Từ Bi Thành
Posted at 27/09/2015
884 Views
Nước mắt giàn giụa khiến Mộ Thiện không thể nhìn rõ, cô run run đỡ Châu Á Trạch nằm xuống. Nhưng cô vừa chạm vào người anh, anh rên một tiếng đau đớn, làm Mộ Thiện rụt tay lại, cô nghẹn ngào: "Anh...thế nào rồi? Bọn họ sắp đến nơi, anh hãy cố gắng...cố gắng chịu đựng."
Châu Á Trạch dường như mất hết sức lực, thần sắc vô cùng mệt mỏi. Anh miễn cưỡng mở mắt nhìn Mộ Thiện, và cất giọng thều thào: "Chị dâu...khóc gì chứ...tôi...tôi không chết được đâu..."
Mộ Thiện nắm chặt hai bàn tay Châu Á Trạch: "Tất nhiên anh sẽ không chết! Sweet đang đợi anh ở nước ngoài. Anh đừng nói gì nữa, tôi sẽ lập tức đưa anh đi bệnh viện."
Châu Á Trạch dường như không nghe thấy lời Mộ Thiện nói, đôi bàn tay anh trong tay cô cũng vô cùng yếu ớt. Anh nhìn Mộ Thiện, nhưng ánh mắt của anh rất xa xăm.
"Dâu trưởng như người mẹ..." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, ánh mắt anh có phần xấu hổ: "Chị dâu, nếu chị hôn tôi...tôi sẽ không chết..."
Mộ Thiện ngây người trong giây lát, nhưng phản ứng của cơ thể nhanh hơn ý thức, cô nhoài người đặt một nụ hôn nhẹ lên vùng trán lạnh giá của Châu Á Trạch. Tuy nhiên, anh ngoái đầu, môi anh dính chặt vào môi cô.
Mộ Thiện sững sờ, nhất thời quên mất phản kháng. Cô chỉ cảm thấy bờ môi lạnh buốt và đầu lưỡi nóng hổi điên cuồng của anh. Hơi thở đàn ông xa lạ tấn công hệ thần kinh của cô, khiến cô không thở nổi.
Một nụ hôn ngắn ngủi nhưng đối với Mộ Thiện như cách một thế kỷ.
Sau đó, Châu Á Trạch bất động, phảng phất nụ hôn vừa rồi đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng của anh. Mộ Thiện lùi lại phía sau, thấy anh nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt ngày càng khó coi.
"Tôi muốn thử...mùi vị...người phụ nữ của lão đại từ lâu..." Châu Á Trạch đột nhiên mở mắt, ánh mắt anh có phần mông lung, ngữ khí như tự lẩm bẩm: "Đúng là rất tuyệt..."
Nước mắt Mộ Thiện lại chảy xuống, Châu Á Trạch thở dài: "Tôi có lỗi với anh ấy..."
Sau đó anh gục xuống, không còn bất cứ cử động nào khác.
Mộ Thiện đờ đẫn nắm chặt hai tay anh, toàn thân cô hóa đá.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng động, một người nói nhỏ: "Cô ấy vẫn còn sống!"
Giọng nói mừng rỡ của Diệp Vi Nông vang lên: "Thiện Thiện...cậu không sao đấy chứ?"
Mộ Thiện nhìn Châu Á Trạch mở mắt nằm bất động trên giường. Trông anh như đang trầm tư, lại giống đang ngủ mở mắt. Nhưng cả người anh không một chút sinh khí.
Cô từ từ đứng dậy, cất giọng khản đặc: "Vi Nông...mau đưa tớ đến khu nghỉ mát ở ngoai ô phía đông thành phố."
Chương 64 - Ra tay
Công trường xây dựng khu nghỉ mát ở ngoại ô phía đông thành phố Lâm, lúc chín giờ sáng.
Ngày mùa đông dù có ánh nắng mặt trời nhưng vẫn không hết vẻ lạnh lẽo. Phía xa xa đồi núi nhấp nhô, đằng trước có một con sông lớn uốn lượn quanh núi, càng làm mảnh đất này càng trở nên hữu tình độc đáo. Chỉ là bây giờ thời tiết trở lạnh, cỏ xanh trên mặt đất ủ rũ, màu vàng đen của đất chiếm phần lớn nên nhìn từ xa, nơi này giống một vùng đất hoang vu.
Buổi sáng hôm nay, trên nền xi măng bằng phẳng xuất hiện một hội trường ngoài trời rộng cả trăm mét. Một đầu của hội trường là sân khấu nhỏ với phông bạt màu đỏ tươi, trên có hình ảnh phác thảo khu nghỉ mát và hàng chữ: "Khu nghỉ mát Đằng Long, khởi điểm phát triển kinh tế mới của thành phố Lâm".
Bên trên phông bạt còn treo một hàng đèn lồng đỏ cỡ lớn. Thảm đỏ trải từ sân khấu ra tận lối đi ở phía trước, hai bên thảm đỏ xếp đầy những lẵng hoa tươi. Sự xuất hiện của hội trường khiến khu vực rừng núi âm âm u u lập tức long trọng và sinh động hẳn lên.
Trương Ngân Thiên ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên. Ông ta châm một điếu thuốc, quay sang nói với Trần Bắc Nghiêu: "Bài trí thế này cũng thường thôi, được cái mọi người đều thích." Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, Đinh Hành ngồi bên cạnh lên tiếng: "Tôi thấy không tồi."
Trương Ngân Thiên cười cười, quay đầu nhìn lên sân khấu.
Mấy chục chiếc ghế ở sau lưng bọn họ đã ngồi kín người. Phần lớn là phóng viên của thành phố Lâm, thậm chí có cả phóng viên từ trên tỉnh xuống. Ngoài ra còn có đại diện các doanh nghiệp vừa và nhỏ khác. Tất nhiên trong số đó không thể thiếu vệ sỹ tùy thân của mấy vị lão đại.
Một lúc sau, lối vào hội trường truyền đến tiếng huyên náo. Tất cả đều quay đầu, thấy một người đàn ông mặc áo jacket, dáng vẻ nho nhã cùng một số người đi vào, đó chính là thị trưởng Tuần.
Tất cả mọi người đứng dậy, Trương Ngân Thiên cùng Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành đi ra nghênh đón. Hôm nay không chỉ có thị trưởng Tuần mà còn có hai phó thị trưởng tham dự lễ khởi công. Mọi người gặp nhau bắt tay, khách sáo hàn huyên vài câu rồi ai nấy trở về vị trí của mình.
Âm nhạc nổi lên, đầu tiên là một nhóm các cô gái trẻ lên sân khấu. Họ múa điệu múa dân tộc, dáng vẻ thướt tha của bọn họ thu hút ánh mắt của những người bên dưới sân khấu.
Lãnh đạo thành phố và lãnh đạo các doanh nghiệp ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bao gồm cả thị trưởng Tuần đều vui vẻ thưởng thức màn biểu diễn.
Bản nhạc kết thúc, các cô gái đi xuống sân khấu, tặng hoa cho khách VIP. Thị trưởng Tuần đứng dậy bắt tay người đeo vòng hoa cho anh ta. Các cô gái lần lượt lui hết ra ngoài, trên cổ khách VIP đều đeo những vòng hoa sặc sỡ, bầu không khí theo đó náo nhiệt hẳn lên.
Đúng lúc này, người chủ trì khoan thai bước lên sân khấu. Anh ta dùng giọng nói trầm ấm dễ nghe, tuyên bố lễ khởi công chính thức bắt đầu. Đồng thời anh ta cũng giới thiệu các vị lãnh đạo có mặt ngày hôm nay...