Polaroid

Yêu đi để còn chia tay

Posted at 25/09/2015

458 Views



Trong khi anh cố dằn lòng mỗi ngày để không nói chuyện với cô, triền miên suy nghĩ về chuyện có nên mạo hiểm một lần yêu cô hay không thì cô lại dễ dàng đề nghị hai đứa yêu nhau đi để chia tay.

Đời người khó nhất chính là sống điên khùng, thế nhưng Thiên lúc này quả thật bị Quân làm cho phát điên. Cái cách cô nhìn nhận sự việc khác xa anh nhiều quá. Anh ghét phải nghĩ rằng hai người không cùng thế giới.

“Thế anh không thích em à?”

Quân vẫn tiếp tục dùng thái độ lơ lửng để nói chuyện khiến Thiên không chút cảm giác hai người đang nói về tình yêu.

Vì thế anh đã im lặng không trả lời.


“Không thích thì thôi!”

Cảm thấy Thiên không có ý trả lời, Quân bình thản nhún vai, đứng lên khỏi bãi cỏ, đi thẳng vào trong nhà. Cô rời đi chẳng phải vì buồn hay thất vọng mà là vì không còn chuyện để nói.

Ngỏ lời mà bị từ chối thì được xem như là thất tình. Nhưng ai thất tình còn buồn, riêng Quân thì không hề. Hiện giờ cô đã đang ngồi trên phòng, vừa bắn gunny vừa ăn mì tôm sống.

Với Thiên cô biết mình có tình cảm, nhưng tình cảm đấy chưa đạt đến giới hạn khiến cô nhất định có được anh.

Trong khi đó, Thiên vẫn còn ngồi lại trên băng ghế dài cùng với những rung động vừa bị Quân khuấy lên mạnh mẽ. Anh cúi đầu nhìn xuống chỗ cô vừa ngồi vài giây trước rồi chầm chậm lắc đầu:

“Yêu đi để còn chia tay.”

Lẩm bẩm lại câu nói của Quân, anh ngửa cổ nhìn trời.

Mới vài phút trước mặt trăng còn sáng rực trời đất nhưng giờ đã bị mây che mất, chỉ còn là một vầng sáng lờ mờ.


Chương 10:


Sáng thứ bảy nắng đẹp trời trong xanh, Quân lười biếng cuộn tròn trong chăn như trái bóng. Theo kế hoạch đã lên từ đêm hôm qua thì hôm nay cô sẽ ngủ cả ngày. Vì thế mà tối qua trước khi đi ngủ cô đã cẩn thận kéo rèm cửa sổ lại đề phòng sáng ra bị nắng sớm quấy rầy.

Thế nhưng ánh nắng vô duyên không hiểu bằng cách nào đang chễm chệ chiếu thẳng vào mặt cô.

Lờ mờ mở mắt ra, cô nheo mắt nhìn quanh, giật mình khi bên cạnh cửa sổ có một bóng người đang đứng.

Thiên đứng suy tư bên cửa sổ không lâu thì quay người lại, bắt gặp gương mặt ngơ ngác của Quân đang nhìn mình. Anh có thể đọc được sự lạ lẫm trong mắt cô. Cũng không có gì khó hiểu khi anh luôn cố tránh mặt cô mọi nơi mọi lúc nay lại chủ động vào phòng cô.

“Dậy đi!”

Thiên mỉm cười rồi đến ngồi bên giường, vuốt mấy sợi tóc dính trên mặt Quân. Hành động bất thường này được anh thực hiện hết sức tự nhiên. Đến anh cũng cảm thấy lạ lẫm với chính mình. Nhưng dù sao trong lòng cũng rất vui, cảm giác như cô là của anh và anh chăm sóc cô là chuyện đương nhiên.

“Làm gì?”

Quân nhăn mặt nhưng không tránh bàn tay Thiên.

“Đi hẹn hò.”

Thiên nhún vai, đôi mắt cười âu yếm nhìn Quân.

Quân chau mày nhìn Thiên, gương mặt nhăn nhó từ từ giãn ra cho đế khi trở nên bình thản đến phẳng lặng.

“Anh đi hẹn hò kéo em theo làm gì?”

Quân kéo chăn chùm qua đầu, toan tiếp tục ngủ.

“Hẹn hò với em mà không kéo em đi thì sao giờ? Không phải nói yêu đi để còn chia tay sao?”

Thiên học theo cái kiểu nói chuyện của Quân, giọng nói đủng đỉnh nửa đùa nửa thật.

“Anh yêu em à?”

Quân kéo chăn ra khỏi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào Thiên.

“Anh nghĩ là vậy.”

Thiên tỏ ra vô cùng thật thà, đầu gật gù.

“Vậy tạm thời đừng yêu nữa.”

Quân dứt khoát, mặt lạnh tanh.

“Sao vậy?”

Trong chốc lát, mặt Thiên nhợt nhạt không còn một giọt máu, đôi mắt tối sầm. Một luồng hơi lạnh chạy từ sống lưng lên đến tận gáy. Không phải vì anh làm lơ cô quá lâu nên cô đã yêu người khác rồi chứ?

“Để mai hãy yêu tiếp! Giờ em ngủ.”

Quân tỉnh bơ đề nghị sau đó kéo chăn qua đầu, cuộn tròn người lăn vào giấc ngủ.

“Anh quyết định rồi! Em không có quyền từ chối.”

Thiên thở phào nhẹ nhõm, kéo phăng chăn ra khỏi người Quân, nói như ra lệnh.

Quân nhăn nhó mở mắt nhìn Thiên, dứt khoát kéo anh nằm xuống bên cạnh mình.

Do không có sự phòng bị, Thiên bị kéo ngã một cách dễ dàng, khi định thần lại thì đã thấy một cánh tay mình bị Quân dùng làm gối, cơ thể cô đang nằm ép sát anh.

“Anh cũng ngủ đi! Lát dậy rồi tính tiếp.”

Quân nói rồi kéo chăn đắp cho mình và Thiên, mắt thanh thản nhắm lại tiếp tục ngủ.

Trong khi đó, Thiên căng thẳng hít thở không thông, trái tim trong lồng ngực đập đến mức chính anh cũng cảm thấy người mình đang rung lên. Quân ơi là Quân! Cô thực sự nghĩ nằm cạnh cô anh có thể ngủ sao?

Thiên ngột ngạt tập trung đếm từng con cừu trong khi hơi thở ấm nóng của Quân đang đều đều phả vào cổ anh.

Một con cừu…

Hai con cừu…

Ba con cừu…



Bảy mươi hai con cừu…



Cuối cùng Thiên cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, Quân bị cảm giác nóng bức làm cho tỉnh dậy mới thấy mình đang nằm trong vòng tay trật cứng của Thiên. Giờ cô đã hiểu vì sao mình cảm thấy nóng như thế.

Anh đang ở rất gần cô, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, môi cô sẽ chạm vào má anh.

Trái tim Quân bất giác đập mạnh, gương mặt từ từ chuyển đỏ nóng bừng.

Quân lúng túng vùng dậy, vô tình đánh thức luôn cả Thiên.

“Dậy rồi à? Giờ đi được chưa?”

Thiên lờ mờ mở mắt ra, nhất thời chưa quen với ánh sáng nên hơi nheo lại, không phát hiện ra gương mặt đỏ bừng của Quân lúc này.

“Đi đâu?”

Buổi sáng Thiên vào phòng lúc Quân còn ngái ngủ nên chuyện xảy ra đã bị cô quên sạch.

“Đi hẹn hò. Em đòi ngủ tiếp đã để cho em ngủ rồi còn muốn gì nữa?”

Thiên ấm ức ngồi bật dậy, tức đến nỗi hai quai hàm đau nhói. Không lẽ cô định nói rằng mình đã nghĩ lại và sẽ không hẹn hò với anh?

Quân lờ mờ nhớ lại chuyện ban sáng, hóa ra nó không phải là ảo giác của những giấc mơ mà là sự thật:

“Ừ thì hẹn hò.”

Sự quả quyết của Thiên làm cô đột nhiên cảm thấy vui.

Thế là họ bắt đầu yêu nhau theo cái cách khó hiểu nhất. Không cần biết đối phương nghĩ gì. Không cần biết mọi chuyện đã sẽ đi đến đâu.

Quân sau khi chuẩn bị xong mọi thứ đã trịnh trọng ngồi sau xe Thiên, hai tay vòng lên ôm eo anh trông rất tình.

Hai người bắt đầu buổi hẹn hò bằng việc cùng nhau đi ăn trưa.

Khu 6 – Bảo Lộc có một quán nem nướng tên là Đà Lạt rất ngon. Thiên sau khi nghe Quân nói “ăn gì cũng được” đã chở thẳng cô đến đây.

Quán nem nướng Đà Lạt vào giờ trưa rất đông khách. Quân đã từng ăn ở quán này vài lần và cũng công nhận nó rất ngon. Buổi trưa còn có thể tìm ra bàn trống chứ đầu giờ chiều mà đến đây thì đến chỗ để xe cũng không còn.

Thấy Thiên chở Quân đến, mọi người trong quán đều trố mắt ngạc nhiên. Con trai danh trà Thiên Thanh ở xứ này ai chẳng biết. Cũng phải lâu lắm rồi họ mới thấy anh chở con gái sau xe.

Thiên vờ như không thấy mọi người đang nhìn mình, kéo tay Quân đi vô quán. Đây là lần đầu tiên họ cầm tay nhau nhưng hành động lại vô cùng tự nhiên. Như thể họ đã như thế vô số lần trước đó.

“Bữa nay dẫn bạn gái đến ủng hộ chị hả?”

Cô chủ quán đang nắn xiên thịt để đem nướng thấy Thiên đi vào cùng Quân thì ngừng tay, niềm nở đi đến bàn hai người.

“Vâng.”

Thiên mỉm cười, không tự chủ mà liếc nhìn Quân. Giờ cô đã là bạn gái anh rồi.

“Hai phần hả em?”

Cô chủ quán trong khi nhìn Quân dò xét thì hỏi Thiên.

“Vâng! Chị cứ cho em như vậy trước đi.”

Thiên nói trong khi mắt vẫn nhìn Quân:

“Em muốn uống gì không?”

“Không cần đâu! Ăn xong rồi uống.”

“Vậy chị cho em hai phần đi, thức uống em sẽ gọi sau.”

“Có ngay! Có ngay!”

Cô chủ quán cười tươi, sướng cao giọng như kiểu tiểu nhị trong phim cổ trang.

Trong khi đợi đồ ăn, Quân tranh thủ kiểm tra điện thoại.

Trên màn hình báo có 16 tin nhắn. Quân giật mình trợn mắt. Sao lại nhiều thế này?

Trong 16 tin ấy, một cái của tổng đài báo khuyến mãi, hai cái gia hạn nhạc chờ, tin nhắn chúc ngày mới tốt lành của “đội nhà”, còn lại là tin nhắn của Linh hỏi xem tại sao Quân không trả lời tin nhắn.

Bình thường Quân chẳng bao giờ trả lời những tin nhắn chúc này chúc kia, nhưng không hiểu sao hôm nay lại kiên nhẫn nhắn tin chúc lại mọi người rồi nhắn tin báo cho Linh rằng sáng giờ cô ngủ.

Tự nhiên Quân thấy vui vui khi nhận ra bên cạnh có rất nhiều người quan tâm đến mình. Đúng là khi yêu, con người ta trở nên cởi mở và yêu đời hơn rất nhiều.

“Nhắn tin với ai vậy?”

Thiên chau mày khó chịu. Dù biết rằng ai cũng có tự do riêng nhưng anh chẳng thể rộng rãi mà tôn trọng cái tự do riêng ấy chút nào.

“Trai.”

Quân vẫn cặm cụi nhắn tin, đầu không ngẩng lên.

“Này! Em có người yêu rồi đấy nhé...