Yêu đi để còn chia tay

Posted at 25/09/2015

475 Views



Ban đầu khi nghe mẹ mình nhắc đến tên cô, anh vừa không vui vì bên cạnh xuất hiện một cái tên nhắc anh nhớ về một người, vừa cảm thấy tò mò vì cái tên ấy thân quen. Mang theo tâm trạng phức tạp, anh từ từ tiếp xúc với cô và đã rung động.

Khi ở bên Uyển Quân, những nỗi nhớ khắc khoải triền miên suốt hai năm trời đều tan biến như chưa hề tồn tại. Thế nhưng khi không có cô bên cạnh, nó lại lập tức quay về xây nền trong lòng anh. Trước khi có câu trả lời cho tình cảm mới chớm nở này, anh không cho phép mình mạo hiểm.


Chương 7:


Lí do đầu tiền bà Phương gợi ý cho Quân học cùng trường với Thiên là muốn anh và cô có thể cùng nhau đi học, cùng nhau về học cho vui. Hơn nữa ở cùng một nhà, học cùng một trường sẽ tiện hơn rất nhiều. Nếu có trục trặc xe cộ thì người này cũng có thể giúp người kia.

Nhưng mọi chuyện đã chẳng diễn ra như dự định. Thiên và Quân không học cùng một khoa nên lịch học gần như khác nhau. Đi học cùng nhau đã là chuyện khó, cùng về học lại càng khó hơn.

Tệ hơn nữa, gần đây Thiên cố ý tránh mặt Quân. Anh luôn tìm đủ lí do để không về cùng cô vào những buổi họ trùng lịch. Sáng cũng đặc biệt thức dậy sớm hơn để đi học trước. Trong bàn ăn, anh rất ít khi trò chuyện với cô, chỉ cắm cúi ăn cho xong bữa rồi lập tức rời khỏi bàn. Những hôm ông bà Phương bận việc bên xưởng trà không về nhà dùng bữa, anh đều ăn tối ở ngoài còn Quân ở nhà ăn cùng cô giúp việc. Hai người sống chung một nhà mà như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Quân là người nhạy cảm nhưng luôn cố tình không để ý đến mọi thứ. Trước thái độ của Thiên, cô biết cũng mặc kệ dù trong lòng có chút không vui.

Trước khi cô bắt đầu đi học, hai người khá thân với nhau. Vì phần lớn thời gian ông bà Phương ở bên xưởng nên gần như nhà chỉ có cô, anh và chị giúp việc. Có lúc anh còn đùa với cô rằng hai người giống như đôi vợ chồng trẻ mới cưới.

Hồi đó mỗi khi dùng bữa xong cả hai thường cùng nhau xem phim, có hôm cùng đi nghe guitar mộc, hôm thì dạo bờ hồ hoặc công viên, đi ăn uống gì đó... Mối quan hệ giữa hai người nhìn vào trông rất giống một cặp nhưng lại không phải. Không có sự ràng buộc, không ai làm tổn thương ai, vì không thật sự ở bên nhau nên sẽ chẳng ai bỏ rơi ai. Cảm giác rất dễ chịu!

Nhưng chỉ sau ngày cô bắt đầu đi học, thái độ của anh thay đổi nhanh đến mức khiến cô hụt hẫng. Cảm giác giống như nhớ ra mình có một món đồ rất đẹp nhưng rồi cũng nhớ ra món đồ đó đã bị mất từ lâu.

“Làm cái gì mà mặt mũi héo hắt vậy?”

Đó là câu nói của Diệu khi nhìn mặt Quân lúc đang nghĩ về chuyện của Thiên.

“Yêu đời thế này mà héo hắt gì.”

“Thôi đi! Nhìn mặt chán đời lắm luôn. Đã vậy dạo này hút thuốc nhiều hơn mọi khi nữa.”

Hiếu nhận xét.

“À! Tại đời mình đẹp quá rồi nên hút thuốc cho nó bớt đi. Đẹp vừa đủ là được rồi.”

Quân nhún vai.

Cả nhóm chẳng còn câu nào để cãi nữa. Những điều Quân nói ra luôn khác thường, nhưng chẳng ai tìm ra lí lẽ nào bắt bẻ lại.

Như cái lần mọi người ngồi tưởng tượng sau này lấy vợ sẽ sinh bao nhiêu đứa con, ai cũng bảo đông con cho vui cửa vui nhà, đến dịp lễ tết còn có tiếng nói tiếng cười, riêng cô lại nói chẳng nên sinh đứa nào.

Lí lẽ của Quân là một đứa trẻ lớn lên và hạnh phúc với tuổi thơ được vài năm ngắn ngủi rồi cũng bắt đầu nếm trải cay đắng tình đời, chịu đựng những mất mát, mệt mỏi với những toan tính và cuối cùng đau ốm bệnh tật sau đó chết. Hơn nữa ba mẹ cũng chẳng thể sống bên chúng cả đời. Thế nên theo cô thì hãy cố hết sức để không mang đứa trẻ nào đến thế giới này chịu khổ. Nhưng nếu đứa trẻ đó đã thực sự được hình thành thì quyền của nó là được sống, không được phép ép nó phải chết.

Mọi người nghe đều không đồng tình nhưng lại chẳng thể cãi lại cô vì những gì cô nói dù ngược ngạo nhưng lại đúng.

“Sao đời mình mãi không đẹp lên được!”

Mọi người đang im lặng nhìn ra con đường tấp nập xe cô, bỗng Bảo cảm thán một câu rồi thở dài não nề.

“Chia tay rồi chứ gì?”

Quân quyết tâm chọc vào nỗi đau của người khác đến cùng.

“Chả vậy!”

Huy thay Bảo trả lời.

“Ngay từ đầu trẫm đã bảo yêu đi để còn chia tay. Đã yêu rồi thì giờ chia tay thôi, buồn bã gì nữa.”

Quân rít một hơi thuốc, thổi thẳng khói về phía Bảo, nét mặt rất đắc ý.

“Ờ!”

Bảo yếu ớt thừa nhận.

“Thôi! Về với hội tự do. Yêu làm gì cho mệt.”

Thành kết luận.

Cả bọn gật đầu đồng ý.

“Mà ở trường có em nào xinh tươi không? Làm mai cho một em đi.”

Thành sau khi kết luận một câu trí lí đã dùng câu nói tiếp theo để bác bỏ chính mình. Cả bọn vừa gật đầu lập tức trừng mắt.

“Có biết trong bốn cái ngu, ngu nhất là gì không?”

Quân vòng hai tay trước ngực, mặt nghiêm trọng.

“Làm mai.”

Trừ Thành ra thì tất cả đều lên tiếng trả lời.

Thành đành im lặng, không vớt vát được câu nào nữa. Quân luôn biết cách vừa chọc người này, vừa lôi kéo người khác về phe mình.

“Thế anh Thiên đẹp trai sao rồi?”

Sau một hồi, Thành quyết phải chọc lại Quân một vố.

“Anh nó vẫn đẹp trai như vậy.”

Quân thật thà trả lời, kèm thêm mấy cái gật đầu để tăng tính khẳng định.

Thành thua!

Diệu lúc này vừa đăng nhập vào ongame để chơi binh. Cả bọn lập tức bỏ quên câu chuyện mà dán mắt vào màn hình máy tính.

Tài khoảng canguatrang (cá ngựa trắng) này là do Quân đăng ký, ban đầu chỉ mình cô chơi nhưng sau đó trở thành sở hữu chung của cả nhóm. Mọi người ai cũng có rất nhiều tài khoản nhưng tài khoản này của cô đặc biệt may mắn nên ai cũng thích chơi.

Lúc Quân lập tài khoản tính toán sẽ bị trùng rất nhiều lần, vì thế quyết tâm nghĩ ra một cái tên ít khả năng trùng nhất rồi đăng kí cho đỡ mất công.

Sau một hồi ngẫm nghĩ đã quyết định lấy tên một loại thuốc lắc. Quả nhiên chưa ai dùng đến cái tên này. Thế là một seri canguatrang từ 1 đến n ra đời. Đến giờ cô cũng không nhớ được con số phía sau đã lên đến bao nhiêu.

Kỳ thực tài khoản này rất đỏ, ván đầu tiên đã mậu binh. Quân thấy thế càng được đà vênh mặt.

Bài cứ thế lên như diều gặp gió, ván nào cũng ăn không ít thì nhiều chứ tuyệt nhiên không huề, không thua. Mọi người thích thú hô hào mà quên luôn cả thời gian. Mãi cho đến khi điện thoại Quân có tin nhắn.

“Về cho anh đóng cổng!”

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn có vài chữ khô khốc.

Nhìn lên đồng hồ đã hơn 11 giờ, cô tiếc nuối tạm biệt mọi người rồi ra xe về.

Đường đêm vắng lặng ngoài gió ra cũng chỉ có gió. Vì đèn đường đã tắt nên thứ ánh sáng duy nhất là đèn xe Quân.

Từ phía xa có một chiếc xe đi ngược chiều chạy khá nhanh. Đèn xe để chế độ pha chói mắt khiến Quân phải nháy đèn liên tục. Thế nhưng chiếc xe vẫn cứng đầu để pha đến cùng.

Chiếc xe lướt qua Quân thì chạy chậm lại sau đó vòng đầu xe, từ từ bắt kịp cô từ phía sau.

Quân có chút hoang mang lên ga cho xe chạy nhanh hơn, chiếc xe phía sau cũng theo đó mà tăng tốc.

Hai chiếc xe đuổi bắt nhau được một đoạn thì điện thoại Quân đổ chuông, trên màn hình hiển thị tên Thiên.

Đột nhiên trong lòng Quân vô cùng mững rỡ, cứ như chỉ cần cô nói mình bị bám đuôi thì Thiên sẽ làm phép một cái là xuất hiện bảo vệ cô.

Quân vội vàng bắt máy, chưa nói được tiếng nào bên kia đã vọng về tiếng quát giận dữ:

“Muốn chết đến phát điên rồi đúng không? Làm gì chạy nhanh như vậy?”

Quân lập tức cảm thấy một dòng máu nóng chảy lên mặt. Nếu không phải có người chơi trò hù dọa, cô đâu có chán sống đến mức phóng nhanh thế này.

Mang theo cảm giác bực tức, Quân dập máy, chạy một mạch về nhà mà không thèm đợi Thiên. Đang yên đang lành tránh mặt cô, giờ lại rảnh rỗi không có việc gì làm nên hù dọa cô. Thật là bực mình!

Xe Quân vừa tắt máy thì Thiên cũng về đến nơi. Sát khí theo anh tràn vào gara đến lạnh người.

Quân vẫn ngồi trên xe, lén nhìn Thiên qua kính chiếu hậu. Wow! Sắc mặt quả thật rất đáng sợ...

Duck hunt