Tôi không phải là công chúa
Posted at 25/09/2015
360 Views
.
- Vậy sao? - Tuyết hỏi với vẻ nghi ngờ
Nó không nói gì, quay mặt lên bảng, Tuyết cũng biết ý nên thôi không hỏi nữa.
Ra chơi
Lớp vắng người…nó lấy cái áo trong túi tiến lại chỗ của Bảo, cậu nhóc đang lúi húi làm cái gì đó.
- Nè! Trả cho cậu! Cảm ơn vì đã giúp tôi!
- Không sao! Không cần phải khách sáo như thế! - Bảo cười
Nó thì im lặng về chỗ, nó lại thấy khó chịu.
Bỗng Bảo níu tay nó lại….
- Cậu không định trả ơn cho tôi sao?
- Trả ơn??? – Nó ngạc nhiên
- Nếu cậu thấy khó thì thôi!
- Không! Tôi cũng không thích nợ người khác, cậu muốn tôi trả ơn cái gì đây?- nó mạnh giọng.
- Ra về cậu đợi tôi rồi biết thôi.
- ???
Nó thắc mắc, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều. Nguyên nhân là vì nó còn chuyện chưa giải quyết.
Nó chạy lại chỗ ngồi lấy chiếc cặp lộn chủ rồi phóng nhanh ra cửa đi tìm Lê Thái.
- 12A1! Đây rồi! - Nó lẩm bẩm.
Sau một hồi thu hết can đảm nó mới dám hé mặt vào cửa lớp gọi một cô bạn ngồi bàn đầu hỏi nhỏ:
- Cho mình gặp Lê Thái với!
- Lê Thái???
- Đúng ! Lê Thái! – nó nhỏ nhẹ.
- Tụi bây ơi! Có một em mới toanh tới tìm hoàng tử của lớp mình kìa! – cô bạn hét lớn với một nụ cười tươi như…bông.
Nó cứng người, trong khi nó cố gắng hỏi nhỏ nhẹ để giảm bớt sự chú ý thì …….
Nó lắc đầu cúi xuống.
May mắn là Lê Thái có trong lớp.
Cậu ta đủng đỉnh bước đến, vẫn cái điệu bộ đó, vòng hai tay và đứng dựa vào thành cửa:
- Cậu tìm tôi?
- ừ…
- Có chuyện?
- ừ…
- Chuyện gì?
Nó hít một hơi thật sâu và nói:
- Mình…mình…xin lỗi chuyện hôm trước. Cậu…cậu cho mình lấy lại cái cặp!
- Cặp? Cặp nào?
Nó trợn tròn mắt kinh ngạc:
- Cặp mà cậu lấy nhầm…À không! Cái cặp của mình, khi đó mình lấy nhầm cặp của cậu nên……. – Chưa bao giờ nó phải cúi đầu thê thảm như thế này.
- Xin lỗi! Không biết!
Cậu ta phán một câu ngắn gọn rồi quay lưng đi vào.
Nó xụ mặt lại, trong tình thế “ ngàn cân treo sợi tóc” như thế này, nó quyết định “ liều” mặc dù không biết chắc là phải hay không:
- Cậu đứng lại! Nếu không… - Nó ngưng lại…dẫu sao vẫn cảm thấy có lỗi đôi phần
Lê Thái dừng lại nhưng không quay đầu, một giây sau cậu ta bước tiếp…
- Nếu không tôi sẽ công khai cái bí mật tình yêu của cậu cho coi! – nó la to lên đủ để tất cả chú ý.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó, nó nhìn thấy những dấu hỏi to đùng hiện lên trên mỗi khuôn mặt
Lê Thái dừng hẳn lại, quay lưng và tiến lại về phía nó, mặt lạnh hơn tiền:
- Cậu vừa nói cái gì? Nhắc lại xem!
- Tôi nói là nếu cậu không trả cặp cho tôi thì tôi sẽ công khai cái bí mật tình yêu củ chuối của cậu. – nó nói nhỏ …dù sao nó cũng biết nghĩ…….nếu làm lớn chuyện này thì không những Lê Thái mà cả nó sẽ gặp không ít rắc rối.
- Tôi không đùa với cậu. Đừng bịa chuyện thêm phiền phức.
- “Bun biết Kim đang giận Bun, rất giận là đằng khác. Nhưng, thực sự Bun không cố ý. Chỉ là…. chỉ là Bun không thể kiềm chế….Bây giờ, Bun muốn nói một sự thật, một sự thật mà bấy lâu nay Bun không dám nói: Bun……..” – nó ghé tai Lê Thái nói nhỏ nhẹ nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cậu nhóc bịt chặt miệng lôi tuột xuống cầu thang .
Xuống tơi chân cầu thang, đau tay quá nên nó giật mạnh:
- Thả tay ra, có gì thì nói đừng có lôi đi như thế! Đau …
- Cậu…tại sao cậu lại biết….- lần đầu tiên nó nhìn thấy vẻ mặt thản thốt như vậy của hotboy.
- Tôi cũng đâu có biết, tại cậu cả mà….. – nó nói với vẻ thản nhiên.
- Đừng đùa nữa….tôi muốn biết tại sao? Có nói hay không? – Thái trợn mắt nhìn nó với vẻ giận dữ, nó biết không nên đùa vào lúc này nên nghiêm túc trở lại.
- Tôi không đùa. Đêm đó tôi đang ngủ ngon lành thì cậu gọi đến nói lung tung phá hỏng giấc ngủ của tôi. Ban đầu tôi tưởng thằng khùng nào nổi cơn, hoá ra là cậu.
- Sao cơ? Làm sao có chuyện đó được?
- Tôi cũng có biết đâu!
- Số di động của cậu là gì?
- Hỏi làm gì?
- Nói ! – Thái la to.
- 0905238699
- Trời đất!- Thái ngỡ ngàng.
- Sao? Đúng chưa? Tôi có rảnh đâu mà đùa với cậu.
Thái đứng sững một hồi, nó dụi dụi tay:
- Này…này….
- Cậu phải giữ bí mật chuyện này. Tôi cấm cậu nói cho bất kì ai. Nếu không đừng trách tôi!
- Đừng giở cái giọng doạ nạt ra đây với tôi, tôi cũng không phải hạng người thích đi kể chuyện người khác, nếu cậu chịu trả cặp cho tôi thì tôi cũng không lôi chuyện này ra nói đâu.
- Được rồi, tôi sẽ sai người đem cặp tới cho cậu.
- Thế thì tốt! Tôi về lớp đây!
Nó thủng thẳng bước đi, nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó, nó quay lại:
- Mà Kim là ai vậy?
Lê Thái trợn mắt nhìn nó. Nó biết không nên đụng chạm vào lúc này nên xuống nước:
- Không nói thì thôi, tôi không hỏi nữa.
Và thế là nó trở về lớp. Lê Thái nhìn theo rồi thở dài…..
Sự thật là cậu nhóc đã bấm nhầm số, chỉ sai một con số thôi nhưng lại ra cơ sự này .
Còn nó, hành động bồng bột của nó vừa rồi có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó nghĩ sẽ đem lại cho nó những tá rắc rối về sau này.
Ra về
Phải khó khăn lắm nó mới “ rước” con ngựa điện của mình ra khỏi nhà xe chật chội. Vừa ra đến cổng, nó đã nhìn thấy Bảo đứng đó tự lúc nào, nó lặng lẽ dắt xe đến.
- Cậu lấy xe rồi à? Đi thôi!
- Nhưng đi đâu? – Nó tỏ vẻ khó hiểu
- Cậu cất xe đi, tôi sẽ chở!
- Cất xe ư? Không cần đâu, tôi không thích. – nó lắc đầu
- Tôi đi xe máy, cậu đi xe đạp, bất tiện lắm!
- Nhưng …
Chưa nói hết câu thì nó bất ngờ khi thấy một ai đó đang tiến lại phía nó, tay cầm một bó hoa thật to, càng tiến lại gần thì nó càng tròn mắt hoảng hồn.
Chap 4: Thảm họa…
- Chào cô bé cá tính! Tặng em!
- Hơ ! Anh tới đây làm gì? Tôi không nhận, anh về đi! – nó vừa ngạc nhiên vừa từ chối quyết liệt.
- Hãy cầm lấy và nghe tôi nói! - người đó dúi bó hoa vào tay nó và nhìn chằm chằm
- ???
- Nghe cho rõ nhé! Phan Viên Lam, từ nay tôi sẽ theo đuổi em, tôi thề sẽ khiến em là của tôi!
- Nói cái gì thế??? – nó như kẻ mất hồn.
Nhưng người đó không trả lời và bước đi
Nó ngơ ngác nhìn theo bóng người đó leo lên chiếc Dylan màu đỏ rồi phóng vù biến mất.
Nó nhìn xuống bó hoa toàn hồng nhung.
Nó càng không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Ai thế? Bạn trai à? - Bảo nhìn nó hỏi.
- ……….
- Tôi đang hỏi cậu đó!
- Không …không phải! Điên! – nó bừng tỉnh phủ nhận dứt khoát
- Nhưng tại sao…? - Bảo hỏi ngập ngừng rồi nhìn xuống bó hoa trên tay nó.
Nó nhìn xuống rồi lấy tay quăng thẳng vào thùng rác bên cạnh.”Đồ khùng! “– nó nói thầm.
Bảo thấy nó quăng một cách không thương tiếc như vậy liền trố mẳt nhìn nhưng rồi cũng không hỏi gì thêm. Tính Bảo là thế! Không muốn dò hỏi khi người ta không muốn nói.
- Mình đi thôi! - Bảo giục
- Ừ!
Nhưng vẫn chưa yên,nó thoáng thấy dáng cậu hotboy đang lù lù tiến đến chỗ nó từ phía hành lang bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Nó linh tính có chuyện chẳng lành.
May mắn ngay lúc đó Tuyết đang dắt xe từ trong nhà xe đi ra, nó hét lớn:
- Tuyết! Mình có việc phải đi bây giờ, cậu đưa xe gửi ở phòng bảo vệ giúp mình với nhé! Thanks!
Nói rồi nó nhảy thẳng lên yên xe của Bảo vỗ mạnh vào vai cậu nhóc:
- Đi thôi, nhanh lên!
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nó Bảo cũng vội vã theo, chiếc Airblade đen đưa nó bay xuống đường và phóng nhanh khỏi cổng.
Năm phút sau nó mới thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao khi nhìn thấy Lê Thái nó lại hoảng sợ như vậy, bản thân nó cũng chưa chắc Lê Thái tìm nó nữa mà!Nó thấy mình thật ngốc!
- Hêy! Cậu chở tôi đi đâu vậy?
- Ăn!- Bảo trả lời ngắn gọn.
- ???
Một buổi tối nó cành - nó nghĩ như vậy khi được lớp trưởng “ nhồi” không biết bao nhiêu là thứ trong bụng!
- Tôi không ăn nữa đâu!- nó lắc đầu
- No rồi à? - Bảo cười hiền từ
- Cậu đòi tôi trả ơn mà sao lại đãi tôi ăn nhiều như thế chứ? – nó nhăn mặt vì quá no.
- Ai bảo tôi đãi? Cậu trả chứ? - Bảo nói với vẻ mặt tỉnh queo
- Hả? – nó nuốt ngụm nước xuống cổ, tròn mắt lo lắng nhìn Bảo- Tôi trả ??? Cậu không đùa chứ?
- Toàn đồ đắt tiền như vậy sao tôi đủ tiền mà trả???
- Ha ha…thế mà cậu cũng tin, phong độ như tôi ai lại làm thế! Cậu dễ tin thật! - Bảo cười lớn
- Cậu…quá đáng! – nó đỏ mặt trách móc, dù sao nó cũng là con gái, trước tình huống như thế này thì chỉ biết đỏ mặt thôi .
- Thôi, mình đi! - Bảo vẫn cười, nhìn nó với ánh mắt thú vị.
Nó không nói gì, cũng không biết gì mà nói.
Bảo kêu phục vụ tính tiền, nó nhìn cách trả tiền của Bảo rồi thấy lạ…..Bảo trên lớp với Bảo bây giờ khác xa nhau!
Bảo rất ít nói nhưng lại hay cười, đôi lúc nó thích nhìn Bảo cười hơn, trông rất …rất như thế nào thì nó cũng không diễn tả được!.
Bảo dẫn nó đến công viên .
- Hêy! Sao lại tới đây? – nó sửng sốt
- Đừng nghĩ vớ vẩn! – câu nói của Bảo dẹp tan đám mây u ám đang hiện diện trong đầu nó.
- Thế tới đây làm gì?
- Chơi, đơn giản thế mà cũng hỏi.
Thế rồi Bảo kéo nó vào trong, hai đứa mười bảy vào chơi cũng chỗ với những em tuổi tuổi, Bảo vẫn bình thường còn nó thì thấy ngượng vô cùng, nhưng đó chỉ là lúc đầu, lúc sau nó chơi còn hăng hơn cả Bảo!
8h tối
Bảo kéo nó ra từ một cửa hàng lô tô, khỏi nói cũng biết phải khó khăn như thế nào mới kéo được .
- Về thôi!
- ừ - nó ừ ừ nhưng mắt vẫn không rời trò chơi
Bảo cầm lấy tay nó thật chặt lôi ra.
- Tối rồi!
Nghe đến giờ giấc bỗng nhiên nó giật mình, nó đi chơi mà không xin phép, thế nào rồi cũng bị ăn mắng cho xem, rồi nó lật đật chạy ra không để ý rằng tay mình vẫn nằm gọn trong tay Bảo.
- Cậu đứng đây đợi, tôi vào lấy xe!
- Ừ!
Tự dưng nó thấy có lỗi, mang tiếng đi trả ơn mà toàn được Bảo đãi chứ nó đã tốn đồng nào đâu!
Bảo lái xe ra, trên tay hình như cầm theo một cái gì đó.
Nó cũng không để ý, lấy mũ bảo hiểm rồi định leo lên xe nhưng Bảo ngăn lại:
- Khoan đã!
- Sao thế?
- Cầm lấy cái này!
Bảo chìa ra cho nó một sợi dây ánh kim.
- Đây là gì thế?
- Tôi muốn cậu đeo nó!
- Đeo ư?
- Đó là yêu cầu duy nhất mà tôi muốn cậu thực hiện để trả ơn cho tôi!
- ???
- Không phải đồ đắt tiền đâu, hai nghìn một sợi thôi à!
- Nhưng tại sao tôi phải đeo nó chứ, mà đây có phải dây chuyền cũng có phải là lắc tay đâu?
- Thì nó là lắc chân mà! Nếu cậu có đeo cũng không ai nhận ra đâu. Thôi lên xe tôi chở cậu về trường kẻo bác bảo vệ lại la ỏm cho coi.
Nó leo lên xe như rôbôt vì đầu óc vẫn còn mãi nghĩ ngợi về…cái lắc chân .
Về tới nhà, vừa bước vào cửa thì nó nhận được tin nhắn của Len với nội dung thảm vô cùng:
“ Tao buồn quá mày ơi, tao nhớ ảnh quá, tao …” còn một lô một lốc những lời than vãn ảo não dài dằng dặc phía sau nhưng nó không buồn đọc tiếp nữa.
Nó chỉ nhắn lại một câu để an ủi con bạn thân : “ Không đáng để phải như thế”
Chợt nó nghĩ đến những chuyện chiều nay đã xảy ra, nó không thể ngờ tên đó lại có thể hành động như vậy. Phải! Người đã tặng hoa và tỏ tình với nó chính là kẻ khốn nạn phá nát trái tim bạn thân của nó! Nó không hiểu tên đó nghĩ như thế nào mà lại làm như vậy,chẳng lẽ hắn ta không biết cá tính của nó hay sao mà còn muốn trêu đùa nó! Nó cười một mình rồi vào bàn học.
Sáng mai thức dậy, nó vội vã chuẩn bị sách vở vào cặp, bỗng chiếc lắc chân mà Bảo tặng rơi xuống, nó nhặt lên và bắt đầu nghĩ lung tung, không biết có nên đeo vào hay không, chần chừ một hồi lâu cuối cùng nó cũng đeo vào chân mình ...