Tường Vi đêm đầu tiên
Posted at 27/09/2015
503 Views
”
Tạ Hoa Lăng lên tiếng.
Cô gái hình như ngạc nhiên, vộinhìn Việt Tuyên trên giường xem anh có bị đánh thức, khẽ thở phào, rồi mới nhẹ nhàng đứng lên, cung kính đi về phía cửa.
“Phu nhân.”
Cô gái hơi cúi đầu.
Mái tóc đen như thác nước, nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc, hàng mi dài rủbóng, vừa lặng lẽ khiêm nhường, nhưng vẫn đầy vẻ tự tôn.
“A Anh à, hôm qua các bác sĩ lại khencô đấy, họ bảo cô chăm sóc Tuyên rất chu đáo, cho nên Tuyên mới có thể phục hồi nhanh như vậy”, Tạ Hoa Lăng mỉm cười âu yếm nhìn cô gái đứng trước mặt, “Cô có chắc côchưa từng học nghiệp vụ y tá không?”.
“Vâng, cháu chưa từng học.”
Cô gái trẻ có vẻ bất an, mặtbẽn lẽn, rất dễ thương.
“Ồ, phải, ta nhớ ra rồi, cô mới tốt nghiệp đại học năm nay”, hình như nhớ ra điều gì, Tạ Hoa Lăng lại hỏi, “Cô học chuyên ngành gì nhỉ?”.
“Thiết kế thời trang, thưa bà.”
“Thật trùng hợp, Sâm tiểu thư cũng là chuyên gia thiết kế thời trang”, Tạ Hoa Lăng cười nói, “A Anh à, Sâm tiểu thư là tiền bối của cô, sau này có cơ hội, cô có thể nhờ cô ấy chỉ bảo thêm”.
Cô gái khẽ ngước mi.
Sâm Minh Mỹ sửng sốt.
Cô talại có một đôi mắt đẹp đến vậy, đen thẳm như đầm sâu, lóng lánh như sóng nước, như ánh sao, như sóng gợn, đẹp như hoa tường vi, hoa tường vi trong đêm, hoa tường vi thấm sương đêm.
Đôi tròng đen đến vậy.
Dườngnhư có sức hút như xoáy nước, Sâm Minh Mỹ cảm thấy mình không ngừng bị hút vào, hút vào, cảm giác như nghẹt thở.
“Sâm tiểu thư.”
Đến khi cô gái bước tới, nhẹ nhàng cúi đầu chào cô, Sâm Minh Mỹ mới sực tỉnh.
Thấy vẻ thất thần của Sâm Minh Mỹ, Tạ Hoa Lăng nhướn mày cười, nói với cô gái: “A Anh này, tôi nghĩ Sâm tiểu thư đây đang thấy rất khó hiểu, bởi vì cô học thiết kế thời trang, tại sao lại chấp nhận vất vả ngày đêm chăm sóc Việt Tuyên đến vậy? Trong một tháng đầu lúc ở bệnh viện bên Pháp, không có ai trả cô bất kỳ khoản thù lao nào”.
Sâm Minh Mỹ mắm môi.
“Cháu…”, hai má cô gái thoángửng hồng, cô nói khẽ, giọng bất an, “Chỉ cần phu nhân cho phép cháu ở lại đây chăm sóc Nhị thiếu gia, là cháu đã rất biết ơn rồi… Cháu không cần bất cứ khoản tiền thù lao nào… Cháu chỉ muốn… chỉ muốn Nhị thiếu gia nhanh chóng hồi phục…”.
“Nếu Tuyên suốt đời như vậy thì sao?”, Sâm Minh Mỹ khẽ nói.
Cô gái kinh ngạc nhìn lên.
“Minh Mỹ!”
Giọng Tạ Hoa Lăng đột nhiên gay gắt.
“Xin lỗi, cô đừng giận”, Sâm Minh Mỹ nhìn cô gái có tên A Anh, “Bây giờ có quá nhiều người muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cháu sợ cô bị đánh lừa. Rốt cuộc cô ta đối với Tuyên là thật lòng, hay là có dự tính gì, cô chưa hẳn có thể biết được”.
“Minh Mỹ”, Tạ Hoa Lăng giận dữ rồi bật cười, “Không phải cô gái nào, cũng như cô đâu”.
Căn phòng tràn ngập ánh mặt trời.
Trên giường, Việt Tuyên vẫn nằm yên như đang ngủ.
“Nếu Tuyên mãi mãi chỉ có thể nằm trên giường như thế, không cho cô bất cứ danh phận nào, cũng không cho cô một xu, cô vẫn tiếp tục chăm sóc Tuyên”, Sâm Minh Mỹ như không thấy thái độ của Tạ Hoa Lăng, mắt chăm chú nhìn Diệp Anh, chậm rãi nói, “... Vậy thì, tôi vô cùng khâm phục cô”.
* * *
Màn đêm buông xuống.
Không có trăng, sao thưa thớt.
Hoa tường vi nở rộ ngoài cửa sổ như phủ một lớp voan mỏng tối màu, sắc hoa âm u, ma quái.
Diệp Anh lặng lẽ đứng trước cửa sổ rộng đến sát đất.
Màn đêm bao trùm toàn bộ cơ thể, gương mặt ẩn trong bóng tối, im lìm như pho tượng trong đêm, chỉ có đôi bàn tay được ánh sao chiếu rọi, trắng đến phát sáng.
“Nhị thiếu gia...”
Báo cáo với Việt Tuyên đang nằm trên giường những vụ việc xảy ra gần nhất, Tạ Phố vừa cất lời, mắt nhìn về phía Diệp Anh, khuôn mặt điển nhã của anh ta đầy băn khoăn.
“Sao?”
Sắc mặt vẫn tai tái, Việt Tuyên lơ đãng hỏi.
“...”
Bắt gặp ánh mắt Tạ Bình ngước nhìn, Tạ Phố dừng lại, nụ cười ôn hòa nói: “Mấy ngày không gặp. Sức khỏe thiếu gia phục hồi rất tốt, có lẽ là do công của tiểu thư Diệp Anh. Chưa biết chừng lần sau đến, có thể thấy thiếu gia ngồi dậy cũng nên”.
Việt Tuyên hờ hững liếc nhìn anh ta.
Nụ cười của Tạ Phố vẫn tự nhiên như mây bay gió thoảng.
“Dự án Brila tiến triển chậm.”
Trên giường, Việt Tuyên lạnh lùng lên tiếng.
“Phải”, Tạ Phố gập tập tư liệu, giải thích, “Đại thiếu gia hy vọng nhận được dự án này nhưng phu nhân không đồng ý, thái độ của Lão thái gia cũng không rõ ràng. Sáng qua, sau khi Đại thiếu gia từ Mỹ tham dự cuộc họp trực tuyến, lúc ra về rất không vui”.
Ho khẽ một hồi.
Việt Tuyên mệt mỏi nhắm mắt.
Những âm thanh phía sau loáng thoáng vọng đến, lắng nghe, Diệp Anh cũng dần trở nên thẫn thờ. Nhìn những thảm tường vi ngoài cửa sổ, chúng vừa nở đêm qua, chỉ mới qua một ngày mà đã nở rộ như vậy.
Còn cô...
Đã bao lâu rồi.
Hơn ba tháng rồi.
Những cánh tường vi trong đêm, thâm u như màu máu, máu ngập trời, không thể mở mắt, cả thế giới phun đầy một thứ máu tanh tanh nóng hổi.
Có tiếng bước chân đi đến.
Khi Diệp Anh giật mình sực tỉnh quay đầu nhìn ra thì Tạ Bình và Tạ Phố đã đi đến gần cô, cô cúi đầu, lễ phép lùi về sau một bước.
Tạ Bình tiếp tục đi thẳng.
Người thứ hai dừng lại trước mặt cô.
“Diệp tiểu thư.”
Giọng nói hòa nhã dễ nghe, Tạ Phố chìa bàn tay về phía cô, Diệp Anh hơi do dự, cũng chìa tay nắm tay anh ta.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp Tạ Phố.
Tạ Phố dáng cao, dung mạo tú nhã, đẹp như tranh vẽ, trông tựa văn nhân trong sách cổ, gặp một lần khó quên. Chỉ có điều, những lần trước, do bên ngoài có quá nhiều việc nên mỗi lần Tạ Phố gặp Nhị thiếu gia chỉ đáo qua một lát rồi lại vội vàng đi, hoàn toàn không để ý đến cô.
“Từ nay về sau, vẫn phải phiền cô tiếp tục chuyên tâm chăm sóc Nhị thiếu gia.”
Tạ Phố khẽ lắc tay cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt rất sâu, ánh lên cái nhìn phức tạp.
“Vâng, tôi hiểu.”
Ngẩng đầu nhìn anh ta, Diệp Anh không thể đoán được, là do ảo giác của cô, hay là hai chữ “chuyên tâm” được anh ta nhấn mạnh.
Tạ Phố lại mỉm cười với cô.
Bước ra ngoài.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Diệp Anh cau mày không nghĩ về Tạ Phố nữa,cô bước nhẹ trở lại bên giường bệnh, thấy Việt Tuyên vẫn mệt mỏi nhắm mắt, sắc mặt xanh xao, môi trắng nhợt hòa lẫn với màu gối. Lần nào cũng vậy, anh gắng chịu đựng đau đớn, tập trung tinh thần lắng nghe và xử lý công việc của tập đoàn, nhưng khi Tạ Bình và Tạ Phố vừa đi khỏi, mọi sức lực trong cơ thể anh dường như cũng bị lấy đi hết.
“Anh ăn một chút nhé?”
Biết Việt Tuyên vẫn chưa ngủ, Diệp Anh lấy chiếc bình giữ nhiệt ở đầu giường, mở nắp, mùi súp gà thơm phức bay ra, khiến người ta thèm nhỏ nước miếng.
“Vừa nói nhiều như vậy, tiêu hao bao nhiêu năng lượng nên bồi bổ một chút mới được.” Cô điều chỉnh chốt giường, nâng nửa người anh cao lên một chút, sau đó cô múc một thìa canh gà, thổi cho nguội, mỉm cười nói: “Anh không thích ăn đồ có dầu mỡ, em đã bảo bác Đổng vớt hết mỡ trong canh đi rồi, rất thanh đạm, cũng rất thơm, anh nếm thử xem?”.
Chiếc thìa kề bên môi Việt Tuyên.
Anh vẫn thờ ơ nhắm mắt.
“Thử một chút, đi!”, cô cười, hàng lông mày cong cong, “Món canh gà này là bí quyết gia truyền của em đấy”.
Hàng mi từ từ nâng lên.
Việt Tuyên nhìn cô, mặt không cảm xúc.
“Khi còn nhỏ em bị ốm, cũng không muốn ăn thứ gì”, cô lại thổi một thìa canh, thận trọng bón cho anh, “Ba lại hầm canh gà cho em, mấy quả táo tàu, vài vị thuốc đông y, hầm trong mấy giờ, sau đó hớt bỏ hết mỡ, vậy là em húp soạt một cái hết cả một bát to”.
Từng thìa, từng thìa.
Cô bón hết cho anh một bát nhỏ.
“Ồ, vậy là cũng khá rồi.”
Hài lòng đặt bát xuống, Diệp Anh ấn chuông cạnh giường, gần như ngay lập tức, có tiếng trả lời của cô giúp việc đứng ngoài cửa, cô vào phòng nhanh chóng thu dọn. Ngồi dựa trên chồng gối cao, khí sắc Việt Tuyên khá hơn nhiều so với lúc trước, môi không còn trắng như tờ giấy nữa.
Ánh mắt anh thờ ơ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, những thảm tường vi giống như một biển hoa.
“Ai đã trồng những hoa đó?”
Theo ánh mắt anh, nhìn ra ngoài, được một lát, Diệp Anh lấy làm lạ hỏi. Không nhận được câu trả lời, cô cũng không thất vọng, mỉm cười, lại hỏi:
“Hay là, em nên hỏi, ai thích hoa tường vi đến vậy?”
Mặc dù sau khi từ Pháp về nhà họ Tạ, từng giờ từng phút cô đều ở gần bên Việt Tuyên, rất ít khi ra khỏi cửa phòng...