Từ Bi Thành
Posted at 27/09/2015
892 Views
Mộ Thiện nhìn ra khung cửa trống không, trong lòng cô xuất hiện sự mong ngóng trần tục.
Trần Bắc Nghiêu của ngày hôm nay là một người đàn ông xuất sắc áo gấm về quê, là một người có thể hóa giải thái độ căm ghét của bố mẹ cô, chuyện này từng là giấc mộng của cô trong bao nhiêu ngày tháng. Hôm nay giấc mộng cuối cùng cũng trở thành hiện thực.
Có lẽ việc anh về đây ngày hôm nay là đúng đắn. Anh dùng thực lực và thái độ khiêm tốn tháo bỏ nút thắt nhục nhã trong lòng bố mẹ cô. Sự phóng túng của cô và anh trước kia không còn là vết nhơ trong mắt bố mẹ cô nữa.
Dù sau này cô và anh chia tay, cuối cùng cô cũng đã vượt qua cửa ải bố mẹ. Đây là điều cô mong muốn trong suốt tám năm qua. Anh đã thật sự cho cô, như anh nói, anh sẽ không để cô phải chịu tủi nhục và tổn thương.
Buổi tối Trần Bắc Nghiêu nghỉ lại ở khách sạn.
Mộ Thiện tắm xong quay về phòng, cô thấy mẹ ngồi bất động ở đầu giường.
"Mẹ đang nghĩ gì vậy?" Mộ Thiện mỉm cười ngồi xuống cạnh bà Mộ.
Bà Mộ giơ tay vuốt tóc cô. Bàn tay trắng trẻo ngày nào bây giờ gầy guộc khô ráp, duy chỉ có sự dịu dàng và thương yêu là không thay đổi.
"Thiện Thiện, con nói thật cho mẹ biết, thằng đó đối xử với con có tốt không?" Bà Mộ hỏi.
Mộ Thiện gật đầu: "Rất tốt ạ. Nếu không con đã chẳng quay lại với anh ấy".
Bà Mộ nghe xong mỉm cười: "Cũng phải, ai có thể bắt nạt Thiện Thiện của mẹ". Bà thở dài: "Không ngờ thằng đó bây giờ khá như vậy, mẹ và bố đã thương lượng rồi, bố con cũng đồng ý. Không phải vì nó có nhiều tiền, bố con nói, thằng bé này đã thay đổi nhiều, bây giờ trở thành đối tượng chững chạc, trầm ổn và đáng tin cậy. Mẹ thì không bận tâm đến điều đó, mẹ chỉ thấy nó rất có lòng với con, mẹ mong hai đứa hãy sống tử tế, con hiểu ý mẹ không?"
Mộ Thiện gật đầu, cô nắm tay mẹ và vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của bà Mộ.
Ngày hôm sau, theo lời dặn của mẹ, Mộ Thiện đưa Trần Bắc Nghiêu đi gặp họ hàng và bạn bè thân thiết. Tất nhiên cô nhận được vô số lời tán thưởng và ngưỡng mộ của mọi người.
Điều này khiến bà Mộ càng vui mừng, đến buổi chiều, bà đã một điều "Tiểu Trần" hai điều "Tiểu Trần".
Đến buổi tối, mấy người bạn học hồi cấp ba sống ở huyện mời Mộ Thiện ăn cơm. Trần Bắc Nghiêu đương nhiên đi cùng cô.
Chuyện của Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu năm đó cả trường đều biết, có người nhận ra Trần Bắc Nghiêu, tất cả đều kinh ngạc. Bữa cơm diễn ra trong không khí náo nhiệt, mọi người nói Trần Bắc Nghiêu cuối cùng cũng có thể ôm mỹ nhân về nhà, chuốc anh hết chén rượu này đến chén rượu khác. Trần Bắc Nghiêu không từ chối, ánh mắt nhìn Mộ Thiện càng dịu dàng.
Ánh mắt của anh khiến Mộ Thiện hơi hoảng loạn. Cô đột nhiên có cảm giác, Trần Bắc Nghiêu của tám năm trước đã thật sự quay về, về với cuộc sống bình ổn của cô.
Gần cuối bữa cơm, có người hưng phấn đứng lên cung kính cúi xuống chúc rượu Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu: "Cám ơn hai bạn, hai bạn đã cho tôi thấy trên đời này quả nhiên tồn tại chuyện "tay trong tay cùng sống với nhau đến trọn đời".
Có lẽ người đó tự nhiên nghĩ đến câu danh ngôn quen thuộc này, cũng có thể anh ta nhân cơ hội muốn lấy lòng Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu nắm tay Mộ Thiện ở dưới gầm bàn, anh phả hơi rượu bên tai cô và cất giong khàn khàn: "Tay trong tay cùng sống với nhau đến trọn đời" (Nguyên văn: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão", một câu trong "Kinh thi")
Lúc rời khỏi nhà hàng mới tám giờ tối, Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện tới tầng một khu chung cư: "Anh cùng em lên nhà".
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Mộ Thiện, anh mỉm cười: "Ngày mai chúng ta về thành phố Lâm rồi, anh muốn chào tạm biệt bố mẹ em".
Thời gian vẫn còn sớm, ông bà Mộ không hề ngạc nhiên khi mở cửa thấy Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu ngồi ở phòng khách trò chuyện với bố cô. Khi Mộ Thiện thay bộ quần áo đi ra ngoài, cô phát hiện hai người đang đánh cờ.
Đến mười giờ đêm, Mộ Thiện không nhịn được giục anh: "Anh về ngủ đi, sáng mai chúng ta còn phải đi sớm"
Trần Bắc Nghiêu ý thức thời gian không còn sớm, anh gật đầu định đứng dậy. Nào ngờ ông Mộ kéo tay anh, ông cau mày nói với Mộ Thiện: "Để bố chơi thêm ván nữa, con đừng có quấy rầy".
Đến khi Mộ Thiện bắt đầu ngủ gà gật, đồng hồ chỉ mười một giờ rưỡi. Ông Mộ thở một hơi dài rồi nhìn Trần Bắc Nghiêu: "Không tồi! Lâu lắm tôi mới gặp đối thủ, không ngờ cậu cũng cừ quá!"
Trần Bắc Nghiêu khiêm tốn đáp: "Cháu vẫn thua chú".
Ông Mộ gật đầu: "Cậu là người làm ăn mà chơi cờ giỏi, quả thật hiếm có". Nói xong ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Muộn như vậy rồi à?"
Mộ Thiện tiếp lời: "Trần Bắc Nghiêu, anh mau về khách sạn đi!"
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười rút di động: "Để anh gọi điện thoại cho lái xe, chắc anh ta về khách sạn ngủ mất rồi, anh sẽ bảo anh ta đến ngay. Thưa chú, cháu làm phiền gia đình thêm một lát nữa, chú cứ nghỉ ngơi trước đi ạ".
Ông Mộ xua tay: "Bây giờ muộn quá rồi, sáu giờ sáng mai hai đứa đã lên đường...Cậu ở lại đây đi, để tôi bảo Mộ Thiện thu dọn phòng cho".
Trong phòng dành cho khách, một thân hình cao lớn ngồi bên cạnh giường. Mộ Thiện giải ga giường rồi kéo thẳng bốn góc. Cô quay đầu, bắt gặp Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chăm chú.
"Anh cố ý đúng không?" Mộ Thiện hỏi nhỏ: "Anh cố ý thua ba tôi? Cố ý chơi muộn như thế này?"
Trần Bắc Nghiêu không lên tiếng, anh bước lại gần và ôm eo cô.
Mộ Thiện cứng đờ người, anh lập tức đè cô xuống giường.
"Mau bỏ tôi ra!" Mộ Thiện rít lên: "Bố mẹ tôi nhìn thấy bây giờ".
"Bọn họ sẽ không vào đây đâu". Trần Bắc Nghiêu nói rồi cúi đầu định hôn cô.
Mộ Thiện ngoái đầu né tránh: "Anh không hận sao? Năm đó mẹ tôi mắng anh trước mặt bao nhiêu người, bố tôi còn sai người đánh anh..."
Hai ngày vừa qua biểu hiện của anh quá hoàn hảo, khiến cô đâm ra hoài nghi.
Trần Bắc Nghiêu áp sát vào mặt cô: "So với em, những chuyện đó không là gì cả".
Sau đó anh phủ xuống hôn cô. Lần này Mộ Thiện không cự tuyệt, hai người hôn nhau cuồng nhiệt một lúc lâu. Đến khi môi anh chuyển dịch xuống dưới, tay anh mở cúc áo ngủ của cô, Mộ Thiện mới đẩy người anh đứng dậy: "Tôi về phòng đây".
"Em ngủ ở đây đi". Trần Bắc Nghiêu kéo tay cô.
"Không được". Mộ Thiện trừng mắt: "Anh muốn ngày mai bị bố mẹ tôi đá ra khỏi cửa sao?"
Nửa đêm, Mộ Thiện đang ngủ ngon giấc, cô mơ hồ cảm thấy có người hôn cô, thân thể cô bị một thân hình cao lớn đè nặng.
Mộ Thiện vẫn ngủ say nên không hề có phản ứng. Cô thậm chí tưởng đang ở nhà Trần Bắc Nghiêu nên mở miệng lẩm bẩm, trong khi mắt vẫn nhắm nghiền: "Đừng mà! Ngày mai còn phải đi làm...".
Người đó ôm chặt thắt lưng cô rồi nằm nghiêng bên cạnh cô. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào vai cô, giọng nói trầm ấm của anh thoảng qua tai cô: "Bảo bối, anh xin lỗi!"
Sáng sớm ngày hôm sau Mộ Thiện bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ, cô mơ hồ cảm thấy hình như đêm qua xảy ra chuyện gì nhưng lại không nhớ rõ. Khi Mộ Thiện đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Trần Bắc Nghiêu đã ngồi sẵn ở ghế salon.
Bà Mộ đang dọn đồ ăn sáng, bà mỉm cười giục Mộ Thiện: "Con mau đi đánh răng rửa mặt, Tiểu Trần dậy từ lâu rồi".
Mộ Thiện vâng dạ, cô đưa mắt qua Trần Bắc Nghiêu lúc này đang chăm chú xem thời sự buổi sáng.
Có lẽ chỉ là một giấc mơ, Mộ Thiện nghĩ. Nhưng cô không nhớ trong mơ Trần Bắc Nghiêu nói với cô điều gì, mặc dù vậy cô vẫn cảm thấy xót xa trong lòng.
Chương 28 - Nhớ nhung
Giữa mùa thu, gió đêm hơi lạnh.
Mộ Thiện mở cửa liền nghe thấy giọng nói tức giận của Châu Á Trạch: "Em ra lá bài gì mà chán thế?"
Sweet không hề tỏ ra yếu thế: "Em đã nói là em không biết chơi rồi mà, tại anh cứ kéo em chơi cho đủ người, bây giờ lại trách em?"
Mộ Thiện đi vào phòng khách. Châu Á Trạch, Sweet, Lý Thành và một vệ sỹ đang ngồi chơi bài trên bộ bàn ghế salon.
Châu Á Trạch thấy Mộ Thiện như gặp cứu tinh, hai mắt anh ta sáng ngời: "Chị dâu! Chị dâu!" Anh ta đẩy Sweet sang một bên, chừa ra một chỗ trống cho Mộ Thiện.
Mộ Thiện vốn không muốn tiếp xúc thân mật với bọn họ, cô mỉm cười: "Tôi mệt rồi, lên gác nghỉ trước đây. Mọi người cứ chơi đi!"
Châu Á Trạch kêu to: "Đừng mà chị dâu! Ở lại đây chơi đi!" Vừa rồi anh ta vừa véo vào người Sweet.
Sweet hiểu ý lập tức đứng dậy kéo tay Mộ Thiện và cất giọng tội nghiệp: "Chị dâu, giúp em đi mà. Dù sao mai cũng là cuối tuần, lão đại lại không có ở nhà, một mình chị ở phòng thì buồn chán chết đi. Em đi chuẩn bị đồ ăn đêm cho chị". Nói xong không đợi Mộ Thiện từ chối, cô liền chạy một mạch vào nhà bếp.
Ba người đàn ông ngước nhìn Mộ Thiện bằng ánh mắt chờ đợi. Mộ Thiện lên gác cũng chỉ xem tivi để giết thời gian, cô lưỡng lự rồi cuối cùng cũng ngồi xuống chơi bài với bọn họ.
Đã mười ngày trôi qua kể từ lúc Mộ Thiện từ nhà bố mẹ quay về thành phố Lâm.
Buổi chiều khi đến thành phố Lâm, Mộ Thiện còn chưa kịp mở miệng nói chuyện với Trần Bắc Nghiêu, anh đã lên chuyến bay quốc tế bay đi Mỹ dự một cuộc tọa đàm về ngành đầu tư tài chính tiền tệ quốc tế. Đúng như anh nói, chín mươi chín phần trăm thời gian anh là người làm ăn đứng đắn, hơn nữa còn là thương nhân xuất sắc.
Những ngày này, cuộc sống của Mộ Thiện khá thoải mái tự do.
Có lẽ do thái độ chân thành của Trần Bắc Nghiêu với cha mẹ cô, hoặc giả cô vẫn chưa kịp nói lời cám ơn anh nên trong thời gian anh không ở nhà, cô thường nhớ đến anh, thậm chí nhớ nhiều nữa là khác.
Nghĩ đến đây, Mộ Thiện có một tâm trạng khó diễn tả thành lời. Cô mau chóng tập trung tinh thần vào việc chơi bài...