Trái tim màu hổ phách

Posted at 27/09/2015

544 Views

Hai người là anh em, nhưng anh ấy lại âm thầm yêu cậu sâu đậm, không thể nào nói ra, cũng không có cách nào để cho cậu biết được… Mình làm sao phải giúp anh ấy làm chuyện đó chứ. Dù thế nào thì chuyện hai người cũng chẳng có kết quả, cứ để anh ấy đau khổ vấn tốt hơn.”

“Yêu sâu đậm…” Tiểu Ái lặp lại từ đó, lúc này đây, tận sâu trong tim cô không còn sự phản cảm và bài xích. Cũng có lẽ vì bất ngờ xuất hiện từ này nên thấy hơi xa lạ, hoặc có lẽ cô đã quên lãng mất từ này nhiều năm trong giây lát, cảm xúc duy nhất trong tim cô lại là sự đau thương. Cô lập tức tự cốc vào trán mình, đúng là điên rồi, cô đang nghĩ cái gì vậy?

“Được rồi Trân Gia, việc đó mình biết rồi, nhưng mà mình biết thì cũng chẳng thay đổi được gì. Còn về chuyện Dung Kỳ và Thang Ân Nặc, mình thật sự không cần lo lắng, mọi người đều đã trưởng thành hết rồi, coi như cậu không hiểu quy tắc ngầm trong cái nghề này, thì chắc cũng đã xem báo rồi. Chuyện của hai người đó chỉ là giao dịch thất bại, không có gì cả.”

Nào ngờ câu nói đó lại khiến Trân Gia phát cáu hất tay cô ra: “Tiểu Ái! Cậu đang nói gì vậy? Quy tắc ngầm ư? Cậu coi anh ấy là loại người gì? Cậu nói như vậy, chẳng khác gì đánh đồng Dung Kỳ và Hứa Kỷ Dương.”

“Như thế nào, bọn họ có gì khác biệt sao? Không phải đều vì lợi ích cá nhân mà lên giường cùng Thang An Nặc đó thôi.”

“Dung Tiểu Ái cậu nói đủ chưa? Cậu mà còn bôi nhọ Dung Kỳ một lần nữa mình sẽ trở mặt với cậu!” Trân Gia bỗng đứng phắt dậy, chỉ xém chút nữa là đạp chân lên người Tiểu Ái.

“Phản ứng của cậu có phải hơi quá rồi không?” Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn: “Mau ngồi xuống, ghế sô-pha sẽ hỏng đó!”

Vừa nghe câu đó, Trân Gia liền ra sức giẫm lên ghế: “Tóm lại mình nói với cậu, cho dù giữa anh ấy và Thang Ân Nặc xảy ra chuyện gì tuyệt đối sẽ không giống như những gì mà cậu nói. Dung Kỳ sẽ không bán rẻ bản thân. Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối… không!”

“Được, được rồi! Mình biết rồi, anh ấy tuyệt đối sẽ không bán mình. Là do hôm đó mình hoa mắt nhìn nhầm, Thang An Nặc không đưa cho anh ấy thẻ phòng, anh ấy cũng không vừa cười vừa nhận nó, hai người đó không có ở trong Thuần Quán, cái gì cũng là do mình nhìn nhầm, được chưa?” Tiểu Ái nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cậu đừng có mà gạt mình! Cho dù cậu có thật sự nhìn thấy gì, cũng nhất định có hiểu nhầm.” Trân Gia cuối cùng cũng ngồi xuống.

“Được! Hiểu nhầm, hiểu nhầm! Vậy như thế này đi, ngày mai lúc mình đi thành phố B casting, mình sẽ giúp cậu hỏi thử Thang Ân Nặc xem chị ta và Dung Kỳ rốt cuộc có chuyện kia hay không… được chưa?”

“Ngày mai cậu đi casting bộ phim mới của chị ta sao?” Mặt Trân Gia nhăn lại: “Cái người này là sao vậy, không phải trước đó mới quay một bộ phim truyền hình đó thôi, lại quay nữa hả? Đúng là thừa tiền. Cậu nhất định phải giúp mình hỏi rõ chuyện đó. Đương nhiên, mình tuyệt đối tin tưởng vào Dung Kỳ. Chỉ là nếu không hỏi rõ, cậu sẽ mãi đổ oan cho anh ấy. Bị người mà mình yêu sâu đậm đổ oan, là chuyện vô cùng thảm thương…”

“Được rồi, được rồi! Đừng nói lặp lại từ này nữa! Đi thôi, cùng nhau đi ăn cơm!”



Chương 22: Thiên đường và địa ngục



Thang Ân Nặc gần như nắm trong tay nền điện ảnh ở thành phố B. Ở đây, chị ta có hai công ty sản xuất phim truyền hình, một công ty quản lý và một công ty thiết kế trang phục. Địa điểm buổi casting lần này diễn ra tại một trong hai công ty đó.

Dung Tiểu Ái tuyệt đối không ngờ rằng mình lại đen đủi như vậy, khi cô đang ngồi đợi đến lượt casting thì thấy một người không hề muốn gặp. Hôm nay anh ta mặc chiếc áo dày tay màu tàn thuốc, quần jeans vá, quả đầu đinh hình như được vuốt keo, từng sợ tóc vểnh lên đầy cá tính. Hứa Kỷ Dương vốn đã rất đẹp trai, mấy năm nay trải qua môi trường ở Học viện kịch lại càng biết cách kết hợp quần áo. Lúc Hứa Kỷ Dương đút tay trong túi quần đi vào, có vài cô nàng liếc mắt về phía anh ta. Hứa Kỷ Dương dường như rất thỏa mãn với ánh mắt đó, bước đi đầy vẻ kiêu ngạo.

Tiểu Ái vội vàng chạy đến ngồi ở một góc khuất, đưa tay ra che nửa mặt. Nhưng Hứa Kỷ Dương vẫn thấy cô, lại còn rất tự nhiên chào hỏi. Tiểu Ái ngẩng đầu lên gượng cười: “Có những người da mặt dày thật đó, lần trước bị tôi mắng như vậy mà hôm nay vẫn còn vác mặt đến chào hỏi.”

“Em muốn nói thế nào tùy em, gần đây tâm trạng của anh đang tốt, không ảnh hưởng gì.” Anh ta kéo ghế ngồi cạnh cô. “Đến casting à? Thế nào, có cần anh giúp em đánh tiếng với người ở bên trong không kia không?” Vẫn là giọng điệu quen thuộc: “Đừng có dùng ánh mắt nghi ngờ như vậy nhìn anh, nam diễn viên chính mở miệng, đạo diễn cũng phải nể mặt chút chứ. Chỉ là một vai phụ thôi mà, đơn giản!”

Hứa Kỷ Dương là diễn viên chính sao? Tiểu Ái lập tức thấy buồn nôn như bị nuốt phải ruồi. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, anh ta phải trả bằng gì mới có thể lấy được vai nam chính này.

“Nói đến vai nam chính, anh lại quên mất không cảm ơn một người.” Anh ta dương dương tự đắc tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chán ghét của Tiểu Ái. Thực ra, trước đó trước đó từ tầng trên anh ta đã nhìn thấy cô bước vào công ty, vì thế cố ý đến đây để báo thù chuyện lần trước.

“Muốn cảm ơn thì về nhà mà ôm bà vợ của anh, nói với tôi thì có tác dụng gì?” Cô chế giễu Hứa Kỷ Dương nhưng một hồi lâu anh ta vẫn không có phản ứng nào.

“Sai rồi! Lần này người anh phải cảm ơn có quan hệ gần gũi với em, đương nhiên phải nói với em chứ.” Anh ta tiến sát lại gần Tiểu Ái, hạ thấp giọng: “Giúp anh chuyển lời tới Dung Kỳ, thực sự cảm ơn anh ta ngày hôm đó đã không trao vai diễn cho tôi, không phải như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện lấy bí mật của anh ta giao dịch với Thang Ân Nặc. Hôm nay, anh cũng không thể có vị trí diễn viên nam chính này.”

“Anh đã làm gì?” Vẻ mặt Tiểu Ái nghi hoặc.

“Chẳng qua tiết lộ chút bí mật nhỏ của anh ta, em có muốn nghe không? Muốn biết người anh trai tốt rốt cuộc có ý nghĩ gì với em không?” Trong đáy mắt Hứa Kỷ Dương mang theo khoái cảm báo thù. Tiểu Ái sững sờ nhìn anh ta, tại sao… ngay cả Hứa Kỷ Dương cũng biết?

“Nhìn dáng vẻ của em hóa ra chắc cũng đã biết rồi.” Anh ta càng cười khoái trá hơn: “Ha ha, việc này thật nực cười! Trước đây khổ sở phục vụ ả ta, cũng chỉ nhận được những vai diễn bình thường, bây giờ chỉ với một bí mật nhỏ, đã đổi được vai nam chính thứ nhất. Phải nói là, anh trai em quả là có bản lĩnh, không chỉ giữ chặt được em gái, mà ngay đến người phụ nữ như Thang Ân Nặc cũng không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể nắm gọn trong tay. Anh ở bên ả ta lâu như vậy, nhìn thấy bao nhiêu người đến bên cạnh ả rồi ngậm ngùi ra đi. Chỉ có Dung Kỳ, không phải làm gì, mà có thể lấy được số tiền đầu tư hàng tỷ đồng. Để chiếm đoạt được Dung Kỳ, ả đã tốn bao nhiêu công sức lấy lòng, ngay cả việc uy hiếp cũng đã dùng đến. Chỉ đang tiếc, anh ta rượu mời không uống, lại đơn phương đi hủy hợp đồng. Sau khi mất đi số tiền đầu tư hàng tỷ, anh ta còn phải bồi thường một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng nữa. Nghe nói gần đây anh ta khốn khó đến mức nhà cũng phải bán. Ha ha, em nói xem anh có nên xem xét mua nhà của anh ta hay không? Suy cho cùng, Dung Kỳ cũng chỉ vì bảo vệ người bạn gái cũ của anh nên mới lâm vào thảm cảnh như vậy, anh thấy chết mà không cứu thì không được hay cho lắm nhỉ?”

Dương Tiếu Ái cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện. Cô nhìn anh ta, mắt dần dần híp lại: “Vì vai nam chính này, anh đã phải vất vả nhiều rồi!” Trong đáy mắt đen nháy lóe lên những tia nhìn lạnh như băng, chỉ là lúc đó Hứa Kỷ Dương đang vô cùng đắc ý, nên không chú ý đến mà thôi.

“Anh không chỉ phải “phục vụ bà vợ” của mình, mà còn diễn vai khách mời hài hước. Hứa Kỷ Dương, lúc đầu tôi đúng là mù mắt mới phải lòng anh. Anh không có lòng tự trọng hay sao? Mới bị Thang Ân Nặc đá đã quấn lấy tôi, lại còn tìm Dung Kỳ gây chuyện để đòi vai diễn, lúc không được còn quay về cầu xin Thang Ân Nặc, thậm chí không tiếc diễn vai thằng hề. Bây giờ, còn dám đem những chuyện khôi hài đó phơi bày trước mặt tôi. Anh nghĩ rằng tôi sẽ vì chuyện đó mà chịu kích động lớn sao? Còn nữa, sau khi làm những chuyện mất mặt ấy, anh thấy mình rất thông mình, tài giỏi, muốn nhìn thấy vẻ mặt đố kị của tôi sao? Hứa Kỷ Dương, anh bị điên rồi!”

“Anh không tin là bây giờ trong lòng em cảm thấy dễ chịu!” Anh ta cắn răng căm giận.

“Anh vẫn còn chưa hiểu sao, tôi không hề quan tâm đến kết quả casting ngày hôm nay. Còn về Dung Kỳ, chuyện của anh ấy không có liên quan gì đến tôi. Những lời hôm nay anh nói với tôi, chỉ có thể chứng minh một việc…” Tiểu Ái đứng dậy, vứt chiếc túi xách trong tay xuống đất, rồi nhanh nhớ chớp cho anh ta một cái bạt tai. Cái bạt tai vừa mạnh vừa kêu, khiến mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.

Thế nhưng lọt vào mắt họ lại là cảnh tượng mà Hứa Kỷ Dương không bao giờ ngờ tới. Một cô gái trẻ tuổi mặt mày bi thương bước lùi về phía sau: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, đừng có mà chơi gái lại còn chơi trai, bây giờ nhiễm bệnh rồi. Chỉ biết hỏi tôi xin tiền thì liệu có tác dụng gì nữa không?” Cô nước mắt lưng tròng cầm túi xách lên, rút tiền từ trong ví ra, ném vào người anh ta: “Cho anh đó. Còn nữa, tôi không phải là quý bà nào đó, tôi không có nhiều tiền như vậy. Cầu xin anh sau này đừng quấn lấy tôi nữa!” Nói xong cô thống khổ dứt khoát đẩy anh ta ra, lao ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Không khí trong phòng căng thẳng đến ngạt thở, tất cả mọi người đều nhìn Hứa Kỷ Dương bằng ánh mắt khác lạ, còn anh ta lại sững sờ trước hành động đột ngột của Tiểu Ái, đến lúc trấn tĩnh lại thì cô đã chạy từ lâu rồi.

“Đồ ngu, đây là quà đáp trả của tôi!” Đó là những lời mà lúc lướt qua người Kỷ Dương, cô vừa che mặt vừa nói nhỏ vào tai anh ta.

Nhìn những ánh mắt xem thường, coi rẻ như kim châm xung quanh, Hứa Kỷ Dương hận không thể giết chết Dung Tiểu Ái! Anh ta luôn cho rằng cô là một đứa con gái đần độn, chỉ được cái bề ngoài, cho dù có lanh lợi, giảo hoạt, cũng chỉ có mức độ. Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng trong nháy mắt cô có thể trở mặt ra tay, và còn bất ngờ tạo một màn kịch như vậy. Khi anh ta tức tối đuổi theo đến hành lang, cô đã đứng ở trong thang máy vẫy tay chào. Hứa Kỷ Dương điên cuồng lao về phía cô, nhưng chỉ chạm được vào cửa thang máy lạnh lẽo mà thôi.

“Dung Tiểu Ái!” Lửa giận trong đầu anh ta không có nơi nào để trút xuống, chỉ có thể dồn sức đá vào thang máy mấy cái.

Lúc cô về đến thành phố S, trời vẫn sáng. Trước khi Tiểu Ái lên máy bay, Trân Gia luôn miệng hỏi chuyện của Dung Kỳ. Bị Trân Gia hỏi đến bực cả mình, cô tùy ý nói mấy câu, nào ngờ lại nhận được ánh mắt muôn vàn bi thương của Trân Gia, rồi còn dặn đi dặn lại cô sau khi trở về thành phố S nhất định phải đi thăm Dung Kỳ.

“Mình đi thăm anh ấy làm gì? Mình lại chẳng có tiền giúp anh ấy. Hơn nữa, việc phá hợp đồng ầm ĩ của anh ấy và Thang Ân Nặc, cũng đâu có liên quan đến mình chứ?” Tiểu Ái khoanh tay nói những lời châm chọc, kết quả nhận lại ánh mắt hình viên đạn của Trân Gia

“Sao lại không liên quan đến cậu? Cậu là cái đồ đáng ghét! Từ nhỏ đến lớn chưa từng đối xử tốt với Dung Kỳ. Nếu không phải vì cậu, anh ấy hà tất phải phá hợp đồng chứ, chỉ cần cự tuyệt lời mời của Thang Ân Nặc là được rồi. Hợp tác thì vẫn cứ hợp tác, anh ấy chẳng bị tổn thất gì cả. Ngay cả Hứa Kỷ Dương cũng biết anh ấy chắc chắn là vì bảo vệ cậu mới từ bỏ hợp tác, bằng không hôm nay hắn tìm cậu khoe khoang làm gì?” Cái tật trọng sắc khinh bạn của Trân Gia không hề thay đổi, giống hệ Tư Nhã. Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của Trân Gia, cô cũng phải thề thốt khi quay về thành phố S tuyệt đối sẽ đi gặp Dung Kỳ.

Sau khi từ sân bay đi ra, cô trực tiếp bắt taxi đi đến phía nam thành phố. Trên tay Tiểu Ái cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Dung Kỳ mà lúc trước Trân Gia đưa cho cô. Vốn không định đến nhanh như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện mình chưa casting đã chạy rồi, uổng công bay đến thành phố B, khi quay về công ty nhất định sẽ bị tra khảo, Tiểu Ái quyết định giải quyết dứt điểm chuyện của Dung Kỳ trước. Đã gần nửa năm, giữa họ không có bất kỳ liên lạc gì, ngay cả việc về nhà ăn cơm, cũng là từng người đơn lẻ, khiến bố mẹ không ít lần thắc mắc. Nhưng Tiểu Ái lấy cớ thoái thác, vì Dung Kỳ bận việc nên hai người không thể nào sắp xếp được.

Nhà của anh ở gần hồ, chính là tòa nhà chung cư cao cấp giá cắt cổ mà trước đây cô vẫn thèm muốn. Kiến trúc nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu bao trọn gói. Diện tích mỗi căn hộ đểu khoảng một trăm năm mươi mét vuông, mỗi mét vuông đều được kiến trúc sư hàng đầu thiết kế công phu, tạo ra một không gian đẹp mắt độc đáo.

Lúc đi qua khu bảo vệ và đến được phía dưới tòa nhà chung cư, Tiểu Ái thấy một chiếc Suv đỗ dưới bóng cây khoáng đăng, xinh đẹp. Chiếc xe giá rẻ bình dân này, hoàn toàn không hề xứng với đẳng cấp của khu nhà. Cốp sau của chiếc Suv đang mở, bên trong đặt hai thùng các-tông, dường như có người đang chuyển nhà. Tiểu Ái đi thang máy lên tầng bốn, chưa kịp ấn chuông thì cửa nhà Dung Kỳ đã mở. Hai người bất ngờ gặp nhau, trong giây lát đứng sững ở đó, không ai cử động. Dung Kỳ mặc một chiếc áo lót mỏng màu xanh lam nhạt, mái tóc đen mềm mại nhưng hơi rối, trong tay anh còn ôm một chiếc thùng giấy, giống hệt chiếc thùng đặt trong ô tô dưới lầu...

80s toys - Atari. I still have