàng :

- Ôi… anh làm sao mà đem được piano ra giữa cánh đồng vậy ? – Tiểu Mai xuýt xoa.
- Bí mật ! – Tôi mỉm cười tự hào.
- Hi, nghe nhé, em tặng anh một bản ! – Nàng nghiêng mái đầu nhìn tôi cười nhẹ như ý dò hỏi, dù bước chân đã khẽ khàng theo nhịp.
- Không, em song tấu với anh ! – Tôi tháo sợi dây đeo của bao đàn trên vai, và lấy cây guitar Lakewood ra bên ngoài.
- Được không đó chàng ? - Tiểu Mai nháy mắt tinh nghịch.
- Thập phần tự tin, hì hì ! - Tôi búng tay cái chóc rồi ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay cảm nhận 6 dây đàn thật trầm tĩnh và thanh bình.

Gió mát…. đồng xanh…. chiều nhẹ buông trên phím đàn……

- Đang viết bài à ? – Một giọng nói vang lên kế bên.
- Ờ ! – Tôi đáp bừa, vẫn còn đang ngây ngất với đoạn văn dạt dào tình cảm này.

Và rồi tôi nghĩ lại, ủa, mình đang ở trong giờ học mà ta, sao lại có đứa nào nó đi lêu bêu xuống chỗ mình mà hỏi vậy kìa. Bỏ…xừ….rồi…… !

Tôi điếng hồn ngước mặt lên, và kế bên tôi là thầy dạy Hoá đang nhìn vào tờ giấy lúc này đã chi chít những dòng chữ.

- Đưa thầy tờ giấy ! – Thầy giáo nói lạnh tanh.

Tôi không còn cách nào hơn là ngoan ngoãn và lấm lét đưa cho thầy, lòng chỉ mong thầy tịch thu nó rồi im lặng ghi tên tôi vào sổ đầu bài cũng được, chứ xin thầy đừng có…đọc nó lên !

Và khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra, thầy Hoá… đọc tờ giấy tôi viết cho cả lớp nghe thật. Thầy ngồi xuống ghế, bắt đầu húng hắng giọng :

- Tiểu Mai nhẹ bước giữa cánh đồng… chà… thư tả tình hả ? – Cả lớp tôi cười ồ lên, và thầy lại đọc tiếp – Nàng thướt tha chạm tay vào….

Thầy đọc đến đâu, bọn lớp tôi im lặng và nhìn về phía tôi đến đấy, và khi thầy dứt lời thì tụi nó phá lăn ra cười và bắt đầu bàn tán :

- Ái chà, Nam nay đã biết viết văn, hé hé !
- Tiểu Mai là ai ta ?
- Nghe nó tả thấy cũng hay đó chứ !
- Hay… Tiểu Mai là Trúc Mai đúng không ? Trúc Mai lớp mình cũng biết Piano nè !
- Mà ông Nam đâu có biết đàn Guitar !

Dĩ nhiên trong toàn bộ mọi người đang ngồi ở phòng học lúc này, chỉ có tôi và Tiểu Mai biết… nhân vật Tiểu Mai trong đoạn văn tôi vừa tức cảnh sinh tình là ai. Vì chỉ có duy nhất tôi mới gọi nàng là Tiểu Mai, chứ ngoài ra thì không ai biết cả, kể cả đám bạn thân của tôi là tụi Khang mập. Khỏi phải nói, tôi cúi gằm mặt xuống bàn chả dám ngước mắt lên nhìn ai. Và sau khi ghi tên tôi vào bảng phong thần, thầy Hoá cười tủm tỉm rồi trả lại tôi tờ giấy :

- Trả lại cho nhà văn đây !
- Dạ…dạ… ! – Tôi run lẩy bẩy.

Suốt từ tiết học đó đến giờ ra về, bọn lớp tôi cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn khai thác thông tin, và khi trống đánh tan học là tụi nó lại bàn về nhân vật Tiểu Mai bí ẩn, không ngoài dự đoán, hết 80% tụi nó đều tin rằng Tiểu Mai chính là… Diệp Hoàng Trúc Mai.

- Ghê nha, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi ! – Nhỏ Yên ù ghẹo nàng.
- Mày được, hề hề ! – Thằng Khang mập thì đập vai tôi.

Tôi ngồi lì luôn tại chỗ vì bách nhục xuyên tim, thầm trách mình tự dưng lại nổi hứng đi làm văn sĩ, để rồi bây giờ bị tụi bạn chọc cho vỡ mặt, chỉ biết nhìn xuống đất mà rủa mình tơi tả. Và tôi không tự rủa mình được lâu, khi cả lớp đã ra ngoài hết, tôi mới nghe giọng nói của nàng bên cạnh….

- Sao còn chưa về nữa ? – Tiểu Mai ôm cặp, nàng đỏ mặt hỏi.
- Ừ…giờ về ! – Tôi lều bều đáp.
- Đâu rồi ? – Nàng chìa tay về phía tôi.
- Gì…cơ ? – Tôi ngạc nhiên.
- Tờ giấy khi nãy đâu rồi ? Đưa cho mình ! – Nàng lại đưa bàn tay mình ra.
- Thì… đây… ! – Tôi nhăn nhó đưa nó cho nàng.

Và khi Tiểu Mai chăm chú nhìn vào tờ giấy “ tai hại “ đó, tôi khẽ khàng cất sách vở rồi tranh thủ rón rén nhón từng bước chân định lẻn ra ngoài phòng học, thế nhưng chạy trời không khỏi nắng :

- Đi đâu đấy ? – Tiểu Mai gọi giật lại.
- À…đi về… ! – Tôi điếng hồn.
- Tờ giấy này… mình giữ…. ! – Nàng thoáng ngượng ngập, giơ tay đang cầm bản thư của tôi lên.

Và Tiểu Mai mỉm cười như hoa như ngọc, bằng một động tác rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng, nàng nhón chân lên thỏ thẻ vào tai tôi :

- Đừng có mà tưởng bở… đó nha !

Rồi nàng quay bước về phía bãi gửi xe, tôi thì đứng ngây ra tại cửa lớp.

Suốt cả ngày hôm đó, tôi lơ ngơ như người bị mất hồn, đắm say… và ngây ngất…. !

Chap 231 :

- Mày làm gì mà cầm cái bàn chải hoài thế con ?

Vâng, đó là mẹ tôi, bà lúc này đang nhăn mặt nhìn thằng con trai đang đần thối ra và tự cười hềnh hệch một mình. Dám cá rằng nếu không phải là tôi từ nhỏ đến giờ luôn là thằng con ngoan ngoãn thì mẹ tôi đã nghĩ rằng, tôi lúc này đang phê thuốc mất rồi. Bởi trong mắt tôi lúc này, mọi thứ tôi nhìn thấy lúc này chỉ là cảnh tượng Tiểu Mai đang nhón chân lên và thỏ thẻ vào tai tôi bằng một giọng nói ngọt như đường phèn :

- Đừng có mà tưởng bở… đó nha !

Ôi tía ơi, nhỏ đến lớn con mới được biết cảm giác này, cứ như mình vừa thoát thai hoán cốt mà vượt vũ đăng tiên rồi vậy.

- Ơ cái thằng này, mày không rửa mặt lẹ còn đi học à ? – Mẹ tôi sẵng giọng.
- À…dạ… đây mà ! – Tôi tỉnh mộng dụi dụi mắt để quay trở về thực tại.

Buổi sáng sớm hôm nay tôi tỉnh dậy với một tâm trạng cực kì đê mê, một nửa mong rằng mình ngủ hoài để tận hưởng cảm giác ngất ngây vô tận, một nửa chỉ mong cho mình đến lớp thật nhanh để được gặp lại Tiểu Mai. Vì mỗi ngày bây giờ sau này đối với tôi đều sẽ là những bất ngờ nào đó mà tôi chưa biết trước, và tôi muốn khám phá những điều tươi mới ấy.

Việc gì đến cũng đến, tôi khoác bộ đồng phục vào, sửa cổ áo ngay ngắn lại đâu đó, chỉnh trang đầu tóc cho thật chuẩn, sau đó mới… dắt xe ra khỏi nhà :

- Rồi mày định đi học mà không ăn sáng à con? – Mẹ tôi gọi giật lại.
- Á…con không đói, hì hì ! – Tôi gãi đầu cười trừ.

Đường phố sáng sớm hôm nay thật tuyệt, nắng sớm chan hoà lẫn với một chút sương lạnh của mùa thu, thỉnh thoảng làn gió nhẹ thoảng qua làm hàng cây lá rụng vàng cả một đoạn đường. Tôi nghe cuộc sống lúc này như một bài thơ tuyệt diệu với cảnh sắc rạng ngời.

- Mày chạy xe kiểu gì đấy hả, thằng ranh con ? – Một chiếc xe đạp trờ ngang qua mặt tôi, đó là một ông trường Chuyên, vẻ như là học lớp 12.

Phải là bình thường thì tôi đã chẳng ngần ngại gì mà cãi lại cho bằng được rồi, bởi tôi chạy sát lề và bo ngang bùng binh chứ có sai luật đâu, rõ ràng là thằng cha ấy băng ngược qua đường còn la làng. Gặp lúc tôi đang bực thì tôi đã vả vỡ mồm rồi, một thân võ nghệ để làm gì cơ chứ, mình có ngán bố con thằng nào đâu. Thế nhưng, hề hề, đời đang đẹp mà lị :

- Dạ, xin lỗi anh, chúc anh ngày mới vui vẻ ! – Tôi cúi đầu cười cầu tài rồi lại tiếp tục lim dim mắt và hướng xe về phía ngôi trường thân yêu.

Dắt xe vào bãi gửi, tôi hơi hụt hẫng vì chưa thấy chiếc martin màu bạc quen thuộc của Tiểu Mai, vậy là nàng chưa đến lớp rồi. Thây kệ, tí nữa thế nào cũng gặp, tôi tự nhủ thầm và bước vào hành lang dãy lầu học.

- Ơ…… ! – Mới dợm bước thì tôi đứng khựng lại, bởi Tiểu Mai cũng đang dắt xe ngược về hướng tôi đang đi.
- Chào….. ! – Nàng có vẻ ngượng, cũng gật đầu chào tôi.
- Để…để mình dắt xe cho ! – Tôi vội lúng búng nói, mà tự dưng miệng tôi đã bắt đầu lắp bắp.
- Ừa, cảm ơn ! – Nàng mỉm cười đáp.

Dắt xe nàng vào bãi gửi, tôi cố ý để chiếc martin màu bạc cạnh bênh chiếc xe màu xanh lá của mình, để tí nữa đặng còn ra về chung chứ lị, hề hề ! Đâu đó xong xuôi, tôi đường hoàng quay trở ra mà không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Mai đang đứng đợi :

- Bữa nay Nam trực gửi xe à ? – Nàng hỏi.
- Đâu có ! – Tôi ngơ ngác vì chả hiểu ý nàng là gì. – Mình cũng vừa tới lớp thôi mà !
- Vậy chứ… cặp sách Nam đâu ? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Ớ……. !

Khốn nạn thân tôi, thế quái nào mà sáng nay đi học tôi lại ôm cái mạng không mà đạp xe lên mới chết chứ, hèn gì nãy giờ cứ thấy… trống vắng và thiếu thiếu điều gì đó. Hoá ra là tôi vì quá đê mê mà quên luôn cả cặp sách.

- Mình… mình về nhà chút ! – Tôi quýnh quáng nói như máy.
- Ngốc ! – Tiểu Mai phì cười.

Và không dám chậm trễ đứng lại tận hưởng nụ cười của nàng nữa, tôi vội phóng vào bãi gửi rồi dắt xe ra ngoài, đạp hết ga hết số để chạy như bay vào nhà :

- Mẹ…mẹ ơi, khoan đóng cửa ! – Tôi nháo nhào gọi lớn ngay từ đầu ngõ khi vừa thấy mẹ tôi đang dắt xe ra.
- Gì thế ? – Bà sửng sốt nhìn tôi.
- Con quên…cặp…. ! – Tôi vừa thở dốc vừa chột dạ.
- Cái thằng….sáng nay mày làm vậy con ? – Mẹ tôi lắc đầu mở khoá nhà.

Mất 5 phút để từ nhà phóng lại lên trường, lên đến nơi thì sân trường chỉ còn lác đác các học sinh trực nhật, tôi toát mồ hôi đầm đìa dù sáng hôm nay tiết trời cũng lành lạnh. Vừa xách cặp vào lớp là tôi đã thấy Khang mập lừ mắt nhìn mình :

- Mày làm sao mà đi trễ ?
- Tao…quên đồ ở nhà ! – Tôi khiếp vía vì cả lớp đang nhìn mình.
- Bị trừ điểm rồi kìa con, đệch ! – Nó nhăn nhó.
- Rồi…rồi…. ! – Tôi gật đầu ra vẻ biết lỗi.

Thế nhưng tôi chưa kịp bước về lại chỗ ngồi thì nhỏ Huyền đã khều tay tôi mà cố ý hỏi thật to :

- Hay là đi chơi với Tiểu Mai mới về đó ?

Nghe đến đây tôi giật thót người vội nói theo phản xạ :

- Đâu có, Tiểu Mai vào lớp rồi….mà….à…..không…. !

Tôi chỉ nói được nửa câu rồi im bặt vì biết mình đã hớ miệng, vừa kịp nhìn thấy Tiểu Mai ở dãy bàn bên kia đang lắc đầu thở dài ngao ngán :

- Thấy chưa, tui nói Tiểu Mai là Trúc Mai mà, ớ hớ hớ ! – Chị đại Yên ù phá ra cười khanh khách.
- Quá ghê, anh ấy quả thực là ghê !
- Ố hố hố, cái thằng này, thế mà hôm qua còn chối đây đẩy !

Đến đây thì tôi biết tôi ngu rồi, mới sáng sớm đã làm trò cho cả lớp chòng ghẹo, chỉ khổ mỗi Tiểu Mai, nàng đang đỏ hồng mặt vì bị mấy nhỏ ngồi kế bên trêu tới tấp. Biết thân biết phận, tôi lủi thủi chuồn về chỗ ngồi chả dám hó hé một lời :

- Quá đã, mày thế mà ngáp ruồi hay thiệt ! – Luân khùng choàng vai tôi.
- Hề hề, tự dưng được hợp thức hoá tình cảm công khai, sướng ghê ta ! – Thằng Quý cũng hóng hớt sang.
- Em lạy… hai anh, tha cho em ! – Mặt tôi chảy dài ra như trái dưa leo, vì cái tình hình này thì cả tôi lẫn Tiểu Mai sẽ còn bị chọc dài dài.

Và đúng như thế thật, vào trong giờ học, khi tôi bị kêu lên bảng làm bài Lí , đang lúng búng gãi đầu tính toán thì có đứa bạn ở dưới ton hót lên :

- Bí thì nhờ Tiểu Mai giải giúp kìa !
- Ừ, Tiểu Mai giỏi giang vô đối !

Nói rồi cả đám tụi nó đều quay sang nhìn nàng mà cười đê tiện, tôi chỉ còn biết cắm cúi giả lơ mà úp mặt vô tấm bảng đen to tổ tướng để trốn nhục. Đến khi cô dạy Lí thắc mắc :

- Tiểu Mai là ai thế ?

Thì bọn bạn tôi được nước mà tranh nhau mách lẻo :

- Là Trúc Mai đó cô, đây nè cô !
- Sao Trúc Mai lại là Tiểu Mai chứ ? – Cô thắc mắc.

Và chả biết bọn nó khai thác tin tức từ đâu ra mà lại chêm ngay vào một câu rất ư là táo tợn, đoán bậy bạ mà… trúng tùm lum :

- Tiểu Mai là thằng Nam gọi yêu Trúc Mai đó cô, chắc là tên tình yêu, hi hi !
- Hôm qua nó viết văn tả cảnh ngụ tình tặng Mai nữa đó cô !
- Gió mát, đồng xanh, chứng cứ rành rành, anh Nam… tanh bành !

Nó vừa dứt lời là cả lớp tôi phá ra cười lăn bò càng, tôi thì thiếu điều chỉ muốn độn thổ xuống đất chứ chả thiết sống nữa, cũng chả dám quay xuống để nhìn Tiểu Mai xem nàng đang ra làm sao, chứ thế này thì tôi… áy náy quá sức !

Ấy vậy mà tôi chẳng áy náy được bao lâu, khi mà giờ ra chơi, khi tôi đang thẫn thờ ngoài ban công để trốn tránh dư luận thì Tiểu Mai lại chủ động ra tìm tôi, và nàng buông một câu rất đỗi… kinh hoàng ghê gớm :

- Làm sao thì làm, còn ai khác gọi là Tiểu Mai thì tôi treo cổ !

Thú thật chứ lúc đó tôi cũng không biết là nên khóc hay cười nữa, vì một nửa là vui bởi gần như tôi đã thể hiện được tình cảm của mình, một nửa là… nghe nàng đe doạ tự dưng tôi thấy sống lưng mình lành lạnh. Thế là tranh thủ giờ ra chơi, tôi vét hết tiền túi của mình ra mà xuống dưới căn-tin mua một lô lốc những kẹo và bánh ngọt rồi khệ nệ ôm lên lớp :

- Ghê, mày đãi anh em ăn đám cưới à ?
- Nó làm gì thế ?
- Tao không nhận của hối lộ, hé hé !

Và bằng một thái độ cực kì thành khẩn, tôi cầm từng quà bánh mà đến gặp những đứa to mồm và cũng nguy hiểm nhất, sau phần trao quà là phần năn nỉ :

- Đừng gọi Tiểu Mai nữa… cảm ơn ! – Tôi lí nhí nói với từng đứa.

Nhưng tôi cũng dại, vì tôi tặng quà bánh gần hết lớp thì cần gì phải thì thầm với từng đứa chi nữa, bởi có thằng chơi ác vừa ăn hết bánh xong là nó lại gào lên :

- Ê Nam, tao hết bánh rồi, không cho thêm tao méc Tiểu Mai à nha !

Tôi thiếu điều muốn lạy cái thằng ôn thần đó luôn, nhưng cũng phải cắn răng nhẫn nhịn mà ngậm bồ hòn làm ngọt :

- Mời bạn dùng bánh…grừ…....