Disneyland 1972 Love the old s

Trường học Vampire

Posted at 25/09/2015

568 Views



Rồi tôi quay người hùng hổ bước đi, nhưng chưa kịp nhấc chân lên thì cả mặt đất đã như tối sầm lại, tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, tứ chi bải hoải. Tôi cố sực điều khiển cơ thể mình nhưng không thể, cả người ngã lăn ra đất rồi ngất lịm đi. Vị ngọt vẫn đọng lại trên đầu lưỡi.


Chương 37:


Tôi cựa mình thức dậy và chắc chắn một điều rằng mình đang ở bệnh xá, cái mùi thuốc nồng nặc và không khí lạnh lẽo này đã trở lên quá quen thuộc với tôi, có khi tôi còn trở thành khách quen của mấy cô y tá trong đây ấy chứ.

Tôi nghĩ rồi vươn vai thức dậy, vặn vẹo tay chân, vết thương lần này có vẻ không nặng lắm, chỉ là xây xát vài chỗ và đầu hơi choáng thôi.

Có lẽ tôi nên ra ngoài và tận hưởng bầu không khí trong lành một chút, ở trong đây mãi chắc cơ thể tôi cũng lạnh theo căn phòng này mất.

Nghĩ đoạn tôi quay ra thả chân xuống giường rồi định xỏ dép vào thì…

_ Á…

Tôi bật thét lên nho nhỏ, giật mình đến nỗi cắn cả vào lưỡi, nước mắt tràn qua khóe mi.

Tooya sempai ngồi ngay bên cạnh mép giường, khuôn mặt anh tĩnh lặng như tờ, dáng người thanh tú đẹp như một bức tượng làm bằng thạch cao.

Nghe tiếng động mạnh, anh ấy từ từ quay ra nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng trìu mến như trước nữa, thay vào đó là một tia nhìn lạnh lẽo pha chút trách móc.

- Em định đi đâu vậy?

Nghe tiếng anh ấy gọi, tôi bỗng cảm thấy ngạt thở, lúng túng rụt chân lên gãi đầu ấp úng nói:

- Ơ, không phải..em chẳng đi đâu cả. Nhưng…nhưng sao anh lại ở đây ạ?

- Sao ta lại không được ở đây?_ Anh ấy nhướn mày lên nhìn tôi, hỏi ngược lại.

- Không…em không có ý đó, chỉ là…_ Tôi lúng túng vội vã giải thích

- Chỉ là sao?

- Chỉ là em giật mình khi thấy anh xuất hiện bất ngờ thôi._ Tôi xịu mặt xuống nói, có cảm giác như mình đang bị anh ấy xoay như xoay chong chóng.

Mãi một lúc lâu sau không thấy Tooya lên tiếng, tôi liền từ từ ngẩng đầu lên khẽ liếc nhìn anh ấy, chợt nghe con tim mình thót lại.

Đôi mắt đen huyền của anh ấy ánh lên vẻ đau đớn, cô đơn. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi thấy lòng mình hơi trùng xuống, cảm giác như có tảng đá đang đè nặng nơi trái tim.

Khẽ níu áo anh ấy, tôi dè dặt hỏi:

- Anh giận à Tooya sempai?

Nghe thấy tiếng gọi, anh ấy quay ra nheo mắt nhìn tôi, rồi dịu dàng nâng cằm tôi lên hỏi như đang trách móc:

- Nếu là em thì em có giận không?

- Em đã làm sai gì sao?_ Tôi ngơ ngác hỏi lại.

- Em làm ta tức giận như vậy mà vẫn không biết lỗi của mình?

- Thật sự là em không biết mình đã làm sai cái gì mà._ Tôi khổ sở nói.

- Hừ, là ai đã quên mất "lời hứa" để người con trai khác hôn lên đôi môi này hả?_ Tooya nhíu mày nói, ngữ khí lạnh lùng pha chút đáng sợ. Anh ấy nhẹ nhàng dùng những ngón tay mảnh khảnh xoa xoa bờ môi của tôi.

Lời hứa, lời hứa nào nhỉ? Mà nhắc đến mới nhớ, chuyện này lẽ ra người nên tức phải là tôi mới đúng, sao anh ấy lại quay ra bắt lỗi tôi chứ? Thật không công bằng, tôi vẫn còn chưa hết giận vì cái vụ trong nhà kho hôm qua kia mà.

Tooya sempai đúng là….càng ngày càng đáng ghét hơn rồi. Tôi hằn học nghĩ nhưng vẫn không dám nói ra, khẽ đẩy tay anh ấy sang một bên, rồi giận dỗi nguẩy đầu đi.

Tooya nhìn khuôn mặt tức tối của tôi nhếch môi nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nghiêm giọng gọi:

- Yume…

- Ơ…dạ_ Nghe tiếng gọi tôi giật mình, vội quay đầu ra, chẳng lẽ tôi lại làm sai điều gì nữa à?

- Đừng rời khỏi phòng, bên ngoài rất lạnh, nó có thể sẽ khiến em bị ôm nặng hơn đấy.

- Vâng._ Tôi ngoan ngoãn gật đầu, có cảm giác như mình là một chú cún con bị anh ấy dắt qua dắt lại vậy.

Hài lòng với thái độ nghe lời của tôi, anh Tooya đứng dậy nhìn tôi mỉm cười dịu dàng nói:

- Vậy em nghỉ ngơi cho tốt vào, anh có việc phải đi trước đây.

Nói đoạn, anh ấy vươn tay khẽ xoa đầu tôi rồi nhanh chóng bước ra ngoài, tiện chân đá luôn đôi dép của tôi vào gầm giường.

Tôi nhìn theo mà "nước mắt lưng tròng", vội vã cúi xuống gầm giường ngó đôi dép lê của mình giờ đã chìm trong bóng tối. Có lẽ chúa trời đã chỉ định đời này kiếp này tôi sẽ phải gắn mình trong cái phòng bệnh đáng ghét huhuhu…

----------------

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Yume, Tooya trở về nơi làm việc của mình. Anh đang chuẩn bị thực hiện một việc mà người khác nhìn vào sẽ cho là vô nhân tính, việc này có thể sẽ khiến anh mất đi một cô bé yêu anh thực lòng. Dù vậy, anh vẫn phải làm, vì cô ấy, vì người con gái anh yêu.



- Chuẩn bị xong rồi chứ?

- Thưa anh tất cả đã hoàn tất, chỉ còn chờ anh ra lệnh.

- Tốt, bắt đầu đi…

- Vâng ạ!

- Đến lúc rồi, Fire started….

Tooya ngồi trên ghế chống tay lên cằm, đôi mắt anh ánh lên tia lửa đỏ rực, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ đăm chiêu rất khó đoán khiến ai khi nhìn vào cũng phải cúi đầu e sợ. Anh khẽ vươn tay vuốt ve bông hoa hồng cắm trong lọ thì thầm nói:

- Anh sẽ làm điều đó vì em, tất cả những gì khiến em sợ hãi, anh sẽ cho chúng biến mất hoàn toàn…"giấc mơ" [1'> của anh.

-----------------

_ RẦM…XOẠT…- Lũ vô dụng, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả? Có một con bé cấp C thôi mà cũng không giải quyết nổi. Tại sao lại đi giao việc cho cái tên cấp E vô dụng đó chứ?

Rima hét lên giận giữ, cô vung tay hất tung tất cả những đồ đạc trên bàn vào lũ hầu cận đang quỳ dưới đất khiến chúng sợ hãi co rúm người lại.

- Sa-ma xin tha lỗi cho chúng em, tại lúc đó cậu Akatsuki…

Rima gào lên, tay chỉ thẳng ra bên ngoài, ánh mắt giận dữ của cô khiến cánh cửa ra vào bốc cháy. Lũ vam hầu cận kêu rú lên vì sợ hãi, rồi không ai bảo ai tự động rời khỏi phòng để bảo toàn tính mạng.

Còn lại một mình, Rima chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, cô đã tốn biết bao nhiêu công sức để nghĩ ra kế hoạch này vậy mà cuối cũng vẫn không thể giết được con nhỏ đó, mà tình cảm của anh Tooya cũng chẳng giành được lại chỉ tự rước họa vào thân

Nghĩ đến đây cô chợt cảm thấy rùng mình lạnh xương sống, có lẽ bây giờ Tooya sa-ma đang rất giận, anh ấy đã từng cảnh báo trước nhưng cô lại không nghe, còn tự hành động theo ý mình. Bây giờ thì cô nên làm gì đây? Một khi anh ấy đã nổi giận sẽ rất đáng sợ…

Đang nóng lòng nghĩ cách làm hòa chợt cô giật mình khi nghe thấy tiếng nói vọng vào từ bên ngoài:

- Rima sa-ma có chuyện hệ trọng vừa xảy ra.

- Chuyện gì để sau, giờ ta đang mệt_ Rima gắt gỏng lên tiếng.

- Không được đâu thưa sa-ma chuyện này vô cùng quan trọng.Tư dinh tộc Ôatsu đã bị….

- Bị làm sao?_ Rima nhíu mày hỏi, lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi cực độ.

- Dạ, tư dinh…tư dinh đang bốc cháy ạ.

- Hả? Ngươi..ngươi nói cái gì?_ Rima kêu lên, cảm thấy chân tay rụng rời, sao mọi chuyện lại trở lên như thế này? Tư dinh nhà cô làm sao lại bị bốc cháy? Rima nghĩ rồi chạy xộc ra bên ngoài nắm lấy vai của cô nàng hầu cận lắc như điên dồn dập hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại cháy? Ba mẹ ta có bị thương không?

- Dạ… hai người họ đều không sao, nhưng…tư dinh thì vẫn đang cháy không cách nào cứu chữa được.

- Tại sao lại xảy ra chuyện này? Không được, ta…ta phải đến đó xem sao…_ Rima bàng hoàng kêu lên rồi quay người định phóng đi, nhưng nhỏ vam hầu cận đã nhanh tay giữ cô lại vội vã kêu lên:

- Đừng, sa-ma ko thể trở về tư dinh đc, mọi người trong gia tộc đều đã di cư đi nơi khác hết rồi, ngọn lửa đó quá kinh khủng, đến ba cô và các vampire lão luyện khác cũng không thể dập tắt nó.

- Không thể dập tắt ư? Đúng rồi, chắc chắn ngọn lửa này là do anh ấy gây ra để trừng phạt ta. Ta phải đi tìm anh ấy, chỉ có anh ấy mới có thể kết thúc việc này.

Rima kêu lên rồi vội vã chạy đi, nhắm hướng phòng kí túc xá 01, nơi có vị trí đẹp nhất học viện.



- Anh Tooya…

Quên cả gõ cửa Rima lao nhanh vào căn phòng, đi đến trước bàn làm việc của Tooya, nơi anh đang ngồi chơi với con quạ Cupid.

- Rima đấy hả? Ta đang chờ em đấy_ Tooya khẽ nói, ngẩng đầu lên nhìn Rima chăm chú.

- Anh Tooya, xin anh, xin anh hãy cứu lấy tộc Ôatsu, hãy cho dừng ngọn lửa ấy lại, em biết em sai rồi em sẽ không làm những chuyện đó nữa đâu_ Rima nhìn Tooya tha thiết nói. Khuôn mặt cô ánh lên vẻ bi thương.

- Rất tiếc, em đến muôn rồi, tư dinh nhà Ôatsu đã hoàn toàn cháy rụi_ Tooya nhẹ nhàng nói, tựa hồ như không.

_ Phụp...- Bàng hoàng, Rima ngồi sụp xuống, cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ vì những hành động ngu ngốc của mình, cô đã hại cả gia tộc không có nơi để ở.

- Em đừng lo lắng về chỗ ở, ta đã sắp xếp cho những người trong tộc Ôatsu một căn biệt thự ở Mĩ rồi, em hãy cũng gia đình sang đó sinh sống và hòa nhập với cộng đồng vampire bên đó đi.

- Không…em không muốn rời nước Nhật, không muốn rời xa anh, xin anh đấy, đừng tàn nhẫn với em như thế. Dù sao thì em và anh cũng đã từng lớn lên bên nhau, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm gì với em sao?_ Mika đau đớn kêu lên, nước mắt cô tuôn lã chã

Tooya khẽ nhắm mắt đứng dậy đi đến bên cô gái, anh quỳ một gối xuống dịu dàng xoa đầu cô nói:

- Thật lòng xin lỗi em nhưng trái tim ta lại không thể lớn đến thế, nó chỉ có thể chứa một người mà thôi.

Tooya nói xong liền đứng dậy bỏ ra ngoài, đối với anh những chuyện kiểu này cần phải giải quyết dứt khoát.

Bàn chân anh vừa định bước qua vạch cửa thì Rima đã nhào đến vòng tay ôm chặt lấy anh khóc lóc van xin:

- Đừng, huhuhu…anh đừng đi, đừng bắt em xa anh, em đã sai rồi, anh hãy cho em cơ hội sửa sai được không? em hứa sẽ không làm như vậy nữa, chỉ cần anh để em ở bên cạnh anh là được…

Tooya khẽ gỡ tay Rima ra, anh khẽ thở dài dùng những ngón tay trắng muốt, đẹp như mơ của mình lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:

- Đúng, em đã sai, nhưng cái sai của em là đã không hiểu ta, ta không phải là người dịu dàng như em đã thấy, bản thân ta độc ác hơn bất cứ ai trên đời này. Dù sao thì ta vẫn muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn em, tạm biệt Ôatsu…

Rima đứng chết trân tại chỗ, cô nhìn theo cho đến khi bóng Tooya khuất hẳn mới quỳ sụp xuống đưa tay lên ôm mặt, hết rồi, hết thật rồi, 10 năm tình yêu của cô đã bị ngọn lửa kia thiêu rụi hoàn toàn….

-----------------

[1'>: Yume trong tiếng nhật có nghĩa là giấc mơ


Chương 38:


Trong phòng bệnh tĩnh lặng như tờ, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên…

- Á…._ Tôi choàng tỉnh dậy, run rẩy đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hình như tôi vừa mới gặp ác mộng, một cơn ác mộng thật kinh hoàng. Không hiểu sao dạo này tôi hay gặp nhưng cơn ác mộng như vậy, tần suất xuất hiện của người đàn ông đó ngày một dày hơn.

Ông ta là một người có cung cách kì dị với khuôn mặt trắng bệch và những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Mái tóc bạc dài quá đầu gối, cái mũi khoằm hơi hếch lên lộ rõ vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ. Đôi mắt màu xanh xám nhìn tôi đầy sự ghét bỏ.

Trong giấc mơ giọng nói lạnh lùng, cay độc của ông ta cứ liên tục rít lên khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung:

" Mày là đồ con hoang, mày là đồ con hoang… "

Tôi nhắm mắt, khẽ tựa lưng vào thành giường thở dốc, cảm thấy cơ thể như đang run lên từng đợt. Tại sao người đàn ông đó lại ghét tôi đến vậy? Vì cớ gì mà ông ta cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ hành hạ tôi?

Đang suy nghĩ mông lung chợt tôi giật mình khi thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt xuống vai mình. Nhanh như chớp, tôi hất mạnh bàn tay đó ra rồi vớ lấy chiếc gối bên cạnh hung bạo đập thẳng vào người đó hét lên:

- Buông ra, đồ ác ma…

- Em sao vậy Yume?

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên, tôi giật mình há hốc mồm nhìn người đối diện, chiếc gối trên tay rơi bộp xuống đất.

- Takeshi sempai? Sao anh lại ở đây? Em…em xin lỗi, em ko biết…_ Tôi lắp bắp nói rồi vội vã cúi đầu xuống, tay nắm chặt lấy mép chăn. Khuôn mặt nóng bừng lên vì ngượng .

Ôi! Đúng thật là chưa đâu vào đâu đã hành động lỗ mãn, cũng may người đó là anh Takeshi chứ phải Kai chắc hắn đã vất tôi qua cửa sổ mất rồi. Tôi rùng mình nghĩ, tóc gáy bỗng dựng đứng cả lên.

- Trông em có vẻ không được vui, đã có chuyện gì xảy ra à?_ Takeshi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng bàn tay ấm áp của mình xoa xoa mái tóc hơi rối của tôi, đôi mắt nâu khẽ ánh lên tia sáng.

Hành động thân mật và có chút đường đột này khiến tôi giật mình, vội lé người ra xa tránh bàn tay của anh ấy rồi mỉm cười xuề xòa nói:

- Em không sao, chỉ là ngủ nhiều quá thôi. Anh đến từ lúc nào vậy?

- Tôi đến được một lúc rồi, nhưng thấy em vẫn ngủ say nên không tiện lên tiếng._ Anh ấy mỉm cười nói, nhẹ nhàng thu bàn tay bị tôi "từ chối" về.



Một bầu không khí tĩnh lặng bỗng bao trùm lên tất cả, Takeshi sempai vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khuôn mặt anh toát lên vẻ đăm chiêu, khó hiểu.

Tôi bỗng cảm thấy ngạt thở trước bầu không khí khó chịu này, định bụng sẽ lên tiếng để phá tan nó thì đúng lúc ấy một giọng nói trầm buồn đột nhiên vang lên:

- Tôi…sẽ bảo vệ em…bằng bất cứ giá nào, dù có phải hi sinh cả tính mạng…

Tôi há hốc mồm nhìn Takeshi, đờ người ra trước câu nói lạc điệu của anh ấy, bảo vệ, bảo vệ cái gì cơ? Đang định lên tiếng hỏi lại thì anh ấy đột ngột đứng dậy, nhìn tôi mỉm cười nói:

- Thôi, em nghỉ ngơi đi và đừng có làm mình bị thương nữa…những lời nói của tôi lúc nãy, em đừng bận tâm.

Rồi cũng như lúc đến, nhẹ nhàng như một cơn gió, anh ấy đút tay vào túi quần thong thả bước ra ngoài.

--------------

Khẽ khép cánh cửa lại, khuôn mặt Takeshi trở lên tối sầm, cuộc nói chuyện ban sáng chợt hiện về trong đầu anh.

" Trong căn phòng có tầng áp mái, rêu xanh bám đầy vách. Một người đàn ông râu tóc bạc phơ đang nói chuyện với đức ngài hiệu trưởng đáng kính. Họ chính là hai huyền thoại đã xây dựng lên học viện này.

- Yume Hana, đúng vậy đó là tên của cô bé_ Hiệu trưởng Akatsuki nhẹ nhàng nói, khuôn mặt đăm chiêu lo lắng.

- Ông định làm gì tiếp theo? Không thể chỉ vì một người mà làm ảnh hưởng đến học viện này được.

- Ta biết, nhưng ta đã hứa với Shita là phải bảo vệ nó...