Tình yêu pha lê

Posted at 27/09/2015

785 Views

“Minh Nhật Lãng, cậu đi đến bến nào mới biết nhầm xe?”.

“Tân Phong Đài”.

Tiêu Tinh Dã chau mày: “Tân Phong Đài, gần đến cuối bến còn gì nữa, cậu đi bộ từ Tân Phong Đài đến đây à, cũng khá xa đấy. Đúng là… có chút khâm phục cậu”.

Tên công tử bột được nuông chiều quen rồi này bình thường có xe đưa xe đón. Hôm nay lại giở chứng đi bộ xa thế, thật đúng là không thể nhìn rõ bên trong con người có tính cách dịu dàng như nước này lại có thể cứng rắn đến thế.

Tiêu Tinh Dã quả nhiên lại lên tiếng khâm phục Minh Nhật Lãng. Bình thường Minh Nhật Lãng toàn bị cậu ta coi thường, đột nhiên nghe nói thế liền ngước lên, đúng lúc Tiêu Tinh Dã cũng đang nhìn cậu.

“Ê, Minh Nhật Lãng, sao mắt cậu lại màu xanh?”. Hai đôi mắt nhìn nhau thì Tiêu Tinh Dã mới phát hiện ra điều này, đồng tử đen như mực nhưng lòng trắng lại có màu xanh da trời.

Minh Nhật Lãng cúi xuống nhanh như chớp, đôi lông mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt, cậu không trả lời câu hỏi của Tiêu Tinh Dã, thé nhưng Tiêu Tinh Dã lại tự hỏi tự đáp: “Minh Nhật Lãng, xem ra huyết thống của cậu không thuần nhất, không phải người Trung Quốc chính gốc”.

Minh Nhật Lãng không nói gì cả mà chỉ buồn bã cúi xuống. Lâm Nguyệt Loan thông minh đoán được chắc cậu ấy đang muốn che giấu điều gì đó khó nói. Thế là cô đẩy nhẹ Tiêu Tinh Dã một cái ra hiệu cho cậu không nói thêm nữa.

Tiêu Tinh Dã bị Lâm Nguyệt Loan đẩy một cái nên cũng quay sang đẩy Minh Nhật Lãng một cái: “Được rồi, mau đứng dậy, cậu cũng ăn đủ uống đủ rồi, đi thôi”.

“Đi đâu?”. Minh Nhật Lãng không hiểu gì liền hỏi lại.

“Đưa cậu về nhà”. Tiêu Tinh Dã nói xong liền ra ngoài vẫy xe. Cũng không còn sớm, đừng đợi xe số 7 nữa, mau mau đưa đại thiếu gia này về nhà.

“Tớ không…”.

Minh Nhật Lãng định nói gì đó nữa nhưng đã bị Lâm Nguyệt Loan chặn lại: “Lên xe đi, Minh Nhật Lãng, tớ xin cậu đấy, coi như cậu cho chúng tớ về nhà sớm chút đi”.

Cô ấy đã nói như thế rồi Minh Nhật Lãng cũng không cứng đầu nữa. Thế là ba người bắt xe taxi, Tiêu Tinh Dã ngồi trên ghế phụ và nói với lái xe: “Đi Bạch Bình Châu”.

* * *

Bạch Bình Châu, tại biệt thự nhà họ Minh, cả nhà họ Minh đang sôi sùng sục.

Sáng bác Hồng đưa Minh Nhật Lãng đến trường, cậu nói chỉ mất nửa ngày là về. Sau đó lại gọi điện nói chiều mới về, sau đó đến lúc trời tối vẫn không thấy gọi bác Hồng đi đón. Bà Minh gọi điện thoại di động thì cậu tắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Bà Minh lập tức kêu bác Hồng đưa đến trường Thần Quang tìm người, nhưng tìm cả trong lẫn ngoài trường mà vẫn không thấy bóng dáng cậu con trai yêu quý của bà đâu. Bác Hồng hỏi bảo vệ thì họ nói tầm năm giờ đã về rồi. Ông vội báo cáo với bà Minh, bà càng nghe càng não lòng: Cái thằng này, năm giờ đã về rồi sao không gọi người đến đón chứ? Không biết một mình lại đi đâu nữa?

“Bà chủ, hay là cậu chủ tự đi về rồi?”. Bác Hồng nghĩ.

Bà Minh cũng chỉ mong là thế, sau đó hai người vội quay xe về nhà, vừa vào cổng đã hỏi lớn: “Cậu chủ về chưa?”.

Quản gia Vương Thái lắc đầu: “Bà chủ, cậu vẫn chưa về”. gương mặt bà cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Chân bà Minh mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã khụy: “ A Lãng, A Lãng ơi, con đang ở đâu?”.

Quản gia vội đỡ lấy bà và nói: “Bà chủ đừng lo lắng, ông chủ về rồi. Ông chủ biết cậu chưa về nên đã đi tìm khắp nơi rồi”.

Bà ấy vừa nói xong thì Minh Hạo Thiên đi từ trên gác xuống: “Hinh Dật, em đừng lo lắng, A Lãng không còn là trẻ con nữa, chắc không có chuyện gì đâu”.

“Hạo Thiên, em làm sao yên tâm được chứ? Từ nhỏ đến giờ A Lãng chưa bao giờ ở ngoài một mình, lần này trời đã tối, điện thoại thì con tắt máy, anh nói xem liệu có chuyện gì xảy ra không?”.

“Không đâu, không đâu. Em đừng tự dọa mình nữa”. Minh Hạo Thiên an ủi vợ: “A Lãng chắc là do từ nhỏ chưa ở bên ngoài bao giờ nên nó tắt điện thoại để thử xem thế nào thôi. Nói không chừng lát nữa nó lại gọi cho bác Hồng đến đón nó bây giờ”.

“Cái thằng này, anh nói xem nó trốn ở đâu được chứ? Lần này mà về nhà thì em không để con đi ra ngoài một mình nữa”.

“Hinh Dật, có thể là do hàng ngày em giữ con chặt quá nên lần này con mới thế. A Lãng cũng lớn rồi, nó không còn là đứa trẻ cần em đi theo sau nữa. Con nó cũng cần không gian riêng của mình”.

“Con lớn rồi thế nhưng sức khỏe của nó… Hạo Thiên, không phải em muốn hạn chế con mà vì sức khỏe của nó khiến em không thể yên tâm”.

“Anh hiểu, anh hiểu”. Nhắc đến sức khỏe của con sắc mặt ông Minh cũng không còn tươi nữa. “Nhưng bác sĩ Thành đã nói rồi, khả năng khống chế bệnh của A Lãng rất tốt, hơn nữa, sau mười hai tuổi thì sẽ giảm dần. Con đã mười sáu tuổi rồi, ánh sáng ở ngay trước mặt rồi, không phải sao?”.

“Đúng thế, qua mười hai tuổi là có thể thở phào rồi. Bao năm nay thật không dễ dàng gì”. Bà Minh nói.

Hai vợ chồng cùng ngồi chờ đợi, vừa chờ vừa kể lại những chuyện hàng ngày của con, cố gắng chờ đợi hai tiếng nữa trôi qua. Nhìn kim đồng hồ nhích dần từng phút mà tin tức của Nhật Lãng vẫn bặt vô âm tín, bà Minh không đợi được nữa: “Không được, đã sắp chín giờ rồi, sao A Lãng vẫn chẳng có tin tức gì thế? Hạo Thiên, chúng ta không thể đợi thế này được, nhỡ may xảy ra chuyện rồi?”. Trong đầu bà bất giác hiện lên những chữ bắt, trói, tai nạn…

Tuy ngoài mặt ông Minh tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng không khác gì đang có lửa đốt. Ông nghĩ một lúc rồi nói: “Đừng lo, để anh gọi điện cho cảnh sát trưởng Đường, nhờ anh ấy giúp mình tìm”. Bình thường nếu mất tích chưa đủ hai mươi tư giờ thì cảnh sát sẽ không xử lý, nhưng bây giờ Minh Hạo Thiên chỉ còn cách đi cửa sau mà thôi.

“Vậy anh mau gọi đi”. Bà Minh hối thúc.

Ông Minh vừa nhấc điện thoại lên thì chuông cửa reo lên. Quản gia Vương Thái xem camera, giọng bà vui sướng kêu lên: “Cậu chủ về rồi, ông chủ bà chủ, cậu chủ tự về nhà rồi”.

Sau khi Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đưa Minh Nhật Lãng về nhà, dù giữ thế nào cả hai cũng không vào nhà chơi mà lên thẳng xe taxi ban nãy để về nhà luôn.

Biệt thự họ Minh ẩn sau một vườn cây um tùm lá, hai người không nhìn thấy căn phòng hoa lệ phía sau đó. Nhưng chỉ cần nhìn chiếc cổng to của biệt thự là có thể đoán được căn nhà như thế nào rồi. Cánh cửa sắt nghệ thuật, cao cấp, những hoa văn bằng gỗ mang đậm chất văn hóa, khung cổng được làm bằng đá tự nhiên, chiếc cổng thể hiện phong cách kiến trúc cổ điển. Phong cách hiện đại lại được ẩn giấu bên trong hệ thống khống chế tự nhiên, Minh Nhật Lãng ấn chuông một cái là hai cánh cổng lập tức tự động mở ra. Cảnh này đúng là chỉ nhìn thấy trên ti vi.

Đây giống như một vùng đất mới chẳng có gì liên quan đến thế giới của họ. Bất giác, không hẹn mà gặp, Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đưa mắt nhìn nhau, đều thấu hiểu những điều trong mắt nhau, cả hai cùng từ chối lời mời vào nhà của Minh Nhật Lãng.

“Minh Nhật Lãng, chúng tớ không vào đâu, cũng không còn sớm nữa, tụi tớ nên về nhà rồi”. Lâm Nguyệt Loan nhẹ nhàng nói.

Tiêu Tinh Dã lại lên giọng đả kích: “Không vào đâu, khó khăn lắm mới đưa cậu về đến đây, tớ phải ăn một bữa cho sung sướng mới được. Lâm Nguyệt Loan, tớ biết có một quán vằn thắn ngon lắm, đi không?”.

“Ok ngay”. Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Bữa trưa cậu mời rồi, giờ tớ mời bữa tối”.

“Vậy mau đi thôi”. Tiêu Tinh Dã vừa nói vừa lên xe.

Lâm Nguyệt Loan quay lại vẫy vẫy tay với Nhật Lãng: “Tạm biệt Minh Nhật Lãng”.

Nhìn chiếc taxi càng lúc càng xa khuất, Minh Nhật Lãng đứng sững giữa cổng, trong lòng vô cùng buồn bã.

Ăn đêm xong đã gần mười giờ. Sau khi đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà, Tiêu Tinh Dã quay lại con đường về nhà cậu. Cha cậu – Tiêu Trừng đang ngồi ở phòng khách.

Tiêu Trừng làm công việc trong một cơ quan nhà nước, công việc không bận rộn, thu nhập cũng tàm tạm, nuôi hai miệng ăn cũng không thành vấn đề.

Lúc này ông đang ôm chai rượu ngồi xem ti vi. Bộ quần áo trên người nhàu nhĩ, cà vạt lệch sang một bên, sắc mặt sầm sì, ánh mắt thì dại dại. Ai cũng đoán được người đàn ông này tinh thần rệu rã, về cơ bản đã từ bỏ cuộc sống.

“Bố, uống ít thôi”. Tiêu Tinh Dã bước tới giằng lấy chai rượu trong tay ông.

Tiêu Trừng nheo nheo mắt nhìn con: “Tiêu Tinh Dã, con về rồi à? Cơm bố hâm nóng để trong nồi kia”.

“Bố, con ăn rồi”. Tiêu Tinh Dã nhẹ nhàng đáp lại. Cho dù người cha có tỏ ra thất vọng và chán nản với thế giới này như thế nào nhưng ông vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cậu con trai của mình. Vì thế cậu càng yêu quý bố bao nhiêu thì càng hận người mẹ đã bỏ đi bấy nhiêu.

“Bố, uống ít thôi, đi ngủ đi”.

“Ừ”.

Nói xong ông đứng dậy chầm chậm bước, chẳng có điểm nào giống một người đàn ông khỏe mạnh cả. Đi được mấy bước lại dừng lại hỏi con: “Tiêu Tinh Dã, chú Đổng hỏi con sao hai hôm nay không đến nhà thi đấu tìm chú ấy?”...

Old school Easter eggs.