Yêu đi để còn chia tay
Posted at 25/09/2015
461 Views
“Việc gì anh phải như thế? Anh không tin em, không quan tâm đến cảm xúc của em thì giờ lo lắng cho em làm gì?”
Quân khóc nấc lên thành tiếng, vừa ấm ức, vừa xót xa.
“Anh sai rồi! Anh sẽ học cách tin một người. Chúng mình đừng giận dỗi nhau nữa.”
Kéo Quân vào lòng, Thiên ôm ghì lấy cô trong vòng tay run rẩy vì cảm xúc đang dâng lên mạnh mẽ.
Sao anh có thể vì một phút không kiềm chế được cơn giận mà làm cô tổn thương thế này. Hơn ai hết, anh hiểu cái cảm giác bị hiểu lầm mà không thể giải thích, sao còn để cô chịu đựng điều đó.
Ngày trước cũng vì những mẩu tin nhắn thế này liên tục gửi vào máy anh mà anh mất Hoài Quân, xém chút nữa là anh cũng mất Uyển Quân rồi.
Gục đầu trong lòng Thiên, Quân ấm ức đấm tay vào ngực anh, nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài không thể ngăn lại:
“Anh làm lòng em đau lắm.”
Thiên không nói gì, siết chặt hơn vòng tay mình, gục đầu vào hõm cổ Quân mà hít đầy một phổi mùi thơm quen thuộc. Chính cái mùi hoa nhài nhè nhẹ pha thêm chút đắng nghét của thuốc lá này đã làm anh nhớ đến phát điên. Anh sẽ giữ mãi cô bên mình, sẽ không ngu ngốc phạm thêm sai lầm nào nữa.
Chương 5:
Cỏ xanh mướt ẩm sương mát mẻ, từng hàng cây xanh sẫm xào xạc đung đua, con đường rải sỏi lạo xạo vui tai.
Nắng vàng ươm bung tỏa trong không gian lộng gió.
Trời xanh ngắt bồng bềnh mây trắng tinh khôi.
Thỉnh thoảng một bóng đen sải cánh tự do lướt qua mang theo tiếng hót trong trẻo.
Giữa sắc trời tinh khôi động lòng người, Quân và Thiên dịu dàng nắm tay nhau bước đi. Hai người họ không ai nói với ai câu nào nhưng những sinh viên gần đó đều có thể cảm nhận không khí ngọt ngào đáng ghen tị đang tỏa ra từ họ.
Ở trong trường này, họ đã trở thành cổ tích sống, là truyền kì được mọi người nhắc đến nhiều nhất. Bất kể lời nói mang tính ấu trĩ, lãng mạn, thậm chí những lời hai người họ nói khi cãi nhau cũng đều được đám sinh viên ghi nhớ, thiếu điều chưa viết ra rồi lồng vào khung kính. Còn có người nói nếu hạnh phúc được như họ thì mới yêu còn không thì thà ở vậy còn hơn.
Tất cả ánh mặt trời trên thế gian đều ưu ái chiếu vào đôi tình nhân ngọt ngào.
Áo cặp tình nhân trắng tinh bừng sáng khiến xung quanh trở nên lu mờ.
Sáng nào trùng lịch học Quân và Thiên cũng cùng nhau đi bộ trong sân trường thế này khiến mọi người phải ghen tị và ngưỡng mộ. Ở trường chỉ cần có giờ giải lao Thiên sẽ lập tức chạy qua lớp Quân. Cô ở trong thư viện, anh cũng sẽ ở đó. Cô có lịch học thêm giờ, anh kiên nhẫn đợi cho đến khi lớp tan.
Thời gian đầu một vài nữ sinh cùng lớp cố tình phá hoại, làm vẻ mặt vô tội vạ mà hỏi Quân “Thiên suốt ngày ở bên như thế rất mất tự do đúng không?”. Quân chỉ nhún vai, thản nhiên đáp lời “Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc”.
Mùa hè đã từ từ trôi đến mang theo cái nóng và những cơn mưa bất chợt. Không khí trong trường dần trở nên uể oải trong những buổi học cuối cùng.
Sinh viên năm nhất và năm hai đều vui vẻ nghĩ đến những chuyến du lịch hè. Sinh viên năm cuối thì tất bật chuẩn bị hồ sơ xin việc. Chán nản nhất là sinh viên năm ba, mùa hè của họ đi tong với chương trình thực tập sinh. Nghe một số sinh viên năm cuối kể lại kinh nghiệm đi thực tập bị bóc lột sức lao động, đám sinh viên năm ba đã thảm trông càng thảm hơn.
“Mày sướng thật đấy! Không phải đi thực tập, lại còn được ở cùng nhà với người yêu. Hè thì tha hồ bên nhau nhé”
Mặt Linh viết rõ hai chữ ghen tị. Từ hôm có lịch thực tập sinh, ngày nào Linh cũng cảm thán câu này. Tính đến nay Quân đã đếm được sáu mươi hai lần.
“Mày qua kia mừng thọ ông, cũng có phải thực tập đâu mà than hoài vậy? Còn muốn ở chung với người yêu thì dọn đến nhà người yêu mà ở.”
“Mày nói nghe đơn giản quá! Ba mẹ của cục cưng tao đâu có đi suốt ngày như ba ****** với anh yêu của mày. Với lại cục cưng thua tao đến hai tuổi, tao chả dám gặp ba mẹ chồng đâu.”
Linh kể khổ với nét mặt sầu thảm.
“Giờ vợ nói em có nghe không?”
Quân thích thú nhại lại câu mà cô nghe được khi Linh nói chuyện với người yêu.
“Mày thích cười trên nỗi đau của người khác nhỉ!”
Mặt Linh méo xếch.
“Thì tao có cười được trên nỗi đau của chính mình đâu.”
Linh lắc đầu chịu thua. Theo tính toán của cô thì người yêu của Quân phải là người vô cùng kiên nhẫn, vô cùng điềm tĩnh, hơn nữa phải có một trái tim khỏe mạnh và thần kinh thép. Nếu không thể nào cũng có ngày bị Quân làm cho đứt mạch máu chết tức tưởi.
Trùng hợp làm sao! Ngay khi Linh vừa nghĩ đến người yêu của Quân thì Thiên xuất hiện ở cửa ra vào canteen.
Ngay khi ánh mắt Thiên chạm đến nơi thì Linh giơ tay vẫy liên tục, nét mặt hồ khởi đến mức những người khác còn tưởng anh là người yêu của cô.
Quân vì ngồi quay lưng lại phía cửa nên không nhìn thấy anh đang lại gần. Tuy nhiên nhìn cái kiểu của Linh lúc này thì cô không cần quay lưng lại cũng biết Linh đang vẫy ai.
Thiên đến ngồi vào ghế bên cạnh Quân thì cũng là lúc Linh đứng lên.
“Tao đi gọi điện cho cục cưng đây.”
Quân chau mày nhìn theo bóng Linh đang thoăn thoắt rời đi. Cô quá rõ về tính cách của Linh rồi. Với mọi chuyện Linh đều quan trọng hóa quá mức cần thiết.
Không dưới một lần Quân nói với Linh rằng không phải lúc nào cô và Thiên cũng cần ở riêng với nhau. Thế mà Linh một tai nghe vô một tai cho ra, lần nào cũng tỏ ra “biết điều” rồi chuồn thẳng.
“Bạn em ghét anh lắm đúng không?”
Thì ra nãy giờ Thiên cũng đang nhìn theo bóng Linh. Cái cách cô rời khỏi cứ y như là trốn tà.
“Nó quý anh lắm đấy.”
Quân có vẻ ngán ngẩm.
Thiên không nói gì nhưng nét mặt anh đang ngạc nhiên vô cùng.
“Lúc nào nó cũng nhai bên tai em nào là phải quan tâm anh, phải dành nhiều thời gian để hai người bên nhau. Em quen em không sợ mất thì thôi, chả hiểu nó sợ cái gì nữa.”
Quân thở dài.
Nhìn dáng vẻ như già đi mấy tuổi của Quân, Thiên cười hiền, dịu dàng xoa đầu cô.
“Hôm nay nhà mình có khách đấy.”
“Là ai vậy anh?”
“Là gia đình bác anh ở Đà Lạt xuống chơi, bác ấy là chị của mẹ.”
Quân gật gù ra chiều đã hiểu dù chẳng biết đó là ai.
Buổi chiều khi Quân và Thiên trở về nhà đã thấy trong gara chễm chệ một chiếc fortuner đen bóng. Trong nhà đang rôm rả tiếng cười tiếng nói vui vẻ.
Ngay khi cả hai bước qua ngưỡng cửa, một cô gái trạc tuổi Quân từ trong nhà chạy ùa ra lao vào lòng Thiên.
“Thiên đi học về hả? Chị bé đợi Thiên lâu lắm rồi.”
Vòng tay qua thắt lưng Thiên, cô gái chu môi nũng nịu.
Quân ở bên cạnh nghiêng đầu quan sát, mặt không chút biểu cảm.
“Đây là Kim, chị họ anh, con của bác.”
Thiên vội quay ra giải thích cho Quân hiểu đồng thời cố gắng gỡ tay Kim ra.
Nhưng mọi nỗ lực của anh đều vô ích, Kim càng lúc càng siết chặt vòng ôm của mình hơn.
“Đây là người đến ở nhờ à?”
Vẫn ôm Thiên, Kim chau mày nhìn Quân, ánh mắt quét dọc đánh giá rồi ánh lên cái nhìn coi thường.
“Không phải ở nhà mà là sống cùng.”
Thiên chỉnh lại, giọng nói cố giấu đi sự khó chịu.
Trong khi đó, Quân vẫn giữ thái độ im lặng quan sát Kim ôm Thiên.
Công bằng mà nói, nếu hai người không phải là chị em họ thì trông rất xứng đôi. Kim đẹp từng đường nét, đôi mắt tròn to long lanh như mặt biển dưới ánh nắng, gương mặt thon gọn, sóng mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng đào gợi cảm. Ngoài gương mặt đẹp như búp bê ra, Kim còn sở hữu một thân hình mê hoặc chết người, ba vòng cân đối, chiều cao đáng mơ ước, đôi chân thon thả thẳng tắp. Tóm lại, Kim đẹp toàn diện!
Nhìn thái độ bình thản của Quân, Thiên đột nhiên liên tưởng đến những ngọn núi lửa. Trông bề ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong lại nung nấu dòng nhan thạch nóng bỏng.
Hơi lạnh chạy khắp sống lưng, Thiên vội vã cố thoát khỏi vòng ôm của Kim.
Nhưng trước khi Thiên làm được điều đó thì Quân đã bỏ lên phòng, không ngoái nhìn lấy một lần.
Bữa tối hôm đó, Thiên bề ngoài tỏ ra đang lắng nghe người lớn nói chuyện nhưng thực chất đang tập trung quan sát nét mặt của Quân.
Cô lúc này rất giống ngày đầu tiên đến nhà anh, mọi biểu hiện đều giả tạo, đem cảm xúc giấu phía sau gương mặt tươi cười. Đôi mắt ra chiều chăm chú nhưng sâu thẳm trong đó lại bất cần đến cùng cực.
Từ đầu đến cuối bữa ăn, Quân không nhìn Thiên một lần, chỉ trò chuyện cùng ba mẹ và hai bác của anh. Trong khi đó, Kim ríu rít bên tai Thiên đủ mọi câu chuyện ở trường, về nhóm bạn thân, về những chàng trai theo đuổi mình. Thiên dù thỉnh thoảng vẫn “ừm” một tiếng chứng tỏ đang nghe nhưng thực chất chả lọt vào tai chữ nào.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Quân lấy cớ tối nay phải dự sinh nhật bạn rồi ra gara lấy xe lao đi. Thiên muốn đuổi theo nhưng đã bị Kim giữ lại đòi dẫn đi dạo quanh nhà. Anh đành bất lực nhìn theo đèn đuôi xe Quân đỏ rực xa dần...