XtGem Forum catalog

Vẫn mơ về em

Posted at 27/09/2015

670 Views



Trước kia khi tôi và Ninh Hiên còn ở bên nhau, chúng tôi thường đến khu rừng nhỏ trong công viên cách trường một con phố, chúng tôi ngồi ôm nhau dưới những tán cây, cùng thả sức mơ tưởng về tương lai.

Tưởng tượng của tôi lúc đó là, sau khi Ninh Hiên đi làm, nhất định vẫn sẽ đẹp trai điên đảo, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ, thèm thuồng mà vô vọng của đám nữ giới, nhưng trong đám ngưỡng mộ ngùn ngụt kín trời ấy chỉ mình Tô Nhã tôi mới có thể dương dương độc chiếm muôn vàn yêu chiều dịu dàng của hắn.

Thế nhưng mộng tưởng ngọt ngào lại thường đi kèm với hiện thực tàn nhẫn.

Thời gian từng bước nhích tới ngày hôm nay, cuộc đời bể dâu đem đến những biến cố gì nào ai có thể dự liệu, ngăn cản. Ninh Hiên quả thực vẫn đẹp trai điên đảo, nhưng trong công việc hắn hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của tôi, không tươi cười vui vẻ, mà là một tên bạo chúa đích thực, ngang tang bạo ngược.

Hắn nói một là một hai là hai, không tranh cãi. Mỗi khi nhân viên dưới quyền làm việc chậm chạp không hoàn thành tiến độ là mặt hắn lại dài ra còn hơn cả dãy Himalaya; hơi lạnh tỏa ra từ người hắn dường như còn có thể làm người ta tê cóng nứt nẻ.

Thế nhưng trong mắt tôi, con người lạnh lùng có thể coi như chẳng có tình người này vẫn vô cùng hấp dẫn. Có lẽ cả đời tôi cũng không sao cai nổi căn bệnh háo Ninh Hiên của mình.

Với tư cách là trợ lí đặc biệt của hắn, tôi dọn vào làm việc cùng phòng với Ninh Hiên.

Mấy hôm nay, Ninh Hiên hết vẽ thiết kế lại chỉnh sửa gọt giũa trên máy tính, rồi đích thân đến gian chế tác tận tay đẽo khắc mài giũa, việc gì hắn cũng tự tay làm, từng chi tiết dù nhỏ nhặt cũng phải làm cho hoàn hảo nhất mới thôi. Tôi ngồi nhìn hắn bận bịu đến vắt chân lên cổ, so với mình nhàn hạ mà tự thấy hổ thẹn.

Bởi toàn bộ nội dung công việc của tôi chỉ là ngồi im một chỗ. Thực ra ngồi đây, tôi thấy mình phù hợp với một việc khác hay hơn: tay tôi đáng ra nên cầm một thanh dùi, trước mặt tôi đáng ra nên đặt một con cá gỗ, sau đó tôi sẽ dùng thanh dùi gõ lên con cá gỗ, miệng liên tục lẩm bẩm mấy từ "A di đà phật". Chỗ này đâu phải là nơi cho người thường ngồi chơi mà phải là chỗ cho người xuất gia tu hành mới đúng.

Tôi nghĩ đến câu: Con người sống trên đời không được lãng phí thời gian.

Bèn đề đạt với Ninh Hiên: "Ngài Trình, anh sắp xếp cho tôi việc gì để làm đi!"

Ninh Hiên vẫn luôn khách khí gọi tôi là cô Tô. Có đi có lại mới toại lòng nhau, tôi cũng rất lịch sự gọi hắn là ngài Trình.

Hai chúng tôi cứ giả tạo trước mặt nhau như vậy, cố cầm cự vững vàng, người nọ lặng lẽ đứng nhìn người kia qua trang giấy mỏng ngăn cách mang tên năm tháng, không ai chịu đưa tay ra chọc thủng, mặc cho con người của bản thân năm xưa hiện tại dường như đã biến thành kẻ khác, chúng tôi cùng sắm vai những kẻ xa lạ không hề quen biết. Mỗi người đều biết rốt cuộc như vậy là dằn vặt nhau hay đang tự quất roi mây vào chính mình.

Ninh Hiên đáp lại tôi: "Cô Tô cứ làm quen với môi trường ở đây trước đã".

Tôi thật thà nói: "Ngài Trình, tôi đã rất quen với môi trường ở đây rồi, thậm chí có bao nhiêu chiếc đinh đóng trên mỗi bức tường trong này tôi đều đã thống kê xong hết!"

Ninh Hiên nhướn mày nói: "Nếu cô Tô nói mình đã quen với môi trường ở đây rồi, vậy thì xin hỏi cô, từ đây đến nhà vệ sinh cách nhau bao nhiêu phòng?"

Tôi hít vào một hơi, nói: "Ngài Ninh, câu hỏi này của anh thật quá vô lí! Ai rỗi hơi đi nhớ xem nhà vệ sinh cách đây bao nhiêu phòng làm gì? Có phải là không biết đọc hai chữ Nam - Nữ to tướng nên phải đếm phòng để tìm cho đúng chỗ đâu!"

Ninh Hiên nói: "Cô Tô, thứ nhất là cô vừa gọi nhầm rồi, tôi là ngài Trình chứ không phải là ngài Ninh. Thứ hai, tôi muốn nói với cô một chuyện, tin chắc là cô cũng nhận thức rõ điều này: không phải người biết chữ nào cũng có thể tìm chính xác được vị trí nhà vệ sinh phù hợp với giới tính của mình đâu!"

Nghe hắn nói, tĩnh mạch bên thái dương tôi lại giật liên hồi. Tôi nói: "Được rồi ngài Trình, cứ cho là tôi chưa nắm rõ vị trí nhà vệ sinh đi, sau này nhất định tôi sẽ nhớ kĩ! Nhưng ngoài chuyện này ra, hy vọng ngài có thể sắp xếp cho tôi một công việc cụ thể, chứ cứ ngồi không chẳng làm gì thế này tôi thấy thời gian bị lãng phí, lương tháng thành tiền bất chính, còn sếp như có ý đồ khác lắm!". Mặc dù sếp Ninh Hiên đã nhắc từ trước, hắn không thích ăn lại cỏ đã nhai, nhưng việc hắn gọi tôi đến rồi chỉ để ngồi chơi không sai khiến việc gì thế này quả thực làm tôi cảm thấy trên đời thật lắm chuyện lạ thường khiến người ta mơ tưởng hão huyền.

Ninh Hiên nhìn tôi, nhướn mày cao hơn nói: "Mấy hôm nay khẩu khí cô Tô càng lúc càng cao đấy nhỉ".

Tôi giật thót! Sau khi gặp lại hắn, ban đầu tôi câm như hến, sau đó thì ấp a ấp úng, bây giờ thì hăng tiết gà gân cổ lên không ngừng thế này, có vẻ như tinh thần tôi đang ngày càng phấn chấn hơn chăng.

Tự dưng tôi nhớ lại đoạn nói chuyện điện thoại với Đào Tử tối qua, nó bảo tôi: "Tô Nhã, cậu uống thuốc chưa đấy? Trước nay có bao giờ mình thấy cậu nói lắm như thế này đâu? Vừa chịu tổn hại gì à, sao sểnh ra một cái đã kích động đến nông nỗi này rồi?"

Tôi nói với nó: "Hứ! Cậu mới bị kích động thì có. Trước kia chỉ là mình tạm thời cất trái tim nóng bỏng vào một chỗ để lặng lẽ nhìn ngắm thế giới mà thôi. Bây giờ hết lặng lẽ rồi thì trái tim nóng bỏng cũng phải bộc lộ ra thôi, đồ ngốc tầm nhìn hạn hẹp ạ!"

Thừa lúc Ngải Phi vào phòng hỏi Ninh Hiên về chi tiết kĩ thuật mài nào đấy, tôi liền nói với hắn: "Ngài Trình, ngài cứ sắp xếp việc gì đó cho tôi để làm đi".

Tôi thừa nhận là mình cố tình nói câu này để cô bạn gái tin đồn của Ninh Hiên nghe được. Tôi thừa nhận mình muốn cô ta gã bạn trai tin đồn của mình giữ một cô gái tên Tô Nhã trong phòng làm việc dưới danh nghĩa là trợ lí đặc biệt nhưng lại không cho cô ta động tay động chân vào bất kì việc gì.

Đồng chí Ngải Phi sa sầm mặt lại rồi rút khỏi phòng Ninh Hiên. Cô ta được coi là trợ thủ của Ninh Hiên nhưng như tôi quan sát thì vị trí thích hợp nhất với cô nàng nên là học trò của Ninh Hiên thì đúng hơn.

Ninh Hiên nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mấy đám mây đen lười biếng đang nhàn tản chiếm cứ bầu trời. Hắn quay lại hỏi tôi: "Cô Tô, tôi có chuyện này muốn hỏi cô đây. Trong phòng triển lãm của trung tâm các cô, vị trí nào ánh sáng tự nhiên chiếu mạnh nhất, vị trí nào thì chiếu yếu nhất và vào lúc nào trong ngày? Thời gian duy trì là bao lâu?"

Tôi đáp: "Thưa ngài Trình, là thế này, đến nay chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu và quan sát một cách có hệ thống những vấn đề anh vừa nêu ra, vì cho rằng việc này vốn không cần thiết lắm. Nhưng nếu anh thấy đây là chuyện hệ trọng thì để tôi quay về đo lường thực địa và hệ thống đầy đủ lại giúp anh".

Hắn hỏi: "Sao, cô Tô cho rằng vấn đề tôi đặt ra là thừa ư?"

Tôi bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: "Tôi đâu dám".

Hắn nhếch mép, khẽ nhướn mày nói: "Cô Tô cũng đang yêu cầu tôi sắp xếp cho việc để làm còn gì, thế thì được, vấn đề này rất quan trọng với tôi nên phiền cô giúp một chuyến vậy".

Tôi lập tức đáp: "Vâng, tôi quay về đo ngay đây!" rồi xách túi chạy đi luôn.

Mặc dù tôi không thấy việc này có gì bắt buộc phải phiền phức như vậy nhưng dẫu sao có việc để làm vẫn tốt hơn nhiều lần ngồi không trong văn phòng hắn mà mất tự nhiên.

Rõ ràng chúng tôi đã hiểu về nhau quá rõ nhưng cứ nhất định phải dùng những ngôn từ sáo rỗng giày vò lẫn nhau, tôi đã muốn bỏ chạy khỏi đó từ lâu rồi



Chương 41 - Nụ cười xấu xí



Công việc thống kê đo đạc tỉ mỉ ánh sáng trong phòng triển lãm của tôi mất cả một ngày trời, hôm sau tôi mang báo cáo đến nộp cho Ninh Hiên. Tôi vốn chẳng mong được biểu dương khen ngợi gì, nhưng cũng không ngờ công việc của mình lại bị hắn nghi ngờ đến như vậy.

Miệng thoáng hiện một nụ cười kì quái, hắn nhìn tôi nói: "Cô Tô, phải nói rằng, báo cáo này của cô không có nhiều giá trị đối với tôi".

Hắn cười, nụ cười rất đẹp và ấm áp, nhưng không biết dưới lớp da mặt kia thực ra đang ẩn giấu bao nhiêu lưỡi dao sắc nhọn tẩm thuốc độc.

Tôi biết hắn muốn nhìn thấy tôi vỡ vụn, muốn nhìn thấy những biểu hiện yếu đuối của tôi khi bị công kích, nhưng bản tính ương ngạnh bắt tôi đứng thẳng lưng, không được nhu nhược, hèn nhát. Tôi nở một nụ cười khiêm nhường nói: "Ngài Trình, ngài không hài lòng chỗ nào để tôi sửa lại".

Hắn mỉm cười, nhã nhặn đưa bản báo cáo đến trước mặt tôi, từ từ xé toạc nó ra làm hai, sau đó ném thẳng vào sọt rác dưới chân.

Vẫn giữ nụ cười gợi đòn, hắn nhìn tôi nói: "Không hài lòng với tất cả!".

Tôi rất muốn xông lên, dùng móng tay cào rỗ mặt hắn ra!

Nhưng hôm qua tôi vừa mới cắt móng tay, chỉ dựa vào mười ngón tay trơ trụi này tấn công hắn thì thật yếu thế. Kìm nén mọi thương tổn và căm phẫn, tôi cố gắng duy trì nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt, khống chế khóe miệng đang chực run run, sau đó nhìn hắn nói: "Xin lỗi, thực sự tôi không biết vấn đề ở chỗ nào, anh có thể chỉ giúp tôi làm sai ở đâu không?".

Lòng tôi thoáng quặn lên đau xót xa, ngẫm mà thấy thật trớ trêu. Năm năm trước, tôi đứng trên bục giảng, là giáo viên của hắn, hắn ngồi trước bục giảng, là học sinh của tôi, hằng ngày đều là tôi giảng hắn nghe, chính tôi là người đóng vai trò giải thích và truyền thụ kiến thức cho hắn.

Thời thế đảo lộn, ai mà ngờ được hôm nay lại tới lượt tôi khúm núm đứng trước mặt hắn, cố gắng kìm chế khao khát hạ sát hắn đang bùng cháy mãnh liệt, nhẫn nhục thỉnh cầu hắn chỉ ra mình đã làm sai chỗ nào.

Ninh Hiên nhìn tôi, nụ cười trên khuôn mặt đã dần lẩn mất, hai hàng lông mày điềm nhiên cau lại. Đúng lúc tôi tưởng rằng hắn không thể đưa ra câu trả lời xác đáng cho mình, thì hắn lại chậm rãi mở miệng: "Thời tiết hôm qua rất u ám nên mức độ chiếu sáng đó không có tính điển hình. Vì thế báo cáo ngày hôm qua không có giá trị gì cả".

Tôi sững người. Hắn...chịu giải thích cho tôi ư? Tôi lại tưởng nhất định hắn sẽ không nói gì nhiều cơ đấy. Suy cho cùng tất cả những chuyện này chẳng phải đều do hắn cố tình sao? Chọn đúng một ngày âm u không có giá trị khảo sát để hỏi tôi vấn đề ánh sáng của phòng triển lãm, lại còn không thèm nhắc nhở tôi thực ra ánh sáng hôm qua không phù hợp để làm khảo sát đo lường mà cố ý khoanh tay đứng nhìn tôi mất công bận bịu một chuyến, rồi đúng như ý nguyện chớp lấy thời cơ xé toang bản báo cáo là thành quả lao động vất vả của tôi ngay trước mặt tôi. Tất cả những chuyện này hắn đều đã rắp tâm tính toán từ trước để kích động tôi chứ còn gì? Đã sắp toại nguyện rồi, hà tất phải mềm lòng như thế?

Ninh Hiên ơi là Ninh Hiên, anh sắm vai ác thực có đầu mà không có cuối.

Vẫn gắng gượng giữ nụ cười trên mặt, cố tỏ vẻ ung dung bình thản, tôi nói: "Hôm nay ánh sáng tốt hơn rồi, vậy tôi quay lại trung tâm triển lãm làm lại là được".

Tôi quay người bỏ đi, tay vừa đặt lên nắm cửa liền nghe tiếng Ninh Hiên gọi giật từ phía sau: "Đợi đã".

Tôi quay lại.

Ninh Hiên nhìn tôi, hình như hắn thở dài, trông có vẻ mệt mỏi và cụt hứng. Hắn nói: "Tô Nhã, cô quay lại đi, việc này tôi sẽ gọi cho anh quản lí bên cô bảo cử người khác làm cũng được. Cô không cần chạy qua chạy lại nhiều như thế."

Tôi ngơ ngác đứng trước cửa, nụ cười chuẩn mực vẫn đang nở trên môi, nhân tính của hắn đột ngột bộc phát làm tôi lúng túng vô cùng. Tôi nói: "Thực ra...tôi quay về đo lại cũng không sao...cũng không mệt lắm..."

Ninh Hiên nhìn tôi mấy giây, chậm rãi nói: "Có việc khác cần cô làm."

Nghe hắn nói, tôi gật đầu ngơ ngác "vâng" một tiếng, buông tay khỏi nắm cửa, ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.

Ninh Hiên cúi đầu. Tôi không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe tiếng hắn nói: "Tô Nhã, khi nào cô không muốn cười thì đừng có cười. Những lúc đấy nhìn cô cười còn khó coi hơn cả khóc đấy!"

Giọng hắn nghe khá hung tợn, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy lòng chợt ấm áp.

Liệu tôi có thể lí giải câu nói này thành, hắn vẫn còn chút quan tâm giành cho tôi không?

Đào Tử gửi báo cáo ánh sáng rất nhanh. Ninh Hiên đọc xong ngồi tựa vào ghế trầm ngâm suy nghĩ.

Bản tính hiếu kì của tôi sống dậy, điên cuồng kêu gào muốn biết báo cáo đó rốt cuộc có tác dụng gì. Tôi sán lại gần Ninh Hiên cách chừng hai mét, thận trọng hỏi: "Cái này thực sự hữu dụng à?"

Ninh Hiên vẫn ngồi im lìm trên ghế, chỉ lạnh lùng đảo mắt qua tôi một cái rất nhanh rồi lại quay trở về với mạch tư duy của hắn, tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi lén bĩu môi. Cứ tưởng mình còn được cưng được thương như hồi trước chắc? Bây giờ đến cười người ta còn không thèm cười với mày nữa, chỉ bảo mày những lúc không nên cười thì đừng có cười thôi mà mày đã được đằng chân lân đằng đầu sán lại. Bây giờ bị người ta lờ đi, đáng đời lắm!

Vác bộ mặt xám ngắt trở về chỗ của mình, tôi thầm ai oán không biết ngày mai có nên mang theo một thanh dùi và một con cá gì đó không.

Bỗng nhiên Ninh Hiên lên tiếng.

Hắn từ tốn nói: "Hai năm trước tôi có được một viên kim cương rất quý hiếm, tôi định dùng nó làm chiếc nhẫn đẹp nhất thế giới, đặt tên là Trái tim Trừng Hải. Nhưng hai năm nay tôi vẫn hoàn toàn chưa có cảm xúc. Lần này nhất định tôi phải thiết kế bằng được. Tôi muốn biến nó thành một câu chuyện truyền kỳ, thành tiêu điểm của lần triển lãm này, thành tác phẩm tiêu biểu nhất trong sự nghiệp thiết kế trang sức của tôi!"

Tôi hơi sững sờ. Hắn đã không nói thì thôi, nhưng một khi mở miệng thì lại nói với tôi nhiều thế?

Tôi tò mò hỏi: "Hai năm nay anh không có cảm xúc thế bây giờ thì có rồi à?"

Hắn ngồi tựa lưng trên ghế, mệt mỏi kéo mi mắt lên nhìn tôi nói: "Cô hỏi nhiều quá". Sau đó lại nhắm mắt nói tiếp: "Hôm nay tôi chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của cô thôi...