XtGem Forum catalog

Tôi không phải là công chúa

Posted at 25/09/2015

307 Views



Cụ thể:

Hồi còn học mẫu giáo, nó hay chơi với một cậu nhóc tên Rin, đó là tên ở nhà còn tên đi học thì nó không biết, trong lớp mẫu giáo của mình nó cho rằng không có ai đủ tư cách … làm ngựa cho nó cỡi bằng thằng nhóc đó, vậy là nó sấn tới nói như “búa bổ” vào mặt Rin:

- Tao thích mày…mày có thể làm ngựa cho tao cỡi chứ?

- ừ …

Và thế là nó có “ bạn trai” mặc dầu lúc đó nó không biết” bạn trai” là cái giống gì .

Nhưng cũng chỉ được có hai tuần! ” bạn trai” của nó sau một lần bị nó tát một phát chảy máu mũi vì cái tội không chịu cho “bạn gái” cỡi vì quá nặng . đã méc với phụ huynh và rồi chuyển trường!

Mối tình thứ hai là mối tình nhỏ với cậu lớp trưởng lớp bên cạnh hồi lớp 1 ., nó hâm mộ cái dáng mập mập trông giống như Đôrêmon của anh bạn đó và đã tiến hánh công cuộc “ thể hiện tình cảm”, và nó đã “ lọt “ vào đôi mắt của cậu nhóc, nhưng chưa kịp ăn cùng nhau một cái kẹo mút thì nó đã bị “đá” vì cái hành động bạo lực là ..béo má “bạn trai” ^^

Mối tình thứ ba càng thê thảm hơn, đó là với “đại ca của trường”! Một cậu nhóc con nhà giàu ngạo mạn ( theo như nó nhận xét) và không biết nghe lời. Đó là năm nó học lớp 5! Và nó thích mẫu người “đại ca” như thế ( lúc đó nó bị ảnh hưởng bởi hình tượng …đại sư huynh trong phim kiếm hiệp .) Vậy là nó tấn công! Nhưng kết thúc của mối tình này là vô cùng “đau khổ” : nó đã để lại một vết sẹo khá sâu trên trán của “ đại ca” khi giận dữ đẩy “đại ca” vào mép bàn ( nó cũng không chủ tâm làm như vậy)…….”đại ca” phải băng cái trán trắng bóc, còn nó, tự cảm thấy có lỗi nên thôi không “thích” đại ca nữa. .

Từ đó nó từ bỏ việc đi tìm”tình iu” …sau này lớn lên nó nhận ra rằng nó càng cố tìm tình iu thì tình iu lại càng rời xa nó……..vậy nên ………….bây giờ nó cũng hiền hơn rồi, không còn “ bà chằn” như trước nữa, thay vào đó nó lại nghịch ngợm và quậy hơn! .

Cũng kể từ đó nó không còn hứng thú với những gì có liên quan đến “ tình cảm”, mặc dù những mối tình của nó nói cho cùng chỉ là những tình cảm của tuổi con nít, vu vơ trong sáng nhưng nó cảm giác bản thân không nên suy nghĩ thêm nhiều về những chuyện như thế, đúng là cũng tội nghiệp cho nó, đôi lúc nó cũng có nhớ về cậu nhóc”đại ca” , đó là “chàng trai”mà nó nhớ rõ nhất cho đến thời điểm này.

Quay về với thực tại

Vừa vào đến nhà nó đã chạy xộc vào cửa miệng kêu í ới:

- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?

- Về rồi đấy à? - mẹ nó ngồi trên salon quay đầu nhìn lại

- Có chuyện gì mà mẹ gọi con về gấp thế?

- Thì mẹ sợ con hay đi chơi với bạn nên về trễ mới gọi cho chắc.

- Đúng là….

- Thôi, mau lên phòng thay áo quần rồi mẹ chở đi.

- Đi đâu thế mẹ?

- Tới nhà một người bạn. Thôi, nhanh lên kẻo người ta đợi.

Nó ngớ người một lúc rồi cũng lò dò bước lên.

Trên đường

- Sao con chưa từng nghe ba mẹ nói về việc có bạn ở đây nhỉ???

- Thì vì lâu nay họ có ở đây đâu, mới từ Mỹ về mà. Đó là những người bạn tốt nhất của cả ba và mẹ đấy.

Nó à lên một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.

Mẹ nó dừng xe trước một ngôi biệt thự cực kì sang trọng, đó có lẽ là lần đầu tiên nó được tận mắt nhìn thấy một căn nhà đẹp đến như thế ngoài đời!

Mẹ nó tiến tới và bấm chuông, cánh cửa sắt màu xám chạm trổ hoa văn cao ngất ngưỡng từ từ hé mở, một người phụ nữ trung niên trông rất sang trọng đứng sau cánh cổng thấy mẹ nó liền chạy lại và ôm chầm lấy, nó ngạc nhiên.

- Ôi! Liên, mình nhớ cậu quá, đã 10 năm rồi còn gì! - người phụ nữ đó xúc động.

- Mình cũng nhớ cậu nhiều lắm! trông cậu lúc này đẹp hơn xưa nhiều! - mẹ nó cười rạng rỡ.

- Thôi, vào nhà rồi hãy nói……mà đây là bé Lam ư? Sao trông lớn thế này!- người phụ nữ nhìn nó với ánh mắt đầy trìu mến.

- Dạ con chào bác! – nó kính cẩn

- Ừ! Nhưng nó ngang lắm, giống y như cậu hồi còn con gái!- mẹ nó đùa.

Thế là hai mẹ con đi vào trong, nó tròn mắt nhìn xung quanh với vẻ ngỡ ngàng xen lẫn lạ lẫm, một chiếc xích đu to thật to màu xanh rêu được thiết kế cực kì công phu là thứ để lại cho nó ấn tượng nhiều nhất, trông giống như cổ tích vậy, ngôi nhà màu trắng ngà với rất nhiều ô cửa sổ thiết kế theo kiểu cổ điển với những giàn hoa giấy màu vàng, đỏ, da cam quấn quýt trên những thành rào tạo nên một không gian thanh khiết cho mái hiên nhà, con đường nhỏ lát bằng đá tự nhiên dẫn nó bước vào trong như đưa nó đí vào miền thần tiên, thần tiên trên hạ thế!

Nó và mẹ được mời ngồi trên ghế được trải bằng đệm nhung, người phụ nữ đi vào trong và bưng ra hai cốc nước chanh.

Nó ngồi nghe hai người phụ nữ kể lại chuyện ngày xưa, đôi lúc nó lại ngước mắt nhìn quanh, thật là đẹp, mắt nó ánh lên từng đợt, nó nghĩ thầm nếu được ở trong ngôi nhà này chắc nó sẽ không muốn đi đâu nữa!

- À! Lam năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? – người phụ nữ nhìn nó hỏi

- Trời đất! Sao cậu mau quên thế! Nó bằng tuổi con cậu mà!

- Ừ nhỉ! Công việc làm mình lẫn thẫn mất rồi! – bà ta cười tươi

- A bà chủ ơi, cậu chủ đã về! - tiếng chị osin làm nó giật mình

- Mới nhắc nó đã về rồi! - người phụ nữ nhìn ra cửa.

Vì nó ngồi quay lưng so với cửa nên nó không nhìn thấy cậu chủ là ai và cũng không định quay lưng để nhìn, nhưng khi nghe giọng nói của cậu chủ thì nó ngạc nhiên và chồm người nhìn lại.

- Thưa mẹ con về!

- A cậu chủ! Răng hôm ni cậu chủ đi học về muộn rứa? cậu chủ làm Bống lo dễ sợ! – cô osin nhỏ

với giọng miền Trung đặc sệt chạy nhanh lại lấy khăn lau mặt tới tấp cho cậu chủ rồi lấy cặp đeo lên vai, đúng là một osin điển hình.

Và ngay khi nó quay lại nhìn thì mắt nó gần như là “ lệch tròng” khi chiêm ngưỡng dung nhan cậu chủ, nó không tin được vào mắt mình, nó chớp chớp mắt liên tục nhìn, còn cậu chủ cũng sửng sờ nhìn nó, những đôi mắt bộc lộ sự ngỡ ngàng tột độ……….Phải! không ai khác đó chính là Lê Thái……..

Nó chỉ kịp Á lên một tiếng rồi úp mặt vào người mẹ……….số phận thật trớ trêu!


Chap 6: Tai nạn bất ngờ

- Sao thế con? - mẹ nó ngạc nhiên hỏi

- Hai đứa học cùng trường à? - mẹ Lê Thái bất ngờ

- Hình như thế! Nhìn đồng phục của con cậu giống đồng phục của nhỏ Lam mà! Đúng là duyên số! - mẹ nó cười.

- Lại đây Bun! - mẹ hotboy vẫy tay.

Lê Thái ngồi xuống, mắt vẫn không thôi nhìn nó, nó thì không dám nhìn lại, mặt cứ chúi sau lưng mẹ.

- Sao tay con bị thương thế này? - mẹ Thái cầm tay con trai hỏi với vẻ lo lắng.

- Không sao cả, con vô ý nên thế! – Thái nói, mắt vẫn không thôi nhìn nó, còn nó thì càng không dám nhìn…đó là vết thương do móng tay của nó gây ra .

Trong suốt thời gian tiếp theo nó không nói gì, Lê Thái cũng thế, chỉ có hai người mẹ là cười nó rôm rả, họ đâu biết cái mối quan hệ phức tạp của nó với Lê Thái, chậc chậc…..

- Bun, dẫn Lam lên trên tham quan đi con, bạn bè cùng trường thì còn lạ lẫm cái gì nữa! - mẹ Thái vỗ vai đứa con trai

- Dạ????? - cả nó và Lê Thái đồng thanh.


- Đúng rồi, hai con lên lầu chơi để người lớn nói chuyện cho thoải mái! - mẹ nó cũng đồng tình.

Nó quay sang nhìn mẹ với ánh mắt trách cứ, tại sao mẹ nó lại dẫn nó theo làm gì, lại còn bắt nó …. Nó bực mình nhưng cũng đành đứng lên cùng Lê Thái, cả hai như đang đeo hai cái gông dưới chân, lết thết từng bước nặng nề lên cầu thang.

Lên thấu tầng hai, Thái không nói không rằng đi thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại bỏ nó đứng bơ vơ một mình, nó cũng không buồn kêu lại, nó biết Thái đang rất giận nó, với lại nó cũng không có gì để nói với Thái!

Nó cho rằng Thái là một con người kì lạ, sau bao nhiêu lần bị nó “đánh” Lê Thái đều không nói năng gì, không một lời trách móc, chỉ nhìn nó với ánh mắt giận dữ rồi bỏ đi, nó bắt đầu nhận thấy sự khác biệt giữa hotboy Lê Thái với những hotboy khác…không ăn chơi, không “đại ca” ,không nổi tiếng với những chuyện yêu đương nhăng nhít. Thái trầm tính, lạnh lùng và dường như vô cảm với xung quanh, có lẽ vì thế mà hotboy càng trở nên “quyến rũ” với bao đứa con gái trong trường .

Nó bước đi một mình…không cần Thái nó vẫn có thể tham quan hết căn nhà này, hotboy được sống trong một cung điện như vậy hèn gì đôi lúc nó nhìn Thái mà cứ nghĩ đến những vị hoàng tử trong truyện cổ tích…….

Men theo cầu thang nó nhìn thấy những chậu hoa màu xanh nước biển bắt mắt phía ban công, nó tiến lại gần, trông chúng thật đẹp, nó mân mê từng cánh hoa bằng một niềm hứng thú kì lạ

- Đừng đụng vào nó! – tiếng Thái cất lên khiến nó giật mình đứng dậy.

- Làm gì dữ vậy! Tôi chỉ thấy nó đẹp nên muốn xem thôi! – nó bất mãn

- Cậu không hợp với nó! – Thái nói với vẻ khẳng định

- Cái gì? – nó bực mình – Thôi đi! Tôi biết cậu giận tôi vì chuyện chiều nay nhưng chính cậu là nguyên nhân của mọi rắc rối, giá mà cậu không gọi nhầm rồi bắt tôi phải nghe những lời tỏ tình kì cục thì có lẽ tôi và cậu không có nhiều mâu thuẫn với nhau như lúc này, mặc dù tôi không phải là cô Kim gì đó nhưng tôi nghĩ với lời tỏ tình vô duyên như thế thì không ai đủ cam đảm để chấp nhận cậu đâu! – nó nói với vẻ trêu chọc.

Nhưng nó không ngờ đó là lời đụng chạm lớn đối với Thái, cậu ta tiến nhanh về phía nó rồi dừng lại ngay trước mặt với một khoảng cách không thể ngắn hơn khiến nó phải nghiêng người dựa vào thành lan can thấp lè tè sau lưng.

- Tôi không cho phép cậu can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi! – Thái tỏ vẻ khó chịu.

- Tôi cũng không thèm. – nó nói rành rọt.

- Từ nay tôi không muốn gặp cậu nữa! Lãy tránh xa khỏi tầm mắt của tôi! – Thái nhìn nó không chớp mắt.

- Me too! – nó ra vẻ lành đạm không thèm nhìn Thái.

Lê Thái nhanh chóng quay lại để trở về phòng. Nhưng….chân hotboy trong khi chuyển hướng đã quệt phải chân nó một lực khá mạnh khiến nó không thể giữ thăng bằng….và nó ngã nhào ra sau…...…..Lê Thái chỉ kịp nhìn thấy nó với với cánh tay như chuồn chuồn sắp gãy cánh trước khi nó rơi từ trên ban công lầu hai xuống! Tay cậu nhóc với theo nhưng không kịp……

Ò e ò e ò e…

Choàng mắt tỉnh dậy, nó suýt nữa ngất khi nhìn thấy ba bốn gương mặt đang nhìn chằm chằm vào nó….

Đúng là trong cái rủi cũng có cái may, nó rơi từ trên lầu hai xuống nhưng lại rơi trúng vào lùm cây sau nhà nên vẫn lành lặn chỉ bị chấn thương nhẹ ở trán .

Nó nhìn thấy mẹ, thấy ba và bác Nhu( mẹ Thái) nhưng không thấy Lê Thái đâu cả, nó thầm rủa cậu nhóc độc ác.

- Con tỉnh rồi à? Con làm ba mẹ lo quá! Sao lại để rơi từ trên đó xuống thế? - mẹ nó xuýt xoa.

- Tại vì……..- nó nói lớn, định bụng sẽ nói rằng do Lê Thái “bạo lực” nên mới khiến nó như vậy, nhưng nghĩ lại nó lại thôi không nói. Dù gì nó cũng là người gây khá nhiều thương tích cho Thái…coi như bây giờ nó trả lại

- Sao con?

- Tại con ham nhìn mấy chậu hoa nên trượt chân thôi! – nó nói với vẻ mệt mỏi rồi nghiêng đầu qua một bên và nhắm mắt.

- May là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra – Cô Nhu an ủi mẹ nó

- Ừ…

Hai người họ ra ngoài để nó nghỉ ngơi, có lẽ ngày mai nó sẽ phải nghỉ học để ở lại bệnh viện theo dõi .

Lê Thái không vào thăm nó, nó cũng không còn quan tâm đến, nhưng chỉ là không vào phòng nó nằm thôi chứ Thái vẫn đứng ngoài cửa, tất nhiên nó không biết được điều đó.

Ngày hôm sau, tin nó bị rơi từ ban công lầu hai xuống khiến cả lớp náo loạn, thầy chủ nhiệm lo lắng gọi điện thoại hỏi thăm nó, thầy kể cho nó nghe hàng tá truyện cười khiến nó cười đến sái quai hàm, mấy thằng nhóc cùng lớp lũ lượt rũ nhau đến thăm nó mang theo toàn bơ sữa khiến nó cảm động đến rơi nước mắt, nhưng nó không thấy Bảo.

Tuyết cũng đến thăm nó và mang theo một hộp quà to tướng màu đỏ, nó cười híp mắt:

- Quà của mình à? Mình nằm viện chứ có phải tổ chức sinh nhật đâu mà tặng quà thế?

- Không phải quà của mình đâu……- Tuyết nhỏ nhẹ.

- Không phải của cậu? Thế của ai? – nó hỏi dồn

- Sao đỏ đem lên nói có người gửi cho cậu!

- Sao? Lại tên đó! – Nó tiu nghỉu ôm hộp quà và để qua một bên.

- Cậu đã đỡ chưa? - Tuyết hỏi với vẻ lo lắng

- Ừ, cũng không nặng nề gì lắm! – nó cười, chợt nghĩ đến Bảo, nó hỏi - Bảo hôm nay có đi học chứ? - một câu hỏi trớt qướt nhưng không hỏi thì nó không chịu nỗi.

- Có! Cậu ấy chưa đến đây thăm cậu à? Mà mình cũng không nghe cậu ấy hỏi han gì về cậu cả! - Tuyết hồn nhiên trả lời.

- Thế à? – nó hỏi cho có với vẻ thất vọng. Bảo giận nó thật rồi, nhưng tại sao lại giận nó, vì nguyên nhân gì cơ chứ, vì Hải Phi, vì những món quà??? Bản thân nó cũng đâu có biết sẽ xảy ra chuyện đó, nó nghĩ rồi chợt có cảm giác giận Bảo.

Đến chiều, nó mới chợp mắt được một chút thì tiếng nhỏ Len lanh lảnh khiến nó giật mình:

- Trời ơi! Mày làm cái gì mà để đến nông nổi này thế?

- Cô nương, làm ơn lần sau đừng có oang oang như thế, làm tao khiếp hồn. – nó bực mình

- Thôi mà! Tao thương mày quá nên không kìm nỗi cảm xúc….tội nghiệp bạn của tao…thương thương….

Hành động vuốt tóc như bà cụ non của Len khiến nó phì cười, con nhỏ đôi lúc thật dễ thương

- Mày đã thoát khỏi tên khốn nạn đó chưa?

- Không được gọi ảnh là khốn nạn – Len nạt nó

- ???

- Tuy ảnh không thích tao nữa nhưng tao vẫn thích ảnh, mặc dù anh đá tao phũ phàng nhưng dù gì anh vẫn là con người thẳng thắn thích thì nói thích không thích nữa thì nói không thích, đó mới là điểm khiến tao thích ảnh – Len vòng hai tay cất giọng như đang thuyết giảng, nó cũng thấy con bạn có đôi phần đúng, nhiều lúc nó khâm phục nhỏ Len vì cái tính rạch ròi phân minh như vậy, nó mong bạn mình sẽ kiếm được một người tốt hơn, thích hợp với nó hơn.

Tối đến nó mới có thời gian để ngủ, ở bệnh viện mà còn khổ hơn ở nhà, nó là người bệnh phải được nghỉ ngơi đằng này nó phải tiếp hết người này đến người khác, đúng là ngược đời!

Nó nhận được tin nhắn trước khi chuẩn bị đi ngủ, lúc đó chỉ mới 6h tối

Một số máy lạ!

“ Tôi nghe tin em bị tai nạn, tôi rất lo cho em, hãy mau bình phục, em đau làm tôi đau….”

Nó đã biết ai gửi, chợt nó nhớ đến hộp quà, nó với tay lấy rồi mở ra, đó là một chiếc váy dạ hội, nó mỉm cười, nếu như Len biết nó đang là đối tượng của người iu cũ có lẽ sẽ không tha cho nó đâu, nhưng nó cũng là người vô tội, thế rồi nó không nghĩ gì thêm nữa….nằm xuống và ngủ!

8h tối

Nó tỉnh giấc khi thấy có dấu hiệu lạ xuất hiện trên người: ai đó đang nắm tay nó .

- Bảo! Cậu đến đây từ khi nào thế? – nó kinh ngạc khi thấy Bảo đang cầm tay nó và ngồi bên cạnh.

- 1 tiếng trước….thấy cậu ngủ nên mình không nỡ gọi. - Bảo nhẹ nhàng

- Sao từ ngày hôm qua đến giờ thái độ cậu kì lạ vậy? – nó hỏi với giọng hờn trách.

- Xin lỗi…mình không cố ý…chỉ tại…..

- ???

- Thôi…không nói nữa….bây giờ mình muốn hỏi cậu, cậu phải trả lời thật lòng…....