Vẫn mơ về em
Posted at 27/09/2015
522 Views
Bỗng có một tên lớn tiếng quát: "Thôi Dương, sao cậu không tự giác, vừa bảo tất cả cùng úp mặt vào tường cơ mà! Cậu định không cho đại ca ít thời gian tình tứ quý báu đấy hả?"
Thôi Dương làm bộ oan ức, giả vờ cắn gấu tay áo và bải lải những câu buồn nôn: "Đại quan nhân quả là đãng trí! Hôm nay vừa hay ngày sinh nhật tiện thiếp nên tiện thiếp đã đủ mười tám tuổi rồi. Kể từ giờ phút này, thiếp đã có đủ tư cách và năng lực chiêm ngưỡng chuyện người lớn rồi ạ!"
Tôi đang giả bộ uống nước để che dấu khuôn mặt đỏ ửng, kết quả lại bị mấy câu tê tái xương tủy này của Thôi Dương ám hại làm sặc phun hết nước ra ngoài! Mắt mũi miệng, tổng cộng có năm cái hốc trên mặt, hốc nào cũng tuôn ra đầy chất lỏng: nước lọc, nước mũi rồi nước mắt, không lãng phí hiệu suất hoạt động của bất kỳ cơ quan nào.
Tôi bắt đầu ho sặc sụa. Ninh Hiên vội vàng vỗ lưng cho tôi. Khốn khổ lắm mới xuôi được, tôi sụt sịt: "Chuyện này nhất định là cậu ta cố ý, cậu ta vẫn chưa hết hận tôi vụ lần trước, chắc chắn thế rồi, nếu không tại sao lại nhằm đúng lúc tôi đang uống nước mà phun ra những lời buồn nôn như thế!" rồi kéo tay Ninh Hiên rủ rỉ: "Ninh Hiên, đấm cậu ta đi, đấm cậu ta đi!"
Nghe xong câu cuối cùng của tôi, Thôi Dương vội núp sau một cậu bạn, có vẻ run như cầy sấy. Cậu ta cường điệu sụp xuống bên tôi, mặt mày thảm thương nhìn tôi nói: "Cô Tô ơi, em và cô bắt tay xóa hết thù hận nhé! Xin cô đấy! Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em, cô để đại ca đánh em, khác nào đánh vào mặt gấu trúc bảo vật quốc gia, cô bảo làm sao em có thể chịu đựng được nỗi nhục này!"
Tôi thấy cậu ta cả thanh lẫn hình đều diễn rất đạt, cũng không dễ dàng gì, nên quyết định cho cậu ta một cơ hội. Tôi hỏi Ninh Hiên: "Tôi quyết định sẽ nghe theo lời cậu. Cậu bảo có đáng ăn đòn không?"
Ninh Hiên nhếch mép cười nham hiểm nói: "Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Thôi Dương, không nên dùng bạo lực. Chi bằng em hát tặng cậu ta một bài đi!"
Tôi nhìn Ninh Hiên, cũng nham hiểm nhếch mép cười.
Hắn thật nham hiểm, nham hiểm, nham hiểm quá! Lại có thể nghĩ ra chiêu lấy tiếng hát của tôi để trừng trị Thôi Dương!
Đám yêu tinh thấy tôi chuẩn bị lên hát tỏ ra rất hào hứng chờ đợi. Thôi Dương đang có vẻ không được tỉnh táo lắm, lúc tiếng hát của tôi cất lên, cậu ta lập tức hết u mê luôn!
Thôi Dương ôm đầu gào lên thảm thiết: "Dừng lại, dừng lại đi! Bà cô ơi đừng hát nữa! Đại ca ơi, cầu xin anh đấy, hay anh cứ đánh em đi!"
Có đứa muốn trốn ra ngoài liền bị tôi tóm lại, nhân lúc nhạc dạo tôi hỏi: "Ra ngoài làm gì? Tôi chưa hát xong không được đi đâu hết! Ai bỏ ra ngoài đến cuối kỳ trượt đừng trách tôi!"
Tên tiểu quỷ bị tôi tóm lại gần như quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa phân trần: "Cô Tô ơi, em ra ngoài không nhằm mục đích nào khác ngoài muốn chứng minh với thiên hạ là không phải em đang đánh đập người đang hát trong này đâu!"
...
Ý gì đây? Định ví tiếng hát của tôi ngang với tiếng gào thét ầm ĩ của kẻ bị đánh?
Ô hay, cách diễn đạt này rất mới mẻ, lại thêm một kiểu ví von mới mẻ về giọng hát của tôi! Sau này có thể áp dụng để hạ nhục Tiêu Tiêu, hay lắm, hay lắm!
Tôi kiên quyết hát hết trọn bài cho có đầu có đũa. Lũ tiểu tử ngồi đưới đều dính nội thương ngã rạp cả xuống. Tôi quay trở về ngồi bên cạnh Ninh Hiên, hắn đang sảng khoái cười tít mắt.
Đột nhiên có một kẻ kiên cường vùng đứng lên, nói chắc như đinh đóng cột: "Nhất định đây không phải lần đầu tiên bọn mình bị nghe tiếng hát này! Chắc chắn trước đây đã nghe rồi! Chắc chắn thế!"
Tôi không thể không khen nó một câu: "Rất có tai âm nhạc đấy!"
Thôi Dương phụ họa theo: "A, hình như đúng thế! Hình như lần trước bọn mình đến Golden Melody cũng đã nghe thấy tiếng gào thét từ phòng bên cạnh vọng sang! Mẹ ơi, chẳng lẽ chúng ta lại có duyên nợ với cô Tô thế, lần đó chỉ cách nhau có một bức tường thôi! Thật kỳ diệu! Không ngờ chúng ta vẫn còn cơ hội được nghe lại tiếng hát hôm đó trong những năm tháng còn lại của đời mình thế này. Cô Tô ơi, em muốn nói, giờ em có chết cũng không hối tiếc gì nữa! Em biến thành ma cũng sẽ không thể quên được cô! Nửa đêm nhất định em sẽ đến ngồi trên đầu giường tán chuyện với cô!"
Cái gì mà tiếng gào thét! Rõ ràng bà đây hát rất nhập tâm mà! Cái gì mà làm ma cũng không tha cho tôi! Xem ra tên tiểu tử này lại muốn ăn đòn rồi!
Một tên ngồi cạnh tiếp lời: "Đúng, đúng! Tớ cũng nhớ ra rồi! Lần đấy còn có cả Điền Uyển Nhi đi cùng!"
Tên nhóc vừa dứt lời đã lập tức bị bầy đàn bổ đến vùi dập.
Tôi nhìn chúng mà khoái trá vô cùng. Bọn chúng không biết chuyện Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi chỉ là đóng kịch, còn tưởng nhỡ lời nhất định sẽ khiến tôi phật lòng nữa.
Tôi đứng lên nói: "Tôi vào phòng vệ sinh một lát!"
Ninh Hiên cũng đi ra cùng tôi.
Tôi nói: "Cậu ra đây với tôi làm gì? Cậu bị ám ảnh quá mức với nhà vệ sinh nữ thật đấy à!"
Ninh Hiên nhướn mày nói: "Em có tiền án rồi nên anh phải đi coi chừng, không khéo em lại chui vào phòng vệ sinh nam giở thủ đoạn lưu manh nữa thì sao!"
Tôi nhào đến cấu hắn một cái: "Cậu mới giở thủ đoạn lưu manh! Rõ ràng tôi bị cậu lừa mà!"
Ninh Hiên vừa né vừa cười: "Tô Nhã, anh muốn hỏi em một chuyện. Em nói đi, sao tiếng hát của em kinh khủng vậy!" Nói xong, hắn không cách nào nhịn được lại há miệng quang quác cười sặc sụa.
Tôi ức chế: "Cậu làm đại diện quảng cáo cho hãng trứng gà GeGeDa[Trứng gà nhân xanh, rất nổi tiếng ở Trung Quốc'> đấy à? Tiếng cười thật khủng khiếp! Khà khà với chả há há! Không được cười nữa!"
Ninh Hiên không cười nữa thật, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn theo, cũng ngẩn người ra.
Không ngờ lại gặp Trác Hạo ở đây.
Chương 23 - Chỉ được thích anh
Thật không ngờ lại tình cờ gặp Trác Hạo ở đây.
Anh ta đang đi cạnh một người đàn ông trung niên, thái độ có vẻ khá khách khí. Họ đang đi về phía tôi và Ninh Hiên.
Tôi quay lại hỏi Ninh Hiên: "Làm thế nào? Chạy không kịp rồi!"
Ninh Hiên chẳng nói chẳng rằng, xoay người đẩy tôi nép vào giữa hắn và bức tường, lấy thân hình to lớn của mình che chắn cho tôi. Sau đó hắn cúi đầu xuống khẽ khàng hôn tôi.
Khi Trác Hạo và người kia đi ngang qua, họ chỉ nhìn lướt qua chúng tôi rồi ngoảnh mặt quay đi ngay. Hình như còn nghe người trung niên đó loáng thoáng nhận xét: "Thanh niên thời nay đáng sợ thật, chậc chậc..."
Đợi đến lúc họ đi khuất hẳn, Ninh Hiên buông tôi ra, lấy ngón tay quệt lên môi tôi, đáy mắt như dày đặc sương mù, nói: "Vẫn chưa hôn đủ!"
Tôi nóng mặt, giữ tay hắn lại: "Thế cũng không được hôn ở đây nữa! Không thấy người ta vừa cười à!"
Ninh Hiên không thèm để tâm hừ một tiếng: "Đứng đắn còn đến chỗ này làm gì?"
Tôi thắc mắc: "Hả? Đến đây là không đứng đắn à? Tôi phải làm sao đây? Tôi vốn là người đàng hoàng đứng đắn lắm mà!"
Ninh Hiên nhoẻn miệng cười: "Chúng ta đương nhiên đứng đắn rồi. Nhưng trong phòng mấy tay thương nhân đó, ngoài cái micro để hát ra còn có những gì nữa ai mà biết được!"
Câu này rõ thật thâm sâu khó hiểu. Có vẻ ý hắn muốn nói là ở đây có một số thứ không phù hợp đẳng cấp. Tôi kéo Ninh Hiên lại nói: "Cậu vừa mới thấy Trác Hạo đã phản ứng còn dữ dội hơn cả tôi đấy!"
Ninh Hiên nhướn mày: "Đương nhiên. Hắn là tình địch của anh mà."
Tôi bĩu môi nói: "Không còn gì nữa rồi, được chưa?" rồi hỏi thêm: "Còn cậu? Cậu định xử lý tình địch của tôi thế nào?" Tôi đang nhắc đến Điền Uyển Nhi.
Ninh Hiên nói: "Tặng một món quà, cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy."
Tôi trợn mắt líu lưỡi: "Thế là xong à?"
Ninh Hiên chẳng ừ hử gì nhìn tôi: "Không thì còn thế nào nữa? Chẳng lẽ lấy thân ra báo đáp? Nếu em đồng ý thì anh cũng sẵn sàng thôi!"
Hắn quả không phải là kẻ vô lương tâm lòng dạ sắt đá ở mức bình thường!
Nghĩ đến thái độ Ninh Hiên đối xử với món quà sinh nhật Điền Uyển Nhi tặng hắn, tôi bùi ngùi: "Cậu đã không có tình cảm với cô gái nào thì đối xử với người ta tàn nhẫn thật đấy!"Nói xong tôi lại không nén nổi chút hoang mang: "Cũng may, tôi thích cậu cậu cũng thích tôi. Chứ nếu mà như Điền Uyển Nhi, tôi thích cậu, cậu lại chẳng thích tôi, chỉ nghĩ đến lúc cậu không buồn nhìn tôi lấy một cái thôi cũng đau lòng muốn chết rồi!"
Ninh Hiên nắm tay tôi: "Không đâu! Anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy." Sau đó hắn nâng niu khuôn mặt tôi nói tiếp: "Anh đã không thích Điền Uyển Nhi, thì thà cứ lầm lì lạnh nhạt ngay từ đầu, còn hơn quan tâm nhiều quá khiến cô ấy tưởng mình còn hy vọng."
Tôi không thể đồng tình với cách nghĩ của hắn được: "Ninh lão gia, cậu đã lợi dụng tình cảm cô ấy dành cho mình để theo đuổi một cô gái khác đấy! Như thế cũng được coi là muốn tốt cho cô ấy à?" Phải gọi là quá tàn nhẫn mới đúng!
Ninh Hiên thản nhiên bĩu môi: "Có phải anh nhờ cô ấy đâu, là cô ấy chủ động tìm đến bảo muốn giúp anh đấy chứ. Không cần cô ấy anh cũng tìm được đầy người khác sẵn sàng hợp tác. Vì thế không thể coi anh lợi dụng tình cảm của ai được."
Dù có vậy nhưng sao tôi vẫn thấy nhẫn tâm quá?... Cơ mà trong bụng tôi cũng ngấm ngầm hỉ hả. Đối với các cô gái khác, đặc biệt là các cô tuyệt sắc giai nhân, hắn càng tàn nhẫn bao nhiêu chẳng phải càng chứng tỏ hắn si mê tôi bấy nhiêu sao?
Không nén nổi cảm giác lâng lâng, tôi kéo tay hắn nũng nịu hỏi: "Ninh Hiên, cậu nói xem, rốt cuộc cậu thích gì ở tôi?"
Hắn thản nhiên nói: "Vì em ngốc!"
Mặt mày tôi lại cứng đơ, tím tái biến sắc, tôi bực mình vặc lại: "Cậu ngốc thì có!"
Ninh Hiên cúi đầu kề sát tai tôi khẽ nói: "Ngốc ơi, đáng yêu quá đi mất!"
!!!
Hắn lại nã đạn vào tim tôi rồi! Một lần nữa, dưới đòn công kích của hắn, cơn giận dữ trong tôi tan biến sạch, lòng tôi như nở hoa, hai chân tê dại! Và thế rồi không kiểm soát nổi mình, tôi nũng nịu giậm chân, ngại ngùng mắng yêu hắn: "Đáng ghét!"
Tôi lại có thể làm được cái trò giậm chân buồn nôn chết người thế này sao!
Nhất định là bị mấy nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Đài Loan nhập hồn rồi!
Ninh Hiên ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Còn em, em thích gì ở anh?"
Cuối cùng tôi cũng tóm được cơ hội phản công: "Úi giời! Không biết xấu hổ! Ai thích cậu chứ!"
Kết quả là tôi đã đánh giá quá cao năng lực phản kháng của mình và khả năng chịu trận của Ninh Hiên. Hắn nghe tôi trả miếng như vậy, không nói không rằng lại cúi đầu xông đến hôn quyết liệt một phen.
Tôi vội vàng ú ớ xin hắn tha tội. Hắn thả tôi ra nhưng vẫn hung hăng cố chấp hỏi: "Nói! Em thích gì ở anh?"
Tôi hèn nhát lập tức khuất phục trước uy quyền của hắn: "Thích cậu... vì cậu rất đẹp trai..."
Câu trả lời này không nghi ngờ gì đã lại chọc giận đại thiếu gia Ninh Hiên, kẻ vô cùng mong đợi một câu trả lời theo kiểu lãng mạn trong các tiểu thuyết tình yêu như: "Chỉ cần một giây để rung động, tình yêu không cần lý do." Không dài dòng văn tự nữa, sau câu trả lời qua quýt lần thứ hai của tôi, hắn lại không do dự cúi xuống hôn tôi điên cuồng.
Lần này nụ hôn của hắn chẳng nhẹ nhàng dịu dàng chút nào, dường như hắn đang gặm nhấm, cắn xé khiến môi tôi vừa tê vừa đau.
Đến lúc hắn nhả ra, tôi nghĩ trông mình chắc cực kỳ giống ông anh họ Âu Dươngdo Lương Triều Vỹ đóng trong Đông thành Tây tựu, trên miệng treo hai miếng lạp xưởng to tướng.
Ninh Hiên nhìn xoáy vào mắt tôi, hung tợn nói: "Tô Nhã, em không được thích người nào khác, cả đời này chỉ được yêu mình anh thôi!"
AAAAA!
Sự ngọt ngào của một kẻ độc tài chuyên chế! Uy hiếp người ta đến hồn bay phách lạc! Lại một loại đạn bọc đường nữa! Ninh lão gia, cậu định làm bại liệt hết các tế bào não của tôi phải không!
Tôi thẹn thùng vùi mặt vào ngực Ninh Hiên, ỏn ẻn bằng thứ giọng đến gỗ đá cũng phải buồn nôn: "Ừ!"
Tôi và Ninh Hiên lại tay trong tay quay về phòng hát. Bọn quỷ sứ mượn cớ chúng tôi ra ngoài lâu quá, nổi loạn nhất định đòi phạt rượu. Thôi Dương lấy cớ "mừng thọ" ép người, buộc tôi và Ninh Hiên đành nâng ly.
Nhưng hai chúng tôi còn chưa kịp uống chúng đã lại nhao nhao: "Vòng tay giao bôi! Giao bôi đi!"
Tôi nhăn mày, tự cảm thấy lúc này mình thật thê thảm! Ninh Hiên thì vô cùng điềm tĩnh cầm ly rượu vòng qua tay tôi, nói nhỏ: "Vừa hay anh cũng muốn giao." Tôi làm theo lời hắn, cùng uống cạn ly rượu.
Ninh Hiên đặt ly xuống, không ngại ngần vòng tay ra sau lưng ôm tôi, kề sát đôi môi mềm mại ươn ướt của hắn lên tai tôi, làm tôi bại liệt mất nửa người. Hắn thì thào: "Biết uống xong rượu giao bôi này thì phải làm gì không? Tiếp theo, chính là vào động phòng!"
Tai tôi nổ đoàng một tiếng sét!
Nhóc con đáng chết, dám trắng trợn trêu chọc chị thế à!
Một luồng hơi nóng lan nhanh từ má lên não rồi từ não đến tai tôi. Ninh Hiên cảm nhận được tai tôi có biến đổi, khẽ cất tiếng cười nham hiểm, ra vẻ khoái trá lắm!
Bỗng nghe Thôi Dương ngồi bên thốt lên mấy câu kỳ quái: "Chậc chậc, hỏi thế gian sến súa là chi mà nhìn đôi lứa trước mắt, cả nhà chỉ muốn nôn mửa!"
Tôi nhìn cậu ta, nói bốn chữ: "Ninh Hiên, đánh đi!"
Thôi Dương lập tức biến thành con cừu non: "Đừng cô Tô ơi! Em xin rút lại lời vừa nói được không!" Cậu ta nức nở lắc đầu: "Chà chà, xem ra lần này đại ca nghiêm túc thật rồi, còn bị cô Tô thao túng nữa!"
Nhân câu nói mập mờ này tôi liền tiến sâu thăm dò: "Ninh Hiên đã vui vẻ với nhiều bạn gái lắm rồi phải không?"
Cả lũ nam sinh cười gian xảo nói: "Ôi! Nhiều lắm rồi ạ!"
Tôi suýt chút nữa sa sầm mặt xuống, Ninh Hiên ngồi bên gầm lên: "Câm miệng! Còn nói linh tinh nữa tôi cho cả đám một trận đấy!"
Bọn chúng vội vàng đổi giọng nịnh nọt tôi: "Không có không có, đám ấy chỉ là mây khói thoảng qua thôi! Hơn nữa toàn là người ta tự tương tư, đơn phương thích đại ca chúng em đấy chứ! Đại ca quá lắm chỉ chơi bời thôi, không hề coi là thật, không hề coi là thật đâu ạ!"
...
Lời giải thích này, sao càng nghe càng tồi tệ vậy? Thật khiến người ta không khỏi sôi máu!
Ninh Hiên thấy cả bọn đã say, ăn nói càng lúc càng bừa bãi, bèn đùa đùa mắng chúng một câu rồi kéo tôi đi về trước.
Ra khỏi Golden Melody, Ninh Hiên kéo tôi đến một chỗ khuất không có người, chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống hôn tôi. Hôn một hồi thật lâu xong hắn mới nói: "Đừng nghe chúng nói bừa."
Tôi nói: "Nhưng nhìn cậu hình như cũng từng trải tình trường lắm rồi, đúng là trăng hoa ong bướm."
Ninh Hiên nghiêm mặt nhìn tôi: "Anh không trăng hoa. Chỉ là khi đó chưa tìm được người anh yêu, lại thấy không nhất thiết phải ghét bỏ những người yêu mình nên anh mới không cự tuyệt, chứ thực ra cũng không thật lòng tiếp nhận họ. Nhưng bất kể nói thế nào, thì đó vẫn là chuyện lăng nhăng mập mờ không minh bạch. Về chuyện này anh biết mình có lỗi. Nhưng em yên tâm, về sau anh sẽ chỉ yêu mình em, nhất định không nhập nhằng với bất kỳ ai nữa!"
Sự chân thành của hắn khiến tôi thực sự cảm động. Tôi nói: "Nhưng bây giờ cậu còn ít tuổi, vẫn chưa xác định rõ được tính chất vấn đề. Sau này đến lúc cậu trưởng thành có khi nào thay lòng đổi dạ không? Đến lúc tôi già rồi mà như vậy thì phải làm sao đây!"
Ninh Hiên cúi đầu cắn tôi một cái: "Lại nói lăng nhăng rồi, xem anh xử lý em thế nào! Anh đã lớn rồi! Đã xác định rõ ràng mọi vấn đề! Nhất định anh sẽ không thay lòng đổi dạ. Bất kể mười năm, hai mươi năm, bao nhiêu năm về sau đi nữa, anh vẫn sẽ như bây giờ, chỉ yêu một mình em thôi, anh đã xác định rõ ràng, là em, Tô Nhã!"
Tôi chẳng còn bình tĩnh nổi nữa, xúc động như vừa được ai tưới đẫm sức xuân lên người, vòng tay ôm chặt lấy hắn.
Ninh Hiên thấy tôi xúc động, cũng trở nên kích động vô cùng. Chúng tôi quấn lấy nhau hôn nhau rất lâu. Hơi rượu thoang thoảng chầm chậm lưu chuyển trong hai khoang miệng, chuốc say thần trí phiêu diêu như đang rơi vào chốn mộng cảnh, khiến tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh thật huyền ảo.
Đột nhiên, người tôi cứng đờ! Bàn tay Ninh Hiên đang lần vào áo tôi, dừng lại trên ngực tôi.
Theo bản năng, tôi né tránh và đẩy hắn ra: "Đừng! Đừng chạm vào đấy!" Khắp người thẹn thùng vô cùng!
Ninh Hiên tì vào trán tôi, sâu lắng thì thầm trong chất giọng gợi cảm: "Nhã Nhã, đừng lẩn tránh anh được không! Anh chỉ muốn cảm nhận được em thôi!"
Khi kích động, hắn gọi tôi là Nhã Nhã. Chỉ cần hắn gọi hai tiếng Nhã Nhã thôi, là tôi không kiềm chế nổi, bị hắn kích thích ngay lập tức.
Vì thế mới nói, cái tên của tôi, kỳ thực chính là một câu thần chú để kích thích một bộ phận nhân loại đấy...
Tôi thấy mặt mình nóng ran, tim đập cực nhanh, nghe những lời lẽ như chuốc say người ta của hắn lại càng dễ dàng bị mê hoặc. Thế là tôi bắt đầu không tránh và cũng không đẩy hắn ra nữa, lặng lẽ đứng trong bóng tối với nỗi sượng sùng chấp nhận sự thâm nhập của hắn.
Bàn tay hắn vụng về chui vào trong lớp áo ngực của tôi. Tôi run run hỏi hắn: "Có phải là...